Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Đến khi nào cô sẽ tựa đầu nhỏ của mình trên vai của anh, tìm kiếm anh giúp đỡ? Mạc Tử Tiễn ấm áp cong lên môi mỏng, sau đó vươn bàn tay to đến: “Đi, Lê Hương, anh đưa em về nhà.”
Lê Hương đặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh, Mạc Tử Tiễn nắm thật chặc, đưa cô về nhà.
Lúc này Mạc Tuân từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt anh âm u lạnh lẽo đứng lặng nơi lan can khắc hoa tầng hai, hạ mắt nhìn xuống hai người phía dưới.
Cặp mắt sâu hoắm như đầm băng của anh rất nhanh đã rơi trên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của Mạc Tử Tiễn và Lê Hương, ánh mắt của anh giống như băng đã thắm độc, hận không thể lao xuống tách rời hai người kia.
Cú húc vừa rồi của cô, anh bây giờ còn mơ hồ thấy đau, cô còn không có chút nào quan tâm đến thân thể anh, ngược lại quay đầu liền cùng đi với thằng khác.
Mạc Tuân chống hai bàn tay to trên lan can, lộ ra ánh sáng sắc lạnh, anh nhất định sẽ đoạt cô vào lòng bàn tay.
Cô không phải không muốn ngủ với anh sao, sớm muộn sẽ có một ngày cô sẽ ở trên giường của anh hầu hại Kỳ thực Mạc Tuân rất ghét trạng thái bản thân mắt khống chế cái này, tâm tình của anh luôn là bị cô dẫn dắt, hiện tại anh tìm được nguyên nhân, anh chính là một người bình thường, đã bị vẻ đẹp của cô mê hoặc cám dỗ, anh càng không chiếm được cô, càng nhớ nhung khôn nguôi. Vậy chỉ bằng ngủ với cô, nói không chừng anh ngủ với cô được một lần liền thấy chán ngán.
Nam nhân đều có tật xấu, đều ham muốn mới mẻ, Mạc Tuân rất chờ mong cái ngày anh đã ngủ chán cô, đến lúc đó anh trực tiếp vứt bỏ cô?
Mạc Tử Tiễn tiễn Lê Hương về nhà, ở trong chiếc Maybach màu bạc, Mạc Tử Tiễn mở miệng nói: “Lê Hương, chuyện vào viện khoa học, em thực sự không cần anh hỗ trợ?”
Lê Hương thần bí nháy mắt: “Thực sự không cần ạ, em có cách mà, đợi em vào rồi, mong viện sĩ Mạc chỉ bảo nhiều hơn!”
Ngày hôm sau, viện khoa học.
Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm cùng nhau vào viện khoa học, các cô trúng tuyển trong kỳ tuyên chọn, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhậm chức viện khoa học.
Lúc này rất nhiều người nhiệt tình vây quanh: “Yên Nhiên, chúc mừng em vào viện khoa học nhé, về sau em chính là sư muội của bọn anh rồi.”
“Yên Nhiên, nếu như em có câu hỏi gì không biết cứ đi hỏi bọn anh, bọn anh đều sẽ giúp em.”
Lệ Yên Nhiên là thiên kim Lệ gia, hiện tại lại trở thành vị hôn thê của Mạc Tuân, viện trưởng viện khoa học Dạ lão còn là ông ngoại ruộtcủa cô ta, những thân phận này quả thực làm ánh hào quang tô điểm cho cô ta, ngày đầu tiên cô ta vào viện khoa đã được “chúng tinh củng nguyệt”.
Đương nhiên cô ta đã quen như thế, từ nhỏ đã là tiểu công chúa được cưng nựng trong lòng bàn tay.
Lệ Yên Nhiên cong lên đôi môi: “Các sư huynh sư tỷ, hôm nay ngoại trừ ba người chúng em được chọn viện khoa học, có còn ai vào được không ạ?”
“Không có.” Mọi người đáp.
Lệ Yên Nhiên cùng Phạm Điềm liếc nhau, Lệ Yên Nhiên cười nói: “Điềm Điềm, vậy cậu yên tâm rồi nhé!Viện khoa học là địa bàn của ông ngoại tớ, Lê Hương nói chẳng mấy chốc cô ta sẽ tới viện khoa học tìm chúng ta, rõ ràng chỉ là hù dọa mà thôi, cô ta vào không được!”
Phạm Điềm cũng an lòng, xem ra là cô ta suy nghĩ nhiều, Lê Hương cũng không cường đại như cô ta tưởng tượng.
Lúc này bên tai vang lên một hồi thét chói tai “s, các cậu mau nhìn, là viện sĩ Mạc, viện sĩ Mạc đã trở về?
Lệ Yên Nhiên ngảng đầu, chỉ thấy chiếc Maybach màu bạc sang trọng lái vào trong viện khoa học, dừng ở chỗ đậu xe, sau đó cửa xe mở ra, bóng người cao to kia của Mạc Tử Tiễn xuất hiện.
Ngày hôm nay Mạc Tử Tiễn mặc một thân tây trang hợp thể hoàn hảo màu đen, dáng người nhã nhặn như thế cứ như là nam chính từ trong manga bước ra, tinh xảo tột cùng, khí chất anh trong trẻo lạnh lùng lại phong hoa, quả thực làm rung động trái tim thiếu nữ của cả viện khoa học.
Chương :
Mạc Tử Tiễn đi tới, sau đó mắt nhìn thẳng mang theo phụ tá riêng của mình đi về khu nghiên cứu.
Chọt, cặp mắt thanh lạnh kia của Mạc Tử Tiễn đột nhiên nhìn lại, anh nhàn nhạt nhãn quét mắt từ Lệ Yên Nhiên đến Phạm Điềm, sau đó thu mắt, biến mắt trong tầm mắt của mọi người.
Lệ Yên Nhiên cùng Phạm Điềm tiếp xúc được cái liếc mắt lạnh như băng kia, hai người đều cứng đờ.
Lê Hương bây giờ là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, lúc anh không ở đây, Lê Hương bị bắt nạt, cái nhìn vừa rồi của Mạc Tử Tiễn đại ý là chuyện của các cô tôi đều nhớ kỹ, cần thận cho tôi một chút?
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng siết quyền, cô ta thực sự không biết Lê Hương cho Mạc Tử Tiễn uống bùa mê thuốc lú gì, có thể để Mạc Tử Tiễn thích cô, che chở cô.
Phạm Điềm đương nhiên cũng nghe nói tối qua buổi đại thọ năm mươi của Lê gia đã xảy ra chuyện gì, tam đại hào mô Lệ Từ Lục đều là vì Lê Hương mà đến, dĩ nhiên khiến cho những lời đồn đại nhảm nhí của Lê Hương tẩy trắng sạch bách, mà bản thân cô lại nhảy lên ngồi cái ghế vị hôn thê của viện sĩ Mạc Tử Tiễn, trong lòng Phạm Điềm lại bắt đầu bát an.
Lúc này có người nói: “Nhanh lau nước bọt đi, Dạ lão tới kìa!”
Mọi người nhanh chóng từ thu hồi ánh mắt mê trai nhìn hướng Mạc Tử Tiễn biến mát, liền thấy viện trưởng viện khoa học Dạ lão từ phía trước đi tới.
“Dạ lão, nhiệm vụ gì vậy ạ?” Lệ Yên Nhiên vội vã nghiêm túc hỏi.
“Khoa chúng ta học viện và khoa nghiên cứu trung tâm vì hưởng ứng xây dựng tâm lý toàn dân khỏe mạnh, cho nên dự định mở hai đài radio, chuẩn bị hai chuyên mục trò chuyện tâm tình vào buổi tối, trong đó một đài radio, tôi muốn giao cho Yên Nhiên ba người cô.” Dạ lão nói.
Lệ Yên Nhiên biết mình là được ủy thác trọng trách, cô ta vào viện khoa học nhiệm vụ đầu tiên đã trở thành MC đài radio buổi tối.
Nhiều người vây quanh như vậy, Lệ Yên Nhiên không gọi ông ngoại, cô ta xinh đẹp cười nói: “Dạ lão, cám ơn ông, cháu nhất định sẽ không phụ ông mong đợi.”
“Ừ.” Dạ lão hài lòng gật đầu: “Yên Nhiên, lần này ba người các cô đã bộc lộ tài năng trong lúc thi tuyển, hiện tại tôi có một nhiệm vụ giao cho các cô.”
Có nhiệm vụ? Hôm nay là ngày đầu tiên Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm vào viện khoa học, Dạ lão liền giao nhiệm vụ, đủ để có thể thấy được ông ta rất coi trọng việc rèn luyện với bọn họ.
“Dạ lão, nhiệm vụ gì vậy ạ?” Lệ Yên Nhiên vội vã nghiêm túc hỏi.
“Khoa chúng ta học viện và khoa nghiên cứu trung tâm vì hưởng ứng xây dựng tâm lý toàn dân khỏe mạnh, cho nên dự định mở hai đài radio, chuẩn bị hai chuyên mục trò chuyện tâm tình vào buổi tối, trong đó một đài radio, tôi muốn giao cho Yên Nhiên ba người cô.” Dạ lão nói.
Lệ Yên Nhiên biết mình là được ủy thác trọng trách, cô ta vào viện khoa học nhiệm vụ đầu tiên đã trở thành MC đài radio buồi tôi.
hiệu trưởng Đại học T, nghe nói lúc đó trong đoàn đội viện sĩ Khâu xuất hiện một cô gái kinh tài tuyệt diễm, cô gái kia đầu tiên đem gốc virus tiền hành rồi chia tách y học, tìm được virus khởi nguyên, thành công áp chế virus khuếch tán.
Lúc đó cô gái kinh tài tuyệt diễm kia oanh động toàn bộ giới y học, tất cả mọi người muốn vây xem dáng vẻ cô, nhưng viện sĩ Khâu Viễn lại lắc đầu, không đưa cô ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn niêm phong hết thảy về tư liệu của cô, để cô biến mắt dưới ánh hào quang.
Mọi người đến bây giờ hoàn toàn không biết gì với cô gái kia đều cả, chỉ biết là danh hiệu cô là X.
X, đại biểu cho hy vọng và sức mạnh.
Buổi Tối Cô gái kia biến mắt, viện sĩ Khâu Viễn ở trong viện khoa học trổ hết tài năng, thành lập khoa nghiên cứu trung tâm.
Về sự kiện năm năm trước kia, vẫn là nỗi nhục của Dạ lão, Dạ lão cảm thấy mình như bị người ta hung hăng vả bạt tai.
Cặp mắt đục ngầu Dạ lão trở nên sắc bén lên: “Không sai, một đài radio tình cảm buổi tối khác là người của khoa nghiên cứu trung tâm.”
Những lời này nổ tung trong đám người, mọi người nhanh chóng xì xào bàn tán, hết sức hưng phấn “Thật sự là người của khoa nghiên cứu trung tâm nơi đó, các cậu nói viện sĩ Khâu có thể hay không phái… X làm không?”
“Chúng ta đây có thể chứng kiến được hình dáng của X rồi?”
“Tôi hóng quá đi, X thần bí cường đại như vậy, thật sự tò mò cô rốt cuộc là người như thế nào.”
Thấy vẻ mặt mọi người hưng phán bắt đầu thảo luận về X, sắc mặt Dạ lão lạnh xuống, ông nghiêm túc nói: “Lần này chúng ta cùng khoa nghiên cứu trung tâm radio là quan hệ cạnh tranh, cuối cùng phải thống kê ra tỷ lệ nghe đài để phán đoán thắng thua, cho nên các cô các cậu phải phân rõ địch bạn, đừng có nháo nhào như thế!”
Dạ lão vừa nói như vậy, mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại.
Dạ lão vừa nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, lần quyết đấu radio này vô cùng quan trọng, cháu nhát định phải toàn lực ứng phó.”
Lệ Yên Nhiên cũng là nghe nói qua X, nhưng cô ta cũng không X hưng phán hiếu kỳ lại sùng bái như những người khác, chính cô ta cũng là thiên chỉ kiêu nữ, năm năm trước cô ta chỉ có tuổi, con gái mới tuổi thì làm được gì, tuổi cô ta mới lên sơ trung thôi đó.
Chỉ có thể nói X kia lớn tuổi hơn cô ta, đoán chừng hiện tại cũng ba mươi tuổi rồi, mà cô sinh không gặp thời, nếu như là hiện tại, cô chưa chắc kém so với X kial Làm MC radio tình cảm buổi tối, cô ta trời sinh thì có ưu thế, người đẹp tiếng ngọt danh khí lại lớn, đến lúc đó kết nói với cảm xúc của khán giả,tim hotline của radio này của cô ta nhất định sẽ bị gọi đến cháy máy cho xem.
Mẫu chốt là, tòa radio này của viện khoa học chính là do cha cô ta quyên tặng, mẹ cô ta bây giờ là trưởng đài radio?
Lệ Yên Nhiên vô cùng tự tin gật đầu: “Dạ lão, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ toàn lực ứng phó, được rồi, người viện sĩ Khâu phái tới sao còn chưa tới?”
Một nhắc nhở như vậy, đại gia lại bắt đầu ồn ào, đúng vậy, người sao còn chưa tới? Dạ lão cúi đầu xem đồng hồ, người này hẳn phải tới rồi chứ.
Lúc này bên tai mọi người liền vang lên tiếng nói thanh lệ dễ nghe: “Rất xin lỗi, để mọi người đợi lâu, tôi chắc không tới trễ chứ.”
Lệ Yên Nhiên cảm thấy tiếng nói này thật quen thuộc, sao nghe như là… giọng của Lê Hương? Không thể nào? Lệ Yên Nhiên hít một tiếng, nhanh chóng xoay người, cô ta lập tức liền thấy Lê Hương từ phía trước chân thực đi tới.
Lê Hương tới?
Phạm Điềm cũng cứng đờ, cô ta khiếp sợ nhìn Lê Hương đột nhiên xuất hiện, cô lại chính là người viện sĩ Khâu phái tới? Lúc này bên tai Phạm Điềm văng vằng câu nói của Lê Hương: “Chẳng máy chốc tôi sẽ đến viện khoa học tìm các cô!”
Trong đôi mắt Phạm Điềm chậm rãi tràn ra hoảng sợ, bất an, hoảng loạn.
Cô ta phát hiện không ai biết đến tột cùng là Lê Hương còn chưa lật con bài nào.
Trên người cô luôn có rất nhiều bí ẳn.
Lê Hương đã đi tới, đôi mắt trong vắt nhàn nhạt lướt sang đám người, nhẹ nhàng quét lên mặt Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm, rồi rơi vào trên mặt Dạ lão: “Dạ lão, chúng ta lại gặp mặt.
Dạ lão nhìn Lê Hương, đột nhiên nheo lại cặp mắt đục ngầu sắc bén kia, ông ta cũng không ngờ đến người Khâu Viễn phái tới vậy mà là cô?
Chương : Cả nhà thông cảm nhé! Mình làm sai nội dung từ chương nhé! Mong cả nhà đọc lại giúp mình nhé!
Dạ lão đã từng nói, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho Lê Hương tiến vào cửa viện khoa học, không ngờ tới hôm nay Lê Hương quang minh chính đại đi vào.
Dạ lão liền cảm thấy, Lê Hương này đang dạy cho ông ta một bài học, cái gì gọi là không thể nói lời quá chắc chắn.
Dạ lão nhìn Lê Hương: “Cô chính là người Khâu Viễn phái tới? Cô có quan hệ như thế nào với Khâu Viễn, Khâu Viễn là hiệu trưởng trường Đại học T, mà cô thì học ở Đại học A.”
Đám người vây xem cũng kinh sợ rớt cằm, bọn họ đều biết Lê Hương, gần đây danh tiếng của Lê Hương quá vang dội rồi, hơn nữa cô trở thành vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, quả thật là… ác mộng của hàng vạn thiếu nữ.
“Sao Lê Hương tới đây?”
“Tôi còn tưởng là người tới là X, không ngờ tới chỉ là Lê Hương.”
“Đúng vậy, sao viện sĩ Khâu lại phái Lê Hương tới, ngài ấy và Lê Hương là người đứng ở hai nơi khác nhau, sao bọn họ lại cùng xuất hiện?”
“Trước tiên đừng lo những việc này được không, cô ta lại là vị hôn thê của viện sĩ Mạc, a, tôi đau lòng gần chết mắt.
Lê Hương không bị những nghị luận này ảnh hưởng, lưng nhỏ mềm mại đứng thẳng tấp, giọng nói bình tĩnh thong dong, phong cách quý phái, cô nhìn Dạ lão: “Dạ lão, bát kể là Đại học T hay là Đại học A, thì tôi vẫn là học trò, cũng là học trò của viện sĩ Khâu.”
Dạ lão hừ lạnh một tiếng, Lê Hương này thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn, cô không trả lời thẳng vấn đề, mà là dùng quan hệ của học trò và giáo sư tới giải đáp quan hệ của cô và Khâu Viễn, câu trả lời này khiến cho người ta không bắt bẻ được chút sai lầm.
“Lê Hương, đài rađio của viện khoa học chúng ta đã giao cho Yên Nhiên rồi, cô và Yên Nhiên ở trên đài cạnh tranh, cô liền giải quyết cho tốt.” Dạ lão phát tay áo, xoay người rời đi.
Phạm Điềm nhìn thân ảnh rời đi của Dạ lão, thật lẫu vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Lúc này Phạm Điềm của cảm giác được một ánh mắt rơi trên người cô ta, cô ta nhanh chóng cảnh giác, quay đầu nhìn lại, trực tiếp đụng phải cặp mắt trong veo sáng long lanh như nước của Lê Hương.
Lê Hương đang nhìn cô ta, đã thu hết vào mắt một màn cô ta nhìn chằm chằm Dạ lão kia.
Trong nháy mắt Phạm Điềm có một loại dự cảm rất xấu, Lê Hương này có phải đã biết được những gì rồi hay không? Lúc này Lệ Yên Nhiên đi lên trước, cô ta kiêu ngạo nhìn Lê Hương: “Lê Hương, tuy là tôi không biết vì sao viện sĩ Khâu phái cô qua đây, thế nhưng cô thu chắc rồi, nếu như viện sĩ khâu cử cử tới vị X kia, nói không chừng còn có chút phần thắng, tôi cho cô một cơ hội, bây giờ cô liền rời khỏi viện khoa học, như vậy thì sẽ không thua quá khó coi.”
Môi đỏ của Lê Hương gợi lên, một đôi mắt tỏng suốt phát sáng: “Lệ Yên Nhiên, tôi phát hiện ra cô càng ngày càng thích nhiều lời rồi, không bằng nói một chút lời có ít đi.”
Giương mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên lạnh xuống: “Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, đi thôi, chúng ta cùng đi đến toà rađio gặp trưởng đài, cô còn không biết đi, trưởng đài chính là mẹ tôi, bà nội muốn nhận cô làm cháu gái, mẹ tôi đã sớm muốn gặp cô rồi.”
Lê Hương biết, đài rađio chính là một cái mìn, cô dẫm lên ha min rồi.
Chương :
Mẹ của Lệ Yên Nhiên chính là con gái ruột của Dạ lão – Dạ Huỳnh, chẳng qua là Lê Hương nghe nói bố của Lệ Yên Nhiên – Lệ Quân Mặc cùng Dạ Huỳnh tình cảm cũng không tốt, rất nhiều năm trước đã bắt đầu ở riêng.
Mấy năm nay Lệ Quân Mặc chuyên tâm tận sức từ thiện, là ông trùm từ thiện, hành tung thần bí, còn Dạ Huỳnh quản lý radio, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Lê Hương đi tới toà radio, chứng kiến toà tháp radio nguy nga tráng lệ, cao chạm phải mây, cô lại một lần nữa cảm thán sức mạnh của tiền tài, nghe nói radio này là Lệ Quân Mặc quyên tặng, thậm chí năm trước thiệt hai nghiêm trọng do Lâm Thuỷ Dao gây ra sút chút nữa bị huỷ diệt, cũng là Lệ Quân Mặc ra tay ổn định Dạ gia, càng ờ mấy năm sau bồi dưỡng Dạ gia thành một trong bốn nhà quyền thế lớn ở Đề Đô.
Toàn cầu đệ nhát thủ phủ, quân chủ Lệ gia Lệ Quân Mặc, tuyệt đối không thẹn với danh xưng tối cao “con của Đề Đô”.
Chương : Mình edit lỗi từ chương mong cả nhà xem lại giúp mình nhé! Chân thành xin lỗi!
Nghe nói Lệ Quân Mặc và đề vương thương giới một thời Mạc Từ Tước là anh em mặc cùng cái quần lớn lên, Lê Hương nhớ tới chính mình trên người Mạc Từ Tước không chiếm được chút điểm tốt, nếu như cô lại chạm phải Lệ Quân Mặc nữa, chắc sẽ bị nghiền thành tro mắt nhỉ? Lê Hương cảm giác mình phải thêm đẩy nhanh quá trình, trước khi Lệ Yên Nhiên kinh động Lệ Quân Mặc, mau chóng lầy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, sau đó rời đi.
Mặc kệ thế nào, viện khoa học, cô tới rồi?
Radio.
Cô gái có giọng nói ngọt ngào dẫn Lệ Yên Nhiên Lê Hương Phạm Điềm vào một phòng làm việc, sau đó gõ cửa: “Trưởng đài, Đại tiểu thư tới.”
Đại tiểu thư chính là Lệ Yên Nhiên.
Rất nhanh bên trong truyền đến một giọng nói mạnh mẽ: “Vào đi.”
Cửa phòng làm việc của trưởng đài bị đẩy ra, Lê Hương thấy được Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh mặc một chiếc áo khoác vest màu đen, bên trong là chiếc đầm màu đỏ thắm, vóc người hết sức nóng bỏng, mái tóc dài gợn sóng. Người phụ nữ hơn tuổi được chăm sóc tốt, tràn đầy đều vẻ xinh đẹp phong tình của thiếu nữ.
“Mẹ, con tới rồi” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chạy đến bên người Dạ Huỳnh chu môi làm nũng.
Dạ Huỳnh buông xuống công việc trong tay, cưng chiều vuốt đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ông ngoại con giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho con, con nhất định phải nỗ lực, mẹ đã bảo cấp dưới đưa tổ radio A đến làm chuyên mục của con rồi, tổ radio A vốn là đoàn đội rất hot trong đài chúng ta. Đài này có lượng khán giả lớn, mẹ sẽ để đài làm công tác xúc tiến đầu tư nước ngoài cho các con. Con gái Lệ Yên Nhiên của mẹ trở thành MC buổi tối rồi, nhất định có thể một lần là nỏi tiếng.”
Dạ Huỳnh làm radio nhiều năm như vậy, tương đương có thủ đoạn, bà đã lót xong đường cho Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên muốn không hot cũng khó.
Lệ Yên Nhiên ôm cánh tay Dạ Huỳnh nhõng nhẽo cười nói: “Mẹ, cũng chỉ có mẹ đối với con tốt nhát.”
Lê Hương liền an tĩnh đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con này trình diễn cảnh mẫu nữ tình thâm, từ lúc vào Dạ Huỳnh sẽ chưa từng liếc nhìn cô một cái, cô biết Dạ Huỳnh đây là muốn ra oai phủ đầu với cô.
Lúc này Lệ Yên Nhiên đột nhiên nghĩ đến Lê Hương, cô ta cong môi: “Mẹ, đây chính là Lê Hương, là con nhỏ của Lê gia được bà nội coi trọng!”
Lệ Yên Nhiên ở mấy chữ cuối cùng càng thêm gẳn giọng, dường như đang nhắc nhở Dạ Huỳnh cái gì.
Dạ Huỳnh ngẳắng đầu, lúc này mới nhìn về phía Lê Hương, ánh mắt bà ta rất lạnh, quan sát trên dưới Lê Hương, rất vênh váo hung hăng: “Cô chính là Lê Hương?”
Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không ngờ viện sĩ Khâu lại phái cô tới, tôi bảo đài D đến cùng làm chuyên mục với cô. Đài D mày trước kia là radio chúng tôi làm khảo nghiệm, vẫn bỏ hoang, không có bất kỳ trụ cột lưu lượng và người nghe, nhưng nhìn cô toan tính giỏi như thế, chắc cô sẽ không ngại bắt đầu lại từ đầu nhỉ?” Dạ Huỳnh cười lạnh nói.
Dạ Huỳnh giao cho Lệ Yên Nhiên đài A hot nhất, nhưng lại cho Liễu Lê Hương đài D phế nhất, chỉ chừng đó cũng thấy phân biệt đối xử cũng quá rõ ràng.
Đôi mắt sáng của Lê Hương dâng lên ý cười, cô nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Ò, tôi không ngại, các người vui vẻ là được rồi.”
Câu cuối “các người vui vẻ là được” kia của Lê Hương làm mẹ con Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên trong nháy mắt biến sắc, bọn họ cảm giác mình như đắm vào vải bông.
“Trưởng đài, nếu như không có chuyện gì, tôi đến đài D trước.”
Nói xong, Lê Hương xoay người rời đi.
Lệ Yên Nhiên nhìn bóng người Lê Hương đi xa, tức giận cắn chặt răng mình, cô ta ghét nhất dáng vẻ Lê Hương vân thanh phong nhạt như vậy, bình tĩnh ung dung, thật giống như… cô chỉ xem trò vui, mà cô ta lại là vai diễn ngang ngược tàn á?
Chương : Xin lỗi cả nhà mình làm sai nội dung từ chương , mong cả nhà xem lại giúp mình nhé!
“Yên Nhiên…” Lúc này Dạ Huỳnh giữ cô ta lại: “Lê Hương tới đây không phải chuyện xấu, chí ít nó làm cái gì đều ở dưới mí mắt mẹ, phóng tầm mắt ra xa một chút, đừng phí thời gian trên người nó, việc con cần phải làm nhất bây giờ chính là xuất ra thành tích, để mình càng thêm ưu tú.”
Lúc này Lệ Yên Nhiên mới hết giận, cô ta biết chuyện của Lê Hương không cần cô ta động thủ, có ông ngoại và mẹ ở đây, Lê Hương không thể nào nhắc được sóng to gió dữ gì.
Nơi này là viện khoa học, cô ta còn phải kiêng ky Lê Hương? “Đã biết mẹ, vậy con đến đài A.” Lệ Yên Nhiên mang theo Phạm Điềm rời đi.
Lê Hương đến đài D, nơi này đúng là hoang phế, trong phòng làm việc tất cả đều là bụi và rác rưởi, mỗi quét dọn không cũng phải mắt hơn một ngày.
Lê Hương không hề oán giận, cô cỡi áo khoác ra, xoắn tay áo lên dọn dẹp.
Lấy cái ghế ra, cô bị bụi băm xông vào mặt, ho sặc sụa, có chút chật vật.
“Ha ha ha…” lúc này Lệ Yên Nhiên đứng ở cạnh cửa vui vẻ cười nói: “Lê Hương, một mình cô muốn dọn đến khi nào, như vậy đi, nếu cô cầu xin tôi thành ý thì tôi liền suy nghĩ giúp có.
Đài A của Lệ Yên Nhiên phối trí đều là cao cấp nhất, chỉ nhân viên vệ sinh cũng đã có ba người, cô ta hoàn toàn có thễ ở chỗ này chê cười cô.
Lê Hương căn bản không đếm xỉa đến Lệ Yên Nhiên, gạt “Đã biết mẹ, vậy con đến đài A.” Lệ Yên Nhiên mang theo Phạm Điềm rời đi.
Lê Hương đến đài D, nơi này đúng là hoang phế, trong phòng làm việc tất cả đều là bụi và rác rưởi, mỗi quét dọn không cũng phải mất hơn một ngày.
Lê Hương không hề oán giận, cô cỡi áo khoác ra, xoắn tay áo lên dọn dẹp.
Lấy cái ghế ra, cô bị bụi băm xông vào mặt, ho sặc sụa, có chút chật vật.
“Ha ha ha…” lúc này Lệ Yên Nhiên đứng ở cạnh cửa vui vẻ cười nói: “Lê Hương, một mình cô muốn dọn đến khi nào, như vậy đi, nếu cô cầu xin tôi thành ý thì tôi liền suy nghĩ giúp có.
Đài A của Lệ Yên Nhiên phối trí đều là cao cấp nhất, chỉ nhân viên vệ sinh cũng đã có ba người, cô ta hoàn toàn có thễ ở chỗ này chê cười cô.
Lê Hương căn bản không đếm xỉa đến Lệ Yên Nhiên, gạt Lệ Yên Nhiên sang cạnh cửa, cô đã hoàn mỹ giải thích cho Lệ Yên Nhiên cụm từ “tự mình đa tình”.
Lệ Yên Nhiên lại tức giận.
Lúc này phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân, có người tới.
Lệ Yên Nhiên nhìn lại, là Mạc Tử Tiễn?
Thân ảnh cao lớn Mạc Tử Tiễn đi đàng trước, phía sau anh là đoàn đội đứng đầu y học, những người tinh anh này treo cổ treo thẻ xanh, trong tay cầm theo chổi hoặc cây lau nhà, tiêu sái đi qua, cầm công cụ quét dọn đi những bước đẹp trai nhát, trực tiếp thành phong cảnh bổ mắt cho radio.
“Oa, trời ạ trời ạ, là viện sĩ Mạc!”
“Viện sĩ Mạc mang theo đội ngũ của mình tới đài D chúng ta rồi!”
“Oh my god, viện sĩ Mạc là mang theo người của mình tới giúp Lê Hương quét tước vệ sinh, viện sĩ Mạc thật sự rất cưng chiều cô tai”
Người của radio đều vây quanh, vẻ mặt mến mộ nhìn Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tử Tiễn mang người vào Đài D, Lê Hương ngắng đầu, hàng mi nhỏ dài nhanh chóng run lên: “Tử Tiễn, sao anh lại tới đây?”
“Chị dâu, mau dừng lại, tay chị sao có thể cầm mấy thứ như khăn lau được chứ, mau giao khăn lau cho eml”
Chương : Mình làm sai nội dung chương từ chương mong cả nhà xem lại nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!
“Chị dâu, em lau ghế rồi này, chị mau ngồi xuống đi!”
“Chị dâu, nơi đây giao cho bọn em, chị chỉ cần uống chút trà nói chuyện tâm tình với lão đại chúng em là được!”
Trong đoàn đội y học của Mạc Tử Tiễn đều là một đám thiên tài |Q xuất chúng, tuổi tác còn rất nhỏ, bọn họ đều gọi Mạc Tử Tiễn là lão đại, Lê Hương tự nhiên thành chị dâu.
Lê Hương bị gọi “chị dâu” sợ ngây người, khăn lau trong tay bị cướp, cô còn bị người ấn xuống ghé, cô chỉ có thể ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhìn Mạc Tử Tiễn, nhỏ giọng nói: “Đây là… chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Mạc Tử Tiễn cởi áo vest bên ngoài ra, bên trong là áo sơ mi trắng, anh mặc áo sơmi trắng lại điển trai lạ thường, anh nhìn Lê Hương: “Em sẽ không trách anh tiền trảm hậu tấu() chứ?”
() Ý chỉ làm xong hết rồi mới báo cáo, nói lại.
“Cái gì?”
Mạc Tử Tiễn sáp gần cô, khóe môi trong trẻo lạnh lùng tràn đầy ý cười mềm mại: “Anh đã công khai quan hệ của chúng ta, Lê Hương, anh đã không kịp chờ đưa em giới thiệu đến người bên cạnh anh.”
Lê Hương khựng lại, lập tức liền chìm vào đáy mắt thâm tình của Mạc Tử Tiễn: “Em…”
“Không cần nói gì cả.” Mạc Tử Tiễn cắt đứt lời của cô: “Hiện tại anh hỏi, em đáp, em là X, đúng không?”
Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiến, không nói chuyện.
Mạc Tử Tiễn đã có được đáp án mình muốn, cô chính là X, X chính là cô?
Năm năm trước anh ở nước ngoài xa xôi để tham dự diễn đàn học thuật cấp cao. Vì tất cả tin tức đều bị chặn, anh đã đợi virus được kiểm soát rồi mới có thể quay trở lại nước.
Khi đó cô đã chia tách virus, tìm được nguyên căn virus, hơn nữa, biến mắt ngay lúc danh tiếng vang dội.
Anh về nước thì nhìn vius được cô tách rời, kinh diễm sâu đậm.
Thì ra cô chính là XI Mạc Tử Tiễn cong môi, trong tròng mắt đen sạch sẻ vẽ ra vài phần buồn bã: “Lê Hương, vốn anh có thể quen em trước, nhưng chúng ta một lần lại một lần bỏ lỡ.”
Lê Hương không biết nên nói cái gì, duyên phận không cưỡng cầu được, có đôi khi có vài thứ chính là định mệnh. Như lúc cô mới sinh ra, người đầu tiên gặp được là… Mạc Tuân.
“Tử Tiễn, em có một việc muốn hỏi anh, anh biết trong viện khoa học này có giấu bảo rương gì không, hoặc là có nơi nào thần bí có thể tàng trữ mấy thứ như bảo rương ấy?”
“Bảo rương?” Mạc Tử Tiễn nhìn cô: “Đây chính là nguyên nhân em nhất định phải vào viện khoa học, xông vào đầm rồng hang hỗ() này?”
() Ý chỉ những nơi cực nguy hiểm.
Nơi đây đối với Lê Hương mà nói tràn đầy nguy hiểm, gan cô quá lớn rồi, lẻ loi một mình xông vào địa bàn Dạ gia.
Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy, em đang tìm một cái bảo rương.”
Mạc Tử Tiễn suy nghĩ một chút: “Anh chưa từng nghe nói trong viện khoa học này có bảo rương gì, nếu như nói ở đây có nơi thần bí gì, hoàn toàn chính xác có một nơi.”
Lê Hương hai mắt sáng ngời: “Nơi nào?”
Mạc Tử Tiễn dắt Lê Hương tay nhỏ bé, dẫn cô tới cửa sổ, anh chỉ vào hậu viện radio: “Thấy cái cửa màu đỏ sậm kia không?”
Lê Hương thấy được, cửa màu đỏ sậm, rất giống với kiểu của đại viên thâm trạch mây chục năm trước, năm im lìm ở đấy, lộ ra hơi thở kì bí quỷ dị.
Bên trong dường như có vật gì đang hấp dẫn bạn, lại khiến bạn sợ hãi.
Chương :Mình làm lỗi nội dung từ chương , cả nhà xem lại giúp mình nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!
“Cổng kia vẫn luôn khóa, chẳng bao giờ mở ra, không có ai đi vào, đó là cắm địa viện khoa học, bên trong có chó sói bảo vệ.”
Tim Lê Hương đột nhiên thình thịch nhảy loạn, cô cảm tháy, cô cảm thấy khí tức của mẹ.
Bảo rương nhất định ở phía sau cánh cửa.
“Tử Tiễn, anh biết chìa khoá cửa ở đâu không?”
Cánh cửa màu đỏ sậm kia đã khóa lại, nhất định phải có chìa khoá mở ra, cô muốn đi vào?
“Lê Hương, em không thể đi vào, người ta đồn mảnh cắm địa đó bị làm nguyền rủa, một vào không trở lại, tuy là anh không tin mấy lời đồn quỷ thần này, nhưng em mà vào cũng chỉ có thể làm mồi cho chó sói.”
Lê Hương cong lên môi đỏ mọng: “Tử Tiễn, em cũng không muốn chết, nhưng, em cũng nhất định phải tìm được bảo rương.”
Mạc Tử Tiễn nhìn đôi mắt cô kiên định, hồi lâu sau cất tiếng: “Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh.”
Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh? Lê Hương có một loại cảm giác, mẹ chẳng những có quan hệ thầy trò với Dạ lão, mà còn có quan hệ tầng tầng lớp lớp với con gái của Dạ lão Dạ Huỳnh.
Lê Hương đứng ở cửa số, nhìn cánh cửa màu đỏ sậm ở hậu viện radio kia, cô phải mau chóng đến được chỗ của Dạ Huỳnh tìm được chìa khoá.
“Tử Tiễn…” Lê Hương xoay người, nhìn về phía Mạc Tử Tiễn.
Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền cứng đò, bởi vì Mạc Tử Tiễn đang đứng phía sau của cô, cô vừa xoay như thế, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại trong vách tường, thân thể hai người dựa vào rất gần rất gần, hơi thở giao thoa, có chút ám muội.
Mạc Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trước mắt, khóe môi ôm lấy ý cười: “Lê Hương, em muốn nói gì với anh?”
Lê Hương trong vô thức dán sát lên vách tường, muốn tách rời khỏi không khí mập mờ này: “Em… em muốn nói cám ơn anh.”
Một lọn tóc xõa trên gò má trắng nõn Lê Hương, lại thêm chút chỉn chu, Mạc Tử Tiễn đưa tay, muốn hắt lọn tóc ấy ra.
Nhưng tay anh còn không chưa chạm đến mặt cô, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vang “ầm”?
Tiếng vang này kinh động mọi người, Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, cô ở cạnh cửa thấy được thân ảnh đồ sộ anh tuần, là… Mạc Tuân tới?
Mạc Tuân tới thật.
Anh mới từ phòng ngoài đi tới, trên người còn mặcáo khoác ngoài màu đen, gió lạnh cuối thu phủ lên bờ vai anh một tầng sương lạnh, hiện tại anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh cửa, cánh cửa kia đã bị anh đạp đến lung lay sắp đổ, anh thâm thúy âm u nhìn chằm chằm cô, còn có Mạc Tử Tiễn.
Hàng mi nhỏ dài Lê Hương run rẩy, không biết sao anh lại tới radio, còn có dáng vẻ anh nổi giận đùng đùng, hai tay lôi quyền đứng ở cạnh cửa, sao lại khiến cô có ảo giác bị anh bắt gian tại trận? Mạc Tử Tiễn xoay người, cũng nhìn thấy Mạc Tuân, anh dùng bả vai chắn Lê Hương ra sau mình, chặn lại ánh mắt Mạc Tuân: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Không khí của hiện trường hết sức vi diệu, một tiếng “anh” này của Mạc Tử Tiễn càng giếng như là nhắc nhở, hai người đàn ông giằng co văng lửa khắp nơi.
Mạc Tuân cảm giác mình lại phát điên, anh biết cô tới radio, cho nên khi anh có ý thức, chiếc Rolls-Royce Phantom của anh đã dừng ở cổng chính viện khoa học.
Anh không biết cô tới địa bàn Dạ gia làm cái gì, cô không sợ cô bị ông cháu ba đời của Dạ gia liên thủ bắt nạt sao? Mạc Tuân một đường xông đến, đến tìm cô, thế nhưng vừa mới tới cạnh cửa, anh liền thấy một màn mập mò của cô và Mạc Tử Tiễn.
Chương : Mình làm lỗi nội dung từ chương mong cả nhà xem lại nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!
Hôm nay Lê Hương mặc một chiếc váy len cổ lọ màu trắng, vạt váy được xếp khéo léo trên đầu gối, bên dưới có hai đôi chân trắng gầy, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc đen thanh thuần được buộc lên thật cao, tràn trề thanh xuân, ngũ quan tuyệt sắc đều lộ ra, đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp, miệng nhỏ hồng hồng, dáng vẻ mềm mại như bóp ra nước thế kia, ngay cả các cô gái ở độ tuổi cũng không có.
Cô cứ như vậy bị Mạc Tử Tiễn vây trong ngực, Mạc Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng, điển trai đến chết tiệt, hai người ở cùng một chỗ đẹp mắt cực kỳ, như là một đôi bích nhân.
Mạc Tuân bị một màn này kích thích viền mắt đỏ bừng, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên tầng lệ khí, anh vốn định quay đầu đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, anh chạy tới để cô cho anh xem một màn này? Cho nên Mạc Tuân nhắc chân, một cước đạp cửa.
Hiện tại Mạc Tuân thâm thúy âm trầm dán mắt lên khuôn mặt tuấn tú Mạc Tử Tiễn, anh nhấp đôi môi mỏng: “Anh qua đây… đón Yên Nhiên.”
Mạc Tử Tiễn gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, nhưng anh nhìn thoáng qua ván cửa lung lay sắp đổ, giọng thanh nhuận hỏi: “Anh, anh đón Yên Nhiên phải đến phòng sát vách, ở chỗ này đạp cửa làm gì?”
Mạc Tuân nhếch môi thành vòng cung mỉa mai, điên cuồng nói: “Anh thấy cái cửa này chướng mắt, muốn đạp liền đạp thôi.”
“c Lê Hương đã cảm thấy Mạc Tuân càng ngày càng có tố chất thần kinh, anh nên trở về ngắm kỹ mình trong gương đi, anh trưng cái vẻ mặt “ông chồng ghen tuông” đó ra làm gì? Lúc này Lệ Yên Nhiên nghe tiếng chạy tới, còn kinh hỉ thốt lên: “Anh Tuân, sao anh lại tới đây, anh là tới đón em tan làm sao?”
Mạc Tuân thu mắt, nhàn nhạt nhìn Lệ Yên Nhiên liếc mắt: “Đúng vậy, tôi đón em tan làm, đi thôi.”
“Được.” Lệ Yên Nhiên thân mật khoác lên cánh tay tráng kiện của Mạc Tuân, hai người xoay người biến mắt.
Hai người kia vừa đi, Mạc Tử Tiễn quay đầu nhìn về phía Lê Hương: “Không sao chứ em, có bị dọa không đấy?”
Lê Hương lắc đầu, cô đi tới bên bàn làm việc bắt đầu chỉnh lý tư liệu của mình: “Đương nhiên không rồi, em cũng không yếu đuối như vậy.”
“Lê Hương, chúng ta cùng đi ăn cơm tối nhé?” Mạc Tử Tiễn mời Lê Hương cùng ăn cơm.
“Đêm nay không được, đêm nay em có hẹn rồi.” Lê Hương xin lỗi chớp chớp mắt, cô thực sự có hẹn.
Mạc Tử Tiễn không thể làm gì khác ngoài chấp nhận: “Vậy được rồi, nhưng Lê Hương này, thời gian ngày mai của em phải thuộc về anh đấy.”
“Dạ.” Lê Hương dùng sức gật đầu, hai người bèn nhìn nhau cười.
Có Mạc Tử Tiễn hỗ trợ, phòng làm việc của Đài D nhanh chóng dọn dẹp xong, cọ đến láng bóng, Mạc Tử Tiễn dẫn người rời đi, Lê Hương sửa sang tư liệu xong, lúc này một chuỗi di động du dương vang lên, điện thoại tới.
Lê Hương nhanh chóng ấn phím nhận: “Vâng thầy, em tới ngay đây ạ… dạ, lát nữa gặp ạ.”
Lê Hương cúp điện thoại, cầm túi của mình ra đài D.
Lúc này trong bóng tối xuất hiện bóng người, là Phạm Điềm.
Phạm Điềm âm thầm nhìn chằm chằm Lê Hương, sau đó đi theo.
Lê Hương ra khỏi cổng viện khoa học, lúc này có chiếc xe đen đậu ven đường, tài xế cung kính kéo ra cửa sau xe, Lê Hương ngồi xuống.
Phạm Điềm đứng ở trong góc nhỏ nhìn, con ngươi của cô ta kịch liệt co rụt lại, bởi vì cô ta thấy được người ngồi phía sau, là viện sĩ Khâu – Khâu Viễn?
Phạm Điềm nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp một tấm Lê Hương và viện sĩ Khâu.
Chiếc xe kia từ từ lái xa, Phạm Điềm nhanh chóng lên xe của mình, lái xe đuồi theo.
Phạm Điềm đã sớm nghỉ ngờ quan hệ giữa Lê Hương và viện sĩ Khâu, Lê Hương lần này có thể vào viện khoa học, cũng là viện sĩ Khâu trợ giúp.