Chương
Anh quay khuôn mặt tuấn tú lại, môi mỏng nhéch lên nụ cười âm u, anh trực tiếp vươn cánh tay dài lôi cô về, sau đó ung dung nhắc cô lên, ôm cô cô trên bệ rửa mặt.
Đối với tên đàn ông cứ mãi dây dưa này, Lê Hương nhíu hàng mày thanh tú, nắm quả đấm nhỏ liền đập lên người anh: “Anh buông ra! Đừng chạm vào tôi, mau buông tôi ra!”
Mạc Tuân ôm cô ngồi lên, sau đó bá đạo tách đôi chân nhỏ của cô ra, mạnh mẽ chen hông mình vào, giọng khàn khàn âm u, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa có người đi vào họ cũng không thấy cô đang quyền rũ tôi đâu, mà là một trận xuân cung sống đấy!”
Con ngươi Lê Hương co rụt lại, tốt, cô đã bị anh uy hiếp sợ rồi?
Nhưng tư thế hai người bây giờ quá mập mờ, cô bị ôm ngồi trên đài rửa mặt, hai bắp đùi trắng nõn treo trên vòng hông rắn chắc của anh, cho dù ai nhìn đều sẽ suy nghĩ miên man.
“Vậy anh tránh tôi xa một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”
Lê Hương dùng sức đẩy anh, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Mạc Tuân mắt lạnh nhìn cô ở trong lòng mình, khóe mắt hẹp dài khẽ nhéch, tràn ra phong tình tà mị thành thục của đàn ông: “Khoảng cách này mà gọi là gần, cô có hiểu là khoảng cách gần nhất giữa đàn ông và đàn bà là khoảng cách âm. Cô có muốn tôi dạy cho cô biết khoảng cách âm là gì không? “
Lê Hương run mi, khiếp sợ nhìn anh, anh nói “khoảng cách âm” là đang muốn nói lời… sắc tình với cô sao? Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đây, là combo kinh điển của nam thần, ống tay áo sơmi vắn lên nửa đoạn, lộ ra cánh tay bền chắc, chính là một một cái giơ tay nhắc chân đều tản ra hơi thở ưu nhã sang quý vậy mà anh lại nghiêm túc nói lời cợt nhã với cô?
Mạc Tuân nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt đen láy ươn ướt sáng trong nhìn anh, đơn thuần vô tội như một tờ giấy trắng, dường như căn bản chưa từng nghe nói đến “khoảng cách âm” là gì, cô như chú thỏ trắng nhỏ mà anh lại là một con sói xám.
Mạc Tuân nhấp nhẹ môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú có hơi mắt tự nhiên, vừa rồi quá xung động, lời không nên nói đã nói tọet ra.
Trong trí nhớ, anh cho tới bây giờ chưa cùng cô gái nào nói như vậy, anh đều luôn cắm dục lạnh lùng.
Anh đã từng chứng kiến nhiều tên giám đốc mặt bóng loáng dầu mỡ nói lời hạ lưu với mấy cô gái trẻ đẹp trong một số dịp xã giao, lúc đó anh cảm thấy những tên đó đặc biệt thô bỉ, anh không thèm giao thiệp với những người đó.
Không ngờ anh cũng trở thành một người thô bỉ như vậy, biến thành bộ dạng anh không thích, suýt chút nữa anh không nhận ra chính mình.
Hiện tại cô đơn thuần khiếp sợ nhìn anh, làm anh có chút khó chịu, Mạc Tuân vươn tay, nắm được chiếc cằm xinh xắn của cô: “Nhìn cái gì, ở trước mặt tôi giả vờ băng thanh ngọc khiết, tôi cũng không tin cô không hiểu khoảng cách âm giữa đàn ông và phụ nữ là cái gì, sợ rằng sớm đã có người dạy cô biết rồi nhỉ?”
%i làm: Vành tai nhỏ trắng như tuyết của Lê Hương lập tức xấu hỗ đỏ ửng, cô vươn tay nhỏ bé “ba” một tiếng hất tay anh xuống, lên tiếng: “Là có người dạy tôi, anh biết người này là ai không, người này chính là anh!”
Cô nói cái gì? Cô nói người dạy cô biết cái đó là anh? Mí mắt anh tuần của Mạc Tuân giật mình, buông lỏng ra chiếc cằm xinh xắn cằm trực tiếp đổi sang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bóp miệng cô chu lên: “Lê Hương, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cô còn dám hát chậu nước bẩn lên người tôi, tôi dạy cô khi nào, tôi ngủ với cô hồi nào?”
Giày rách ý chỉ những người đàn bà hư hỏng, có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Anh đương nhiên không nhớ rõ, bởi vì những ký ức ấy đều bị cô lấy đi, cho nên, anh có thể nói những lời chính nghĩa như thế.
Còn có, nói anh đã ngủ với cô chính là hất nước bản lên người anh ư, anh xem cô thành cái gì, nước bản sao? Quả nhiên, anh rất ghét cô?
Nhưng, nếu anh ghét như vậy cô, vậy anh còn dây dưa cô làm cái gì? Lê Hương nhìn khuôn mặt tuần tú lạnh lẽo đó, đáp lại một cách mỉa mai: “Tôi nói càn được chưa, băng thanh ngọc khiết như Mạc tổng như vậy, tôi sao có thể làm bản được anh chứ!”
Mạc Tuân “Băng thanh ngọc khiết” không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Nói ngủ với tôi cũng là cô, nói mình nói càn cũng là cô, là cô gái có thể nói bậy bạ như vậy, Lê Hương, cô không cần mặt sao, không biết xấu hỗ à?”
“Tôi không cần mặt, không biết xấu hỗ mắc mớ gì tới anh, đúng rồi Mạc tổng, chẳng lẽ anh… vẫn là một tiểu xử nam!?”
Chương
Lê Hương hai mắt sáng ngời, đột nhiên ý thức được một vấn đề, anh không có đoạn ký ức, không nhớ rõ anh từng lăn qua giường với cô, vậy anh chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là một cái tiêu xử nam à?
Thân thể đồ sộ Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ, anh quả thật không chạm qua phụ nữ, trước khi cô đến, cơ thể của anh có chút khuyết điểm, đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không có hứng thú, sau khi gặp cô anh liền khỏe, tối nào cũng mộng xuân, mà trong mộng cũng đều là làm chuyện đó với cô.
Anh quả thật vẫn là một xử nam.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của anh, Lê Hương như là chộp được bím tóc của anh: “Không phải anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn sao, cô ta không cho anh ăn no?”
Mạc Tuân thấy hơi mắt mặt, một tên đàn ông tuổi còn chưa khai trai, cô biết được sẽ nắm thóp anh cười cả năm mắt?
“Tôi và Yên Nhiên trong sạch, muốn để lại thứ tốt nhất cho đêm tân hôn, chúng tôi không giống cô, tùy tiện ngủ với trai, cô bây giờ là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, vậy Mạc Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau chưa?”
Lê Hương nhanh chóng lấy được hai điểm tin tức, thứ nhất, anh cùng Lệ Yên Nhiên còn chưa xảy ra quan hệ, thứ hai, anh vậy mà cho là cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau.
“Chuyện tôi cùng Từ Thiếu Nam sao anh biết được?” Lê Hương suy nghĩ một chút mình từ lúc nào làm cho Mạc Tuân hiểu làm, đại khái cũng chỉ có lần ở tiệc rượu tư nhân kia rồi.
Đêm đó cô dùng thuốc mê với Từ Thiếu Nam, giả vờ làm ra mấy biểu hiện như đang ngủ với anh ta để thừa dịp tẫu thoát: “Mạc Tuân, đêm hôm đó anh ở ngoài cửa phòng chúng tôi?”
Cô hai mắt sáng rực nhìn anh, không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô dám khẳng định anh ở ngoài cửa phòng cô.
Anh vậy mà đi tìm cô?
Mạc Tuân không hề muốn đàm luận chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, hiện tại anh bên tai còn quanh quần tiếng kêu yêu kiều của cô, bảo Từ Thiếu Nam làm nhẹ một chút.
Cô rõ ràng chính là cô gái hư không có tự ái, nhưng ở chỗ anh lại giả dạng làm con thỏ trắng cái gì cũng không hiểu, lẽ nào anh nhìn dễ bị lừa lắm sao? Anh nhìn rất giống một tên đại ngốc sao? “Làm sao, cô sợ, sợ tôi nói chuyện này này cho Mạc Tử Tiễn biết à. Nếu Mạc Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam từng ngủ qua, cái giày rách nó lượm được, cũng không biết nó có còn muốn cô không nữa đấy!”
Cái giày rách? Anh vậy mà dùng ba chữ này với cô?
Gương mặt đang tươi cười của Lê Hương bỗng trắng bệch, vốn còn muốn nói chân tướng sự tình nói cho anh biết, nhưng bây giờ cô chẳng buồn nói gì hết: “Mạc tổng, nếu như tôi là cái giày rách, vậy anh còn quấn chặt cái giày rách làm cái gì?”
Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô lằng lơ liền nỗi giận, người ta nói cô gái càng xinh đẹp càng biết gạt người, cô chính là loại người đó, rất biết lừa gạt đàn ông?
“Cô là cô bé năm đó sao? Nếu như mẹ cô biết cô bây giờ biến thành cái dạng này, bà ấy có đau lòng không chứ?”
Lê Hương cuối cùng cũng biết anh vì sao chặn cô lại, bởi vì, cô là cô bé năm đó?
Cô đã từng là nàng dâu nhỏ của anh?
Trước đây lúc ở Hải Thành, anh từng kể với cô về cô bé kia, nhiều năm như vậy anh vẫn nhớ mãi không quên cô bé kia, vì là đó là cô bé mà mẹ anh thích, cũng hứa gả cho anh, nên anh đã nhung nhớ rất nhiều năm như thê.
Lúc đó cô còn vì cô bé kia ăn dấm chua mấy lần, cô cũng không ngờ đến nàng dâu nhỏ năm đó lại là mình.
Lê Hương chậm rãi vươn cánh tay nhỏ bé, tựa vào bên bàn tay anh, sau đó kéo ngón trỏ thon dài của anh, năm đó cô níu lại anh như thế nhỉ? Ánh mắt Mạc Tuân liền hóa sâu thẳm, yết hầu khẽ lăn, cô lại vẫn nhớ kỹ động tác này, giọng nói anh đã lộ ra khàn khàn: “Cô muốn làm cái gì?”
“Câu này hẳn là tôi hỏi anh, Mạc tổng, là anh muốn làm gì, tôi là cô gái năm đó thì thế nào, lẽ nào… anh có ý gì với tôi?” Lê Hương nhanh chóng buông lỏng ngón trỏ anh ra.
Cô thả tay ra, lại lưu lại nhiệt độ cơ thể ở trên ngón trỏ anh, Mạc Tuân đưa tay bóp vòng eo mềm mại của cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Cặp mắt hẹp đen thẳm mà thâm trầm đăm đăm nhìn cô, trong tròng mắt anh nóng rực tựa dung nham, như là một tay thợ săn hung dữ nhìn chăm chú vào mỹ thực ngon miệng mình.
Chương
Lê Hương đối với ánh mắt anh như thế không có chút nào xa lạ, đây là ánh mắt thắm mùi tình dục.
Anh lại có ý đó với cô rồi? Là vì cô là cô gái nhỏ năm xưa sao? Lê Hương chống hai tay nhỏ bé lên lồng ngực to lớn của anh, dùng sức đẩy, muốn đẩy anh ra: “Mạc Tuân, năm đó tôi mới bao lớn, anh biến thái không hả?”
Mạc Tuân bá đạo cưỡng chế đưa cô cầm cố trong lòng mình, anh ngửi được cô mùi hương trên tóc, là mùi thơm cơ thể thiếu nữ mà anh mê luyến.
Hiện tại mùi thơm của cô quanh quấn nơi chóp mũi, thân thể mềm như không xương lại còn vặn vẹo trong ngực anh, khóe mắt hẹp dài anh lúc này nhiễm vài phần màu đỏ tươi, bàn tay to buộc chặt hận không thể bóp gãy vòng eo như rắn nước của cô, môi mỏng rơi vào trên vành tai của cô dùng sức hôn: “Cô đã đã nhìn ra, vậy tôi cũng không cần giấu nữa, giải trừ hôn ước với Mạc Tử Tiễn, sau đó cùng tôi, nhé?”
Tên thần kinh này?
Lê Hương có chút hoài nghi trước đây mình không chữa lành cho anh: “Mạc Tuân, anh buông tôi ra, anh đã có vị hôn thê là Lệ Yên Nhiên rồi, sao tôi có thể ở cùng với anh?”
Mạc Tuân hôn lấy mái tóc của cô, Hôn từ trong ra ngoài: “Tôi có thể nuôi cô, trừ danh phân và con cái, tôi cái gì cũng có thể cho cô!”
Con ngươi trong suốt Lê Hương trong nháy mắt co rút lại phóng đại, cô dùng sức đầy anh ra: “Mạc Tuân, anh có phải mắc bệnh hay quên không? Lần trước tôi đã ném thỏa thuận bao nuôi của anh vào thùng rác, anh nghĩ rằng tôi còn có thể bằng lòng làm tình nhân của anh sao?”
Mạc Tuân hối hận, lần trước lúc đưa cho cô thỏa thuận bao nuôi, anh không nên thả cô đi như vậy, anh hẳn là để cho cô rõ ràng rằng, bao nuôi không phải là thương lượng với cô, mà là thông báo cho cô.
Mấy ngày nay, anh rất nỗ lực không thèm nghĩ đến cô nữa, không gặp cô nữa, anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, anh muốn tìm lại cuộc sống ngày xưa của chính mình.
Thế nhưng, cô một lần, rồi lại một lần xuất hiện trước mắt anh.
Mỗi lần cô vừa xuất hiện, anh liền không khống chế được, không còn giống mình.
Anh đã từng nỗ lực, không để cô quyến rũ nữa, nhưng không được.
Từ khi ở phòng khách lúc nãy biết được cô chính là cô bé năm đó kia, là nàng dâu nhỏ năm xưa mẹ hứa gả cho anh, anh liền cảm thấy khắc chế cùng ẫn nhãn máy ngày nay đã sụp đỗ rồi.
Ánh mắt Mạc Tuân đỏ tươi mà ngoan lệ nhìn cô chằm chằm, sau đó mắp máy đôi môi mỏng, nhếch miệng mang theo ý châm biếm: “Vì sao Từ Thiếu Nam có thể, Mạc Tử Tiễn có thể, còn theo tôi lại không? Vì sao cô có thể ngủ với bọn họ, lại không thể ngủ với tôi?”
“cm Lê Hương bị anh nhục nhã mặt vừa đỏ lại trắng, cô giơ bàn nhỏ lên, lại tát lên gương mặt đáng ghét đó.
Thế nhưng lần này không tát được, vì Mạc Tuân ở giữa không trung cản lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, không để cô tát được.
Mạc Tuân âm trầm nhìn cô: “Lê Hương, tôi không biết cô ở đây già miệng cái gì, tôi có thể cho cô thứ mà tuyệt đối bọn Mạc Tử Tiễn Từ Thiếu Nam không thể cho cô, cô còn già miệng như vậy, tôi liền nghi ngờ cô mơ tưởng đến danh phận và có con với tôi, đừng nên quá tham. Loại con gái tâm cơ còn mập mờ lẳng lơ với đám đàn ông được tôi nguyện ý bao nuôi như cô nên thấy may mắn tôi nễ tình tình cảm không chê cô bẳn. Cô căn bản căn bản cũng không xứng đáng trở thành Mạc phu nhân của tôi, cũng không xứng sinh con cho tôi!”
Lê Hương đã cách anh rất xa, thế nhưng anh vẫn cứ thình linh chạy tới, tay cầm dao đâm vào tim của cô, đâm cô máu chảy dầm dề, sát muối lên trái tim cô.
Hàng mi nhỏ dài run rây, Lê Hương dùng sức rút về cỗ tay trắng, sau đó đầy anh ra, từ trên bục rửa mặt nhảy xuống.
“Cảm tạ Mạc tổng đã ưu ái, tôi vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không trở thành tình nhân của anh, anh căn bản không cần uất ức bản thân để cái giày rách là tôi bò lên giường anh!”
Nói xong, Lê Hương xoay người rời đi.
Cả người Mạc Tuân tản ra vài phần hàn khí âm trầm, cô lại từ chối anh, vì sao, anh thực sự không rõ vì sao những tên khác đều có thể, chỉ duy anh lại không được? Cô khinh người quá đáng?
Chương
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Mạc Tuân vươn tay túm cô.
Lúc này Lê Hương đột nhiên ngừng lại, cô nhanh chóng xoay người, húc đầu gồi lên đỉnh quần Mạc Tuân.
Mạc Tuân không hề phòng bị, lúc này nơi chỗ quần dâng lên cơn đau, thực sự bị cô húc đến.
Mạc Tuân rên khẽ một tiếng, khuôn mặt tuần tú trắng bệch, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Anh hoàn toàn không ngờ cô vậy mà lại tập kích anh.
Cô còn ra tay ác như thế, ác liệt húc đầu gối, anh không hề hoài nghỉ cô là muốn phế anh đi.
Cô gái tàn nhẫn này?
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi vào trên khuôn mặt tuần tú trắng bệch của anh, tiếng nói lạnh như băng: “Mạc Tuân, anh tốt nhất cách xa tôi một chút, đừng nên để ý đến tôi nữa, anh chết cái tư tưởng ấy đi! Dù cho tôi có ngủ với người đàn ông nào, cũng sẽ không ngủ với anh! Nếu có lần sau nữa, tôi thực sự sẽ phế anh đi, không có cây thịt đó, tôi xem anh thế nào còn ỷ vào nó mà hành hung!”
Nói xong, Lê Hương kéo cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.
Lê Hương đến hành lang, gió lạnh bên ngoài phát đến mặt cô, cô chỉ có một ý niệm trong đầu, cô sẽ không bao ngờ muốn gặp lại Mạc Tuân nữa rồi?
Bỗng bước chân của cô khựng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một bóng người trầm ổn, Mạc Từ Tước.
Mạc Từ Tước đang đợi cô.
Lê Hương trong nháy mắt che phủ đi tất cả tâm tư, cô không hề bắt ngờ nhìn Mạc Từ Tước, chiếc lưng xinh đẹp mềm thẳng tắp, đôi môi củ ấu nhếch lên nụ cười yếu ớt: “Bác Mạc, bác ở đây chờ tôi?”
Mạc Từ Tước lướt qua bả vai của cô nhìn thoáng qua toilet phía sau, nhàn nhạt hỏi: “A Đình thế nào?”
Ông biết cô và Mạc Tuân ở bên trong.
“Tôi đã dạy dỗ anh ấy một chút, anh ấy không sao đâu.”
Mạc Từ Tước dịch đôi mắt u trầm lên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, nữ hài cặp mắt sáng long lanh kia của cô đang vỡ ra từng tia sáng nhìn ông, thản nhiên như thường, Mạc Từ Tước trầm giọng nói: “Lê Hương, bây giờ cô là vị hôn thê của Tử Tiễn, tôi hy vọng cô có thể xử lý thích đáng tốt quan hệ giữa A Đình.”
“Bác Mạc, bác chỉ muốn nói với tôi những thứ này sao, tôi tưởng tính cách Bác Mạc là thích khống chế tất cả mọi thứ trong tay, mấy nhân tố không chắc chắn đều sẽ bị bác bóp chết từ trong trứng nước. Tôi trở lại Đế Đô, hiện tại lại kẹp ở giữa hai người con trai của bác, bác hẳn là nên để tôi biến mất mới đúng, nhưng bác như đổi tính vậy, như người cha hiền bao dung tôi tất cả. Tôi thực sự được yêu thương mà kinh sợ đấy, thật sự rất sợ, như vậy đi, chúng ta người thông minh không nói dài dòng. Vì sao? Là bởi vì mẹ tôi là Lâm Thủy Dao sao?”
Mạc Từ Tước nhìn cô bé đối diện, kỳ thực từ lúc Hải Thành, ông nên nghĩ đến cô là con gái của Lâm Thủy Dao?
Chỉ có con gái của Lâm Thủy Dao, mới có thể tỏa ra ánh sáng như vậy, rực rỡ mà chói mắt.
Mạc Từ Tước gật đầu: “Đúng vậy, là bởi vì mẹ cô là Lâm Thủy Dao, mấy năm nay tôi lại không tìm cô, nếu năm đó Lâm Thủy Dao dắt con gái rời đi, cũng sẽ không để người ta tìm được, thế nhưng tôi biết, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ trở lại, con gái của Lâm Thủy Dao sẽ trở về Đề Đô.”
Lê Hương hai mắt sáng lên, tinh thần xán lán, cô tiến lên một bước: “Bác biết gì về mẹ tôi, bác biết mẹ tôi đến từ đâu sao?”
Mạc Từ Tước gật đầu: “Biết.”
Lê Hương lại tiến lên một bước: “Vậy bác biết mẹ tôi bây giờ đang ở đâu sao?”
Mạc Từ Tước lại gật đầu: “Biết.”
Lê Hương lại tiến lên thêm một bước: “Vậy bác biết được cha ruột tôi là ai chăng?”
Mạc Từ Tước vẫn gật đầu: “Đại khái có thể đoán được.”
Lê Hương dừng bước, dừng ở trước mặt Mạc Từ Tước: “Thế nhưng, bác sẽ không nói cho tôi, đúng không?”
Chương
“Đúng.”
Lê Hương cũng biết, Mạc Từ Tước sẽ không nói cho cô, cô suy nghĩ một chút: “Vậy bác muốn gì từ người tôi? Bác Mạc, chúng ta có thể trao đổi ngang giá, tôi cho bác thứ bác muốn, bác kể hết thảy những gì bác biết cho tôi.”
Mạc Từ Tước gật đầu: “Được, tôi muốn từ trên người cô biết được… Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở đâu.”
Cái gì? Lê Hương khựng lại, mẹ Mạc Tuân – Liễu Anh Lạc không phải mười mấy năm trước đã từ trên đài cao của phòng A Kiều nhảy vào đại dương, đã chết rồi ư?
“Tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc, nếu như cô giúp tôi tìm được Liễu Anh Lạc, tôi liền kể hết những gì tôi biết cho cô, dĩ nhiên…”
Mạc Từ Tước ý vị thâm trường nhìn Lê Hương: “Cô cũng có giá trị của cô, thông qua cô, tôi cũng sẽ tìm được Liễu Anh Lạc.”
Nói xong, Mạc Từ Tước rời đi.
Lê Hương đứng tại chỗ nhìn bóng người Mạc Từ Tước biến mắt, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, thời gian đã mài mòn hết hét thảy góc bén trên người ông, đã từng một thời đế vương thương giới cũng được năm tháng phó thác cho sức nặng và cảm giác thần bí, không một ai biết ông đang nghĩ gì, bên tai Lê Hương cũng chỉ còn lại câu nói “tôi chỉ muốn Liễu Anh Lạc” kia của ông.
Lê Hương có thể cảm giác được Mạc Từ Tước yêu hai đứa con trai này, nên lúc ở Hải Thành, ông không thể cho phép sự tồn tại của cô, nhưng bây giờ biết được cô là con gái của Lâm Thủy Dao, Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc năm đó lại là hai mỹ nhân quan nắp mãn kinh hoa, ông muốn thông qua cô tìm được Liễu Anh Lạc, cho nên ông buông xuống hai đứa con trai, cho phép sự tồn tại của cô.
Đây cũng chính là nói, ở trong lòng Mạc Từ Tước, Liễu Anh Lạc còn quan trọng hơn cậu con trai nhiều.
Lê Hương lần đầu tiên chân chính ý thức được, Mạc Từ Tước yêu Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc đã biến mát rất nhiều năm, con trai của bà Mạc Tuân năm nay cũng đã tuổi, Lê Hương không biết rốt cuộc là tình yêu như thế nào mới có thể ngăn cản sự ăn mòn và sức mạnh của tháng năm, để cho người đàn ông như đế vương đó một mực đứng sững ở đây, có lẽ là canh giữ địa phương bọn họ gặp nhau lúc ban đầu.
Nhưng là, nếu yêu, vì sao lại muốn tổn thương? Năm đó Liễu Anh Lạc có thai lần thứ hai, bà cầm dao tự mình mồ bụng mình, lấy đứa bé ra, là thảm đến bực nào?
Nếu như không phải là bị bức đến tuyệt cảnh, Liễu Anh Lạc nào cam lòng bỏ lại con trai của mình là Mạc Tuân nhảy vào đại dương, một đi không trở lại?
Liễu Anh Lạc thực sự còn sống không? Lẽ nào, Liễu Anh Lạc năm đó biến mắt có liên quan với mẹ?
Nếu Liễu Anh Lạc còn sống, vì sao không trở lại tìm Mạc Tuân? Mạc Từ Tước yêu Liễu Anh Lạc như thé, thì sao lại cưới Liễu Chiêu Đệ, cùng Chiêu Đệ sinh ra Mạc Tử Tiễn? Bắt kỳ người nữ nào cũng không thể tiếp nhận được hôn nhân lừa di, thân thể phản bội.
Lê Hương cho rằng hôm nay tới Mạc gia sẽ có thu hoạch một chuyến, thế nhưng cùng Mạc Từ Tước lòng dạ thâm sâu đánh cờ, cô không hề có chút phần thắng nào, ngược lại càng thêm rơi vào sương phủ trùng trùng.
Nhưng Lê Hương đã biết, chắc chắn, tất cả nghỉ vấn và đáp án của cô đều ở chỗ này.
Mẹ cô từ đâu tới đây? Mẹ cô bây giờ đang ở đâu? Bồ ruột cô là ai? Hết thảy những thứ này, tất cả đáp án đều ở Đề Đô này?
Lúc này Mạc Tử Tiễn đã đi tới: “Lê Hương, sao em lại đứng đây?”
Lê Hương hoàn hồn, cô nhìn Mạc Tử Tiễn, cười một tiếng: “À, vừa rồi em gặp bác trai, trò chuyện đôi câu thôi ạ.”
Con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng Mạc Tử Tiễn nhìn về hướng Mạc Từ Tước biến mát: “Bố anh nói gì với em?”
“Không nói gì, chỉ là tám bâng quơ thôi, Tử Tiễn, anh đưa em về nhà đi, hiện tại khuya lắm rồi, Bố Lê mẹ Lam còn đang ở nhà trong chờ em đó.”
Mạc Tử Tiễn nhìn cặp mắt kia của Lê Hương bởi vì thông tuệ mà lóe ra ánh sáng chói mắt, cô luôn là như vậy, dũng cảm độc lập, có thể tự mình nghĩ ra rất nhiều cách để giải quyết vấn đề.
Cô thà cô đơn tự mình gánh hết tất cả, chứ không dựa vào anh.