Chương :
Lê Bang liền đưa hồ sơ được niêm phong cho Lê Hương: “Lê Hương, thứ con muốn đều ở chỗ này.”
Lê Hương hơi sửng sốt: “Bố Lê, sao bố biết con muốn điều tra Phạm Điềm?”
“Lê Hương, bố cũng không biết, tập hồ sơ này hôm qua đã đặt ở trên đầu giường con rồi.”
Cái gì? Hàng mi Lê Hương run lên, cô muốn tư liệu của Phạm Điềm thì tư liệu của Phạm Điềm liền đặt ngay trên đầu giường cô? “Bố Hạ, đây là ai đưa tới vậy ạ?” Lê Hương hỏi.
Lê Hương gặp tai nạn, Lê Bang và Lam Yên đều cảnh giác hơn, phòng bệnh này bên ngoài giờ đồng hồ đều có vệ sĩ trông coi, ông và Lam Yên cũng vẫn luôn túc trực, chỉ là hôm qua Lam Yên về nhà cầm máy bộ quần áo, khoảng chưa quá một giờ, trong thời gian này ông đi toilet, đến lúc ông trở ra, tập hồ sơ niêm phong này đã ở đầu giường Lê Hương.
Chuyện này rất quỷ dị.
“Lê Hương, kẻ có thể ở dưới mắt bố thần không biết quỷ không hay táy máy tay chân như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bố đã xem camera theo dõi của bệnh viện, nhưng cũng không tra ra được gì, bố tạm thời còn không biết rốt cuộc là ai, nói chung người này rất mạnh.” Lê Bang nghiêm mặt nói.
Lê Hương đột nhiên nghĩ tới một người, Tô HiI Lúc ở Hải Thành, cô đã cảm thấy Tô Hi không phải là Tô Hi trước đây cô quen biết rồi, anh ta trở nên rất thần bí, dường như ẩn giấu một sức lực rất mạnh mẽ.
Là Tô Hi sao? “Bố Lê, chuyện này trước hết khoan để ý tới, người này không phải là kẻ thù của chúng ta, mà là bạn, anh ta tới giúp chúng „ ta.
“Được rồi, Lê Hương, con mới vừa tỉnh, vẫn là mau nghỉ ngơi nhiều hơn, bố đi gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho con, như vậy bố mới yên tâm.” Lê Bang đi gọi bác sĩ.
Bản thân Lê Hương là bác sĩ, cô biết thân thể mình không có vấn đề, cô mở ra hồ sơ trong tay, xem tư liệu của Phạm Điềm.
Thực ra bối cảnh xuất thân của Phạm Điềm vẫn rất sạch sẻ, cũng không có cái gì đáng xem, chọt Lê Hương lật đến trang cuối cùng, đôi mắt cô khẽ rụt lại.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là thầy Ngô cùng các bạn Đại học A đến thăm cô.
Lam Yên đi ra ngoài, chuyện trò với thầy Ngô, Vương Thông dẫn theo mọi người đến, vây quanh Lê Hương.
“Lê Hương, ngày cậu mát tích thực sự hù chết chúng tớ, cũng may cậu không bị gì.”
“Lê Hương, cậu nhất định phải nghỉ ngơi nhiều lên, tớ thấy cậu gầy đi rồi đó.”
Mọi người cứ líu ra líu rít, quan tâm an ủi cô, trong lòng Lê Hương ấm áp, lúc biết cô mắt tích Đại học A đã đánh nhau hội đồng với Đại học T, tuy thời gian cô vào Đại học A cũng không lâu, nhưng Đại học A giống như một đại gia đình ấm áp vậy.
Lê Hương nhìn một chút, không thấy Phạm Điềm, nên cô mở miệng hỏi: “Phạm Điềm đâu? Phạm Điềm tại sao không tới?”
Nhắc tới Phạm Điềm, sắc mặt của mọi người trở nên rất kỳ quặc, Vương Thông mở miệng nói: “Lê Hương, em chưa biết sao, ngày đó viện khoa học tuyển chọn đã kết thúc, một trong số ba người được chọn có Phạm Điềm, Phạm Điềm chính thức vào viện khoa học rồi.”
Tất cả mọi người rất tức giận.
“Lê Hương, ngày đó chúng tớ đánh nhau với Đại học T, Phạm Điềm toàn bộ hành trình cũng không tham dự, cô ta tỏ ra chẳng sao ấy, rồi tham gia tuyển chọn.”
“Việc này chúng tớ cũng không trách cô ta, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chúng tớ cũng sẽ không tư cách lên án, nhưng chúng tớ kêu cô ta đi thăm cậu, cô ta vậy mà nói mình không rảnh, cô ta thu thập đồ đạc rời khỏi Đại học A, còn cho số chúng tớ vào danh sách đen rồi.”
“Phạm Điềm thực sự là một con sói mắt trắng(), bình thường cô ta đi theo sau lưng Lê Hương cậu, giả bộ chị em tình thâm, kỳ thực chúng ta đều bị cô ta gạt!”
() Sói mắt trắng: Loại người bội bạc, ăn cháo đá bát.
';