Chương :
Bây giờ cô đang viện trong phòng bệnh ở bệnh viện, đập vào mắt là màu trắng, còn có mùi sát trùng gay mũi, Lê Bang và Lam Yên vẫn luôn trực cạnh, thấy cô tỉnh lại, hai người nhanh chóng nhảy dựng lên: “Lê Hương, rốt cục con cũng tỉnh rồi!”
Lê Hương khẽ cựa quậy, Lam Yên nhanh chóng đỡ cô lên, lót cho cô phía sau một cái gối mềm: “Lê Hương, con cảm giác thế nào, có đau ở đâu không?”
Lê Hương đưa tay sờ cái đầu nhỏ mình của mình: “Bố Hạ, mẹ Lam, con không sao, chỉ là đầu hơi đau một chút.”
Lê Bang tức giận vỗ bàn: “Lê Hương, con yên tâm, mấy gã áo đen kia bố đã chỉnh, bọn họ dám đánh chủ ý lên người con, bế muốn bọn nó sống không bằng chết!”
Tất cả ký ức đều quay lại, Lê Hương cũng nhớ đến mấy gã áo đen thô bỉ kia, sắc mặt cô nhanh chóng trắng nhọt.
Cô có “bị làm” rồi chưa? Lam Yên nhìn thấu tâm tư của cô, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Lê Hương, con đừng sợ, mấy thằng khốn đó chưa đụng tới con, con vẫn còn trong sạch!”
Sao lại thế? Lê Hương nhớ đến lúc ấy có một tên áo đen đã đè lên người cô, thô bạo kéo quần cô xuống, nhưng hình như sau đó lại bị đụng xe.
“Mẹ Lam, con nhớ được lúc đó phía sau có một chiếc xe va vào, sau đó con liền hôn mê, chiếc xe kia có phải cứu con không, là ai đã cứu con vậy ạ?”
“Cái này…”
Lê Bang và Lam Yên liếc nhau một cái, lúc bọn họ chạy tới Lê Hương vẫn còn được Mạc Tuân cho ôm thật chặt vào trong ngực, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Mạc Tuân kia cũng bị hỏng, là anh chạy tới cứu Lê Hương.
Nhưng bọn họ không thể nói, bởi vì Lê Hương hôn mê hai ngày này, Mạc Tuân tỉnh lại trước, anh tới thăm Lê Hương rồi đồng thời bảo hai người bọn họ, không được nói việc anh cứu cô ra.
Mạc Tuân là ân nhân cứu mạng của Lê Hương bọn họ, Lê Bang và Lam Yên là người rất nghĩa khí trong giang hò, dĩ nhiên không thể vi phạm ý nguyện của vị ân công này.
“Lê Hương, là bố, là bố lái xe đụng vào, lúc đó bố quá sốt ruột, liền đạp chân ga xông lên.” Lê Bang bịa bừa một lời nói dối.
Hóa ra là Bố Lê ư, cô còn tưởng rằng… là người trong mộng cô kia.
Lê Hương không biết mình lại bị gì, giác mộng kia quá mức chân thực, thời khắc cô bất lực tuyệt vọng là anh dùng lồng ngực to lớn ấm áp ôm lấy cô, cô còn có thể nhớ nụ hôn anh rơi vào đôi mắt cô kia, yêu thương mà dùng sức âu yếm như thế.
Vậy mà, không phải anh.
Không phải là Mạc tiên sinh của cô.
Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng?
Lê Hương nhìn Lê Bang: “Bố Hạ, cảm ơn bồ ạ.”
Lam Yên là phụ nữ, lập tức liền nhìn ra vẻ mất mác trong đôi mắt sáng của Lê Hương: “Lê Hương, con sao vậy, con cho rằng là ai cứu con hả?”
Lê Hương khoác lên cánh tay Lam Yên, hàng mi nhỏ dài thõng xuống che giấu tất cả tâm tình, làm nũng nói: “Con không biết ai đã cứu con, nên con mới hỏi thôi, Bố Lê, Mẹ Lam, bố mẹ đối với con tốt nhất.”
Mẹ Lam đau lòng sờ sờ đầu nhỏ Lê Hương, Lê Bang cười gượng, ông nhận mà thấy ngại luôn ấy.
“Được rồi.” Lê Hương ngồi dậy, trong đôi mắt sáng trong cô tản ra tia sáng lạnh lùng: “Bố Lê, bố phải thay con làm một chuyện, con muốn tra một người, người này là bạn học của con, Phạm Điềm.”
';