Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 798-804

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Hàng mi nhỏ dài Lê Hương khẽ run, bị lượng lớn tin tức này tập kích, mẹ cô đến từ chính một đất nước… thần bí? Đất nước gì chứ? Mạc Từ Tước trước mắt này quả nhiên là một con cáo già đầy mưu kế, là kẻ đứng trên vạn người khuấy động phong vân một đời Đề Đô, ông đã biết quá nhiều.

Lê Hương rất muốn từ trong miệng ông đào ra một chút tin tức hữu dụng, cô đang định lên tiếng, nhưng lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính: “Vì sao cô ấy phải biến mắt?”

Có người tới.

Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn xông vào trong tầm mắt, Mạc Tuân cũng quay về rồi?

Tối nay Mạc Tuân mặc chiếc áo khoác đen, áo khoác dài tôn lên dáng người cao lón của anh, trên vai anh phủ lớp sương lạnh bên ngoài, cả người trông anh tuấn sang trọng, giống như khối nam châm thu hút ánh mắt mọi người.

Người hầu nữ cung kính tiến lên đón, Mạc Tuân đưa túi công văn trong tay cho người hầu, sau đó tháo bao tay da màu đen ra rồi vào phòng khách, anh thâm thúy nhìn về Mạc Từ Tước, lại hỏi một câu: “Sao cô ấy phải biến mắt? Biến đi đâu chứ?”

Mạc Tư Tước nói: “Cô ấy giống với mẹ cô ấy, đều không phải là người nơi này, sớm muộn cũng có một ngày cô ấy cũng sẽ biến NH Ty Je( lỆ: c. cO BE No NùU co yến Ti TÊN BE T mật ở phân cuôi thê giới, nói đúng ra không phải là có biên mắt, mà là… về nhà.”

Về nhà? Lê Hương lập tức đứng phắt từ ghế salon lên, cô khiếp sợ nhìn Mạc Từ Tước: “Ý của bác là, mẹ tôi đã về nhà?”

Mạc Từ Tước gật đầu: “Đúng vậy, cho nên, cô phải tìm được đường về nhà.”

Đầu nhỏ Lê Hương “oanh” một tiếng nổ tung, cô vẫn cho là mẹ là đã biến mát, thì ra mẹ đã về nhà, về đất nước thần bí kia.

Đất nước thần bí kia biến mất ở phần cuối thế giới, không ai biết được đường về nhà.

Nếu như cô có thể tìm được đường về nhà, vậy cô có thể gặp lại mẹ, thậm chí còn có cả Liễu Anh Lạc.

Tim Lê Hương lập tức đập rộn, cô nhất thời có phương hướng mới và mục tiêu.

Lúc này Mạc Tuân vươn bàn tay lộ rõ khớp xương ràng ngón tay nắm chặt cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, cưỡng chế xoay cô lại, để cô và anh đối diện: “Cô sẽ về nhà sao?”

Lê Hương muốn gật đầu, nói nhảm gì thế, dĩ nhiên cô muốn về nhà rồi.

Mạc Tuân mím môi trăng bệch, không vui nói: “Không cho phép về nhài”

Vì sao chứ? Tên này thực sự là cường thế bá đạo?

“Anh buông tôi ra!” Lê Hương dùng sức rút cánh tay thon nhỏ về, còn xa cách anh mấy bước: “Tôi lên xem Tử Tiễn thế nào.”

Lê Hương chuồn êm chạy lên lầu.

Mạc Tuân nhìn bóng người nhỏ nhắn đó biến mắt trong tầm mắt, ấn đường chau chặt thành chữ “xuyên”.

Trong thư phòng.

Liễu Chiêu Đệ tức đến run người, ban nãy có Mạc Từ Tước ở phòng khách, có mấy lời bà ta không thể nói, sợ Mạc Từ Tước lại không hài lòng con trai mình.

Vốn lần trước Mạc Tử Tiễn vì tìm Lê Hương đã tranh cãi với Mạc Từ Tước, bà ta sợ tình cha con lại vỡ tan.

Hiện tại trong thư phòng cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ, hai mắt Liễu Chiêu Đệ đỏ lên trừng Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, sao con lại làm ra loại chuyện phá hỏng danh tiếng mình như thế được, con có biết chuyện con phản bội có bạn gái mới đã lên đầu đề giải trí, mọi người bàn tán xôn xao về con đấy kìa!”

Chương :

“Mấy năm nay mẹ đặt toàn bộ hy vọng lên người con, con không thích cạnh tranh, không thích tranh đoạt, không thích kế nghiệp, có cái nào mẹ không chiều con? Thế nhưng chuyện này con quá đáng rồi, con lại vì Lê Hương hủy đi danh dự của mình!”

“Tử Tiễn, mẹ muốn con lập tức thanh minh ngay, làm rõ chuyện này!”

Mạc Tử Tiễn nhìn Liễu Chiêu Đệ, lắc đầu: “Mẹ, lời nên nói ban nãy con đã ở dưới lầu nói rồi. Thứ nhất, con và Lê Hương từ hôn, thứ hai, là con phản bội có bạn gái mới!”

Cả người Liễu Chiêu Đệ cứng đờ, bà ta run run chỉ tay vào Mạc Tử Tiễn: “Mày! Mày! Tốt, tốt lắm, tao nuôi mày lớn như vậy, còn không trông cậy vào mày sau này chăm sóc nuôi lại tao. Mày cứ không nghe lời như vậy, con trai tao nuôi không phải để cho con Lê Hương kia hưởng, thay vì để mày bị hủy hoại trong tay con đấy, chả bằng tao đánh chết mày trước!”

Liễu Chiêu Đệ đã sớm nỗi điên, bà ta tìm một cây roi da, sau đó quơ roi da trực tiếp quất lên người Mạc Tử Tiễn.

Mạc Tử Tiễn không tránh, “vút” một tiếng, roi da quất lên người anh, áo sơ mi trắng trên người thắm ra máu tươi.

Liễu Chiêu Đệ lại vút thêm vài roi.

Mạc Tử Tiễn cũng không tránh, hứng chịu toàn bộ roi da quất lên mình, áo sơ mi trắng bị đánh đến rách, lộ ra vết thương máu me đầm đìa bên trong.

Mạc Tử Tiễn không rên một tiếng, yên lặng nhịn, thái độ này của anh ngược lại càng thêm chọc giận Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ hệt như phát điên, hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, vụt chết đứa con trai này cho hả giận?

Lê Hương lên lầu, cô vừa đến cửa thư phòng liền nghe được tiếng roi quất bên trong, cô nhanh chóng đẩy cửa thư phòng ra, đúng lúc thấy được Liễu Chiêu Đệ quơ roi da, lại một cái roi da phải rơi vào trên người Mạc Tử Tiễn.

Đôi mắt sáng của Lê Hương chọt co rụt lại, cô nhanh chóng chạy lên trước, nhào qua ôm lấy Mạc Tử Tiễn: “Đừng đánh nữal”

Roi da mang theo làn gió bén nhọn hướng đến người Lê Hương.

Lê Hương nhanh chóng nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đón truyền đến.

Vụt một tiếng, tiếng vút roi da truyền đến, làm da đầu người ta tê rần.

Đau quá.

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương cũng nhăn lại, thế nhưng rất nhanh cô đã ý thức được không thích hợp, bởi vì…

không hề đau chút nào.

Thật giống như cái roi không vụt đến người cô vậy.

Vậy nó vụt lên ai chứ? Lê Hương ngước mắt, một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhanh chóng xông vào trong tầm mắt của cô, vậy mà lại là…

Mạc Tuân?

Mạc Tuân theo chân cô lên lầu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh sải bước rộng qua đây, trực tiếp vươn cánh tay rắn chắc của mình bảo vệ cô trong ngực mình, một roi này của Liễu Chiêu Đệ cũng liền rơi lên người anh.

Hiện tại tư thế ba người khá là quái dị, cô ôm thật chặc Mạc Tử Tiễn, Mạc Tuân lại từ phía sau che chở cô, cô kẹp ở giữa hai anh em họ.

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run rẫy, giật mình mù mịt nhìn anh: “Sao… sao anh lại tới đây?”

Mạc Tuân đã trúng một roi, hơn nữa còn là Liễu Chiêu Đệ đánh, khuôn mặt tuấn tú đã âm trầm có thể nặn ra nước, anh lãnh lẽo không vui nhìn cô, từ trong cỗ họng gần lên từng chữ: Bây giờ cô đang ôm ai đó, không muốn tay nữa đúng không, mau buông ral”

Chương :

Anh bảo cô buông Mạc Tử Tiễn ral Đây là lúc nào rồi, lực chú ý của anh sao lại rơi vào vấn đề này chứ? Liêu Chiêu Đệ thấy Mạc Tuân tới, thực sự là giận không chỗ phát tiết, nhưng một roi ban nãy quất quá đã, lúc này bà ta quơ roi da lại quất lên trên người Mạc Tuân.

Thằng nghiệt chủng, khi anh còn bé bà ta không nên chỉ là bức điên anh, đưa anh vào bệnh viện tâm thần, lúc đó bà ta nên bóp chết anh, phải tạo ra vụ án ngoài ý muồn giết chết anh?

Liễu Chiêu Đệ vô cùng hồi hận, hiện tại bà ta lại dốc hết khí lực vụt roi lên người Mạc Tuân.

Lúc này Mạc Tuân vươn bàn tay to, ôm một đầu vai oánh nhuận của Lê Hương, bá đạo kéo cô vào trong ngực mình, sau đó anh nhẹ nhàng nâng mí mắt, một đôi mắt sâu như hồ băng nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ. Ngay lúc roi da phất xuống, anh nhanh như chớp vươn bàn tay to còn lại, ở giữa không trung kéo lại cái roi da kia.

Roi da ngừng lại, Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Điên đủ chưa?”

Liễu Chiêu Đệ muốn lôi roi da về, nhưng bà ta giật thế nào roi da cũng nằm im không nhúc nhích trong lòng bàn tay Mạc Tuân.

Hiện tại Liễu Chiêu Đệ đã tức đến sôi máu, mặt mày dữ tợn, bà ta đang định hành động, thế nhưng lúc này Mạc Từ Tước đi đến, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt bà ta: “Hai đứa con trai đều bị cô đánh rồi, cũng nên hết giận, đừng làm loạn cái nhà này lên.”

Liễu Chiêu Đệ suýt chút nữa hộc máu, bà ta làm loạn? Bà ta làm loạn cái gì? Rốt cuộc là ai mới là người làm loạn cái nhà này? Thế nhưng trong lòng Liễu Chiêu Đệ cho dù tức đi nữa, cũng không dám phát điên nữa, Mạc Từ Tước là chủ nhân cái nhà này, ông là người định đoạt, bà ta chỉ đành nghe lời.

Liễu Chiêu Đệ không cam lòng thả roi da xuống.

Trên người Mạc Tuân và Mạc Tử Tiễn đều rướm màu, Mạc Từ Tước nhìn về phía người hầu nữ cạnh cửa: “Gọi bác sĩ tư nhân qua đây, băng bó cho hai vị thiếu gia.”

Người hầu nữ cạnh cửa đã sợ đến không dám thở mạnh, nhận được lệnh Mạc Từ Tước, liền như mọc cánh chuồn đi thật xa, đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ tư nhân chạy tới, Lê Hương dùng kéo cắt áo sơ mi trên người Mạc Tử Tiễn, trên người anh chẳng chịt vết thương, bị đánh đến bong da tróc thịt hiện tại áo sơ mi đã dính chặt vào trên miệng thương đầy máu của anh.

Bác sĩ nhanh chóng tiến hành xử lý, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn trắng bệch, trán rịn ra lớp mồ hôi lạnh.

Lê Hương nhanh chóng cầm khăn lau mồ hôi cho anh, khẽ hỏi: “Tử Tiễn, đau không?”

Mạc Tử Tiễn lắc đầu: “Không sao.”

Lúc này một ánh mắt u oán rơi vào trên hai người, Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon đối diện, anh lạnh mắt nhìn dáng vẻ ân cần săn sóc của Lê Hương vây quanh Mạc Tử Tiễn.

Cùng là bị thương, ấy thế mà cô chỉ quan tâm mỗi Mạc Tử Tiễn?

Vậy anh là gì chứ? Vết thương trên người anh này lại do bảo vệ cô đấy?

Lúc này một cô ý tá xinh đẹp đi tới, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi giúp ngài cởi áo sơ mi ra trước nhé.”

Khuôn mặt của y tá xinh đẹp kia đỏ hồng nhìn Mạc Tuân, đưa tay ra.

Lúc này Mạc Tuân ngẳng đầu, ánh mắt sắc bén âm lãnh quét tới cô y tá kia, ý tứ uy hiếp, cô dám chạm vào tôi thử đi? Cô y tá kia sắc mặt trắng nhợt, người cũng cứng đờ.

Lúc này Mạc Tuân nhấc chân, trực tiếp đạp ngã ghé, đồ đạc trên ghế rơi ào ạt xuống thảm, anh không vui mím môi nói: “Lê Hương, có phải mắt cô mù rồi không, tôi cũng bị thương, lẹ cái chân qua đây băng bó cho tôi!”

Mạc Tuân gây ra động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung tới, Lê Hương cũng nhìn sang.

Chương :

Chỉ thấy vị đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô Mạc Tuân kia hệt như một oán phụ ngồi trên ghế sa lon, oán giận nhìn Lê Hương, cầu an ủi cầu quan tâm.

Lê Hương: “…”

Mạc Tuân thấy Lê Hương đứng bát động, sắc mặt càng thêm khó coi: “Lê Hương, cô chẳng những mù mắt, tai cũng điếc rồi phải không? Nếu cô không qua đây, tôi sẽ vạch trần hành vi phạm tội của cô trước mặt mọi người đấy!”

Hành vi phạm tội? Anh là chỉ… lúc cô trúng dược thảo cưỡng bức anh? Anh…

Anh rốt cuộc có biết xấu hỗ không thế? Nơi đây đầy người, anh muốn nói hết ra, anh muốn nói thế nào chứ? Nói anh bị một người phụ nữ cưỡng bức? Được lắm, Lê Hương hoàn toàn tiếp nhận uy hiếp của anh, cô đi tới, đi tới bên người Mạc Tuân.

Mạc Tuân huênh hoang ngồi như mấy lão sếp, dùng mắt chỉ chỉ cúc áo áo sơ mi của mình, ra lệnh: “Cởi áo sơ mi trước giúp tôi đã.”

Lê Hương cắn răng, không giúp anh giải cởi cúc áo sơ mi, mà là trực tiếp cầm kéo lên, cắt áo anh ra, cô dùng chất giọng chỉ hai người có thể nghe được: “Mạc Tuân, anh đừng có mà quá đáng!”

Mạc Tuân nhìn cô.

Lê Hương tiếp tục nói: “Anh tốt nhất không nên nói lung tung, nếu như anh ở trước mặt Mạc Tử Tiễn đem chuyện đã xảy ra đêm đó kích thích anh áy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh”

Cô có ý gì? Cô che chở Mạc Tử Tiễn đến vậy? Cô thiên vị?

Trái tim cô rốt cuộc nghiêng về phía nào, sớm biết thế đêm đó anh không nên để cô có được anh, không nên để cô được như ý?

Tâm trạng Mạc Tuân thật không tốt, đôi mắt lạnh lẽo như tia X quang quét lên người cô: “Cút! Đừng chạm bàn tay bẩn của cô vào tôi!”

Lê Hương sắp hộc máu đến nơi, cái tên thần kinh này?

Bác sĩ xử lý tốt vết thương cho Mạc Tử Tiễn, Mạc Tử Tiễn đứng dậy: “Lê Hương, anh đưa em về nhà.”

Lúc này Mạc Từ Tước đi tới: “Tử Tiễn, thương thế của con thành như vậy vẫn nên tĩnh dưỡng thì hơn, không thì vết thương lại rách ra đấy. Bố bảo tài xế đưa Lê tiểu thư về nhà, cam đoan đưa về an toàn.”

Mạc Tử Tiễn nhíu mày: “Không được…”

“Tử Tiễn…” Lê Hương nhanh chóng mở miệng nói: “Để tài xê đưa em về đi, anh thê này lái xe cũng không an toàn mà, em về đến nhà sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho anh. Vậy nha, em đi nhé, bye bye.”

Lê Hương nhanh chóng đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, Lê Hương chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này trong bóng tối đột nhiên vươn ra một bàn tay to, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kéo cô vào trong bóng tối.

Lê Hương ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú kia của Mạc Tuân phóng đại trong tầm mắt cô.

“Mạc Tuân, anh làm cái gì, nơi này là Mạc gia, anh buông ra!” Lê Hương nhanh chóng giãy dụa.

Mạc Tuân bóp chặt vòng eo yêu kiều của cô, đè cô vào ngực mình, không để cô thoát: “Lê Hương, rốt cuộc cô có ý gì, hiện tại nói rõ ràng với tôi!”

Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài: “Có ý gì là sao, anh muốn tôi nói cái gì?”

Mạc Tuân bóp vòng eo mềm mại của cô, là cố ý để cho cô đau, tỏ vẻ nghiêm phạt: “Lê Hương, quan hệ chúng ta bây giờ là thế nào, chúng ta đã chung giường với nhau rồi, à không đúng, đã “dã chiến” với nhau rồi, cô đã ngủ với tôi, chẳng lẽ cô không muốn cho tôi một câu trả lời?”

Lê Hương rên một tiếng, trong đôi mắt sáng dâng lên tầng sương mù trong suốt, thân thể mềm mại bắt an giãy dụa, muốn tránh thoát bàn tay tựa gọng sắt của anh: “Mạc Tuân, anh đừng có chiếm được tiện nghỉ còn khoe mẽ, loại chuyện này chăng phải đám đàn ông các anh là người hưởng được lợi sao?”

CHương :

Mạc Tuân đưa tay đẩy, trực tiếp đẩy cô đến trên vách tường, “bốp” một tiếng bàn tay to chống lên bên đầu cô, ngăn cô ở giữa vách tường và lồng ngực mình: “Con mẹ nó Lê Hương, có phải cô thích ăn đòn không? Bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với tôi, bao nhiêu phụ nữ muốn tôi thoải mái cũng không có cơ hội, rốt cuộc ai được tiện nghỉ tự cô suy nghĩ đi!”

“cm Lê Hương trợn mắt hốc miệng nhìn người đàn ông trước mắt này, sao anh có thể trôi chảy nói ra lời này được thế? Còn lấy thái độ bề trên nhìn cô bằng nửa con mắt, tôn quý mà kiêu ngạo, thực sự là “công trúa” ngạo kiều không ai bì nỗi mà.

Lê Hương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mạc Tuân, không lẽ anh vẫn tưởng mình là… còn tân chứ?”

“Cái gì mà là tưởng?” Mạc Tuân hỏi ngược một câu, anh vốn là thế chứ tưởng cái gì.

Nhưng anh mím chặt môi, không muốn nhắc đến đề tài này.

Phụt…

Lê Hương nhịn không được liền che miệng cười, ôi anh chàng trai tân này…

“Lê Hương, cô cười cái gì?” Mạc Tuân cảm giác mình bị cô gái này khinh thương, như cô đang trêu chọc anh.

Lê Hương nhanh chóng dừng cười, cô không có cách nào kẻ lại chuyện quá khứ cho anh biết, chỉ có thể nói: “Thì ra là tôi xé tem Mạc tổng à, tôi vui vẻ ghê ấy.”

Mạc Tuân ở trước mặt cô cúi xuống cơ thể cao lớn, chậm rãi áp sát khuôn mặt tuần tú tiến đến trước mắt cô: “Ngoại trừ vui vẻ, không còn gì khác?”

Mặt hai người lập tức kè gần nhau, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính trên người anh đều thắm vào da thịt cô, hô hấp quấn quanh, vô cùng ám muội.

Lê Hương lui về phía sau tránh một chút, tận lực kéo ra với nhau khoảng cách: “Mạc tổng, anh dây dưa tôi như thế rốt cuộc muốn làm gì, anh sẽ không… muốn tôi chịu trách nhiệm với anh đấy chứ?”

Mạc Tuân cứng đờ.

Lê Hương tiếp tục nói: “Nhưng Mạc tổng ơi, anh đừng quên đấy, tôi đã kết hôn, không phải anh đã cảnh cáo tôi sao, bảo tôi đừng có mơ, anh sẽ không đổ vỏ cho thằng khác.”

Lần này Mạc Tuân buông lỏng tay ra, đứng thẳng thân, khuôn mặt tuần tú ấy âm trầm có thể đỗ giông.

Lê Hương không dây dưa nữa, cô co cẳng chuồn biến.

Lê Hương uyễn chuyển từ chối tài xế của Mạc gia, về đến nhà mình.

Lúc đi trên đường đột nhiên cô nhớ ra một cái vấn đề rất quan trọng, đó chính là từ sau khi trở về cắm địa, cô quên uống thuốc tránh thai rồi?

Cô tính một chút, đây là giai đoạn nguy hiểm của cô, nếu như không uống thuốc tránh thai rất dễ dàng mang thai.

Nghĩ tới cái này, cả người Lê Hương toát mồ hôi lạnh, trời ạ, vậy mà cô quên mắt chuyện quan trọng như vậy.

Lê Hương nhanh chóng đi vào một tiệm thuốc, cô lấy một vỉ thuốc tránh thai từ trên giá thuốc, sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng ở ven đường, cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ kia của Mạc Tuân.

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào trên bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương trong tiệm thuốc, sau đó ánh mắt của anh dời xuống, rơi vào vỉ thuốc trong tay cô.

Trách mắt anh quá tốt, anh lập tức liền thấy tiếng Anh phía trên, phiên dịch qua đây chính là thuốc tránh thai khẩn cấp.

Cô vậy mà chạy tới đây mua thuốc tránh thai?

Chương :

Mạc Tuân cũng không biết bản thân mình bị cái gì, lẽ nào anh muốn một đêm kia tu thành chính quả, cùng Lê Hương… hẹn hò, kết hôn? Cô đã kết hôn, đã là đồ xài rồi, là hàng rẻ tiền?

Mạc Tuân không ngừng nhắc nhở đã trong lòng, cô gái kia yêu chồng cũ của mình, dâng hiến lần đầu cho gả đó, anh rất để ý những thứ này.

Anh mắt liêm sỉ đến mức nào mới có thể muốn cô chứ? Nhưng…

Trong đầu Mạc Tuân lại nhảy ra hình ảnh đêm nọ, khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của cô nhuộm sắc hồng say lòng người, mái tóc dài thanh thuần đen như mun ướt nhẹp quấn trên cần cổ trắng như tuyết ấy…

Mạc Tuân nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Anh tưởng rằng mình chỉ ảo tưởng đến cô thôi, dù sao cô đã vô số lần xuất hiện trong mộng xuân của anh, anh từng cho rằng chỉ cần mình ngủ với cô, nếm được tư vị của cô liền chán ngán.

Nhưng, đến khi anh chân chính nếm được, mới phát hiện bản thân dường như… lại thêm nghiện.

Mạc Tuân lấy điện thoại ra, bám một số điện thoại…

Bên kia Lê Hương đã thanh toán xong, cô đi ra hiệu thuốc, mở vỉ thuốc tránh thai ra, muốn nhanh chóng uống.

Thuốc tránh thai đưa tới bên miệng, Lê Hương mới vừa mở miệng, đột nhiên có một người qua đường chạy tới, va vào cô.

Thuốc tránh thai không uống được, trực tiếp rơi trên mặt đất.

Thuốc của cô?

Lê Hương nhanh chóng cúi người nhặt, nhưng còn không nhặt được, đột nhiên có một con chó chạy tới, trực tiếp ăn viên thuốc tránh thai kia.

Lê Hương ngắn ra, thậm chí ngay cả chó bây giờ… cũng ăn thuốc tránh thai luôn rồi sao? Người qua đường kia và chó đã chạy xa, Lê Hương cảm giác mình thực sự quá xui xẻo, cô quay người trở về hiệu thuốc, muốn mua lại lần nữa.

Nhưng, vừa rồi trên giá còn đầy ắp một đống thuốc tránh thai, hiện tại đã trống không.

Lê Hương nhìn mà trợn tròn mắt, cô đi ra đi vào tiệm này mới chỉ phút, cả giá thuốc chất hàng đống thuốc ngừa thai đã bán hết sạch? Một mảnh vụn của thuốc tránh thai cũng không có?

Lê Hương nhìn về phía người bán hàng của tiệm thuốc: “Chị ơi, xin hỏi thuốc tránh thai đã bán hét toàn bộ rồi sao?”

Nhân viên bán hàng gật đầu: “Đúng vậy, đã bán hết toàn bộ.”

“.. Vậy tôi đến tiệm thuốc khác mual” Lê Hương chuẩn bị xoay người rời đi.

“Tiểu thư…” Lúc này nhân viên bán hàng gọi cô lại: “Đừng đi tiệm thuốc khác nữa, vì khác tiệm thuốc cũng bán sạch thuốc tránh thai rồi, hiện tại toàn bộ Đế Đô không được một mảnh thuốc tránh thai nào đâu.”

Cái gì? Lê Hương hóa đá tại chỗ, đầu của cô đều hỗn loạn, hôm nay là ngày mấy? Lễ tình nhân? Lễ Thất Tịch? Vì sao tất cả mọi người ai nấy đều tranh nhau mua thuốc tránh thai thế? Trên chiếc Rolls-Royce Phantom, Mạc Tuân xuyên qua cửa sổ xe nhìn Lê Hương đi ra, có lẽ là do không mua được thuốc, cái đầu nhỏ của cô rũ xuống, hết sức thất vọng.

Mạc Tuân nhàn nhạt cong môi, sau đó đưa chụp hai tắm hình gửi cho Sùng Văn, bảo anh ta gửi cho đám ký giả.

Trên đường về nhà Lê Hương cảm thấy mắt phải mình không ngừng giật, cô cảm giác lại có người đang tính kế cô?

Sáng sớm hôm sau.

Lê Hương còn chưa ngủ dậy, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

Chương :

“Vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Lam Yên cầm tờ báo giải trí vọt vào: “Lê Hương, con lại lên hot search rồi!”

Cái gì? Lê Hương ngồi dậy, cầm báo đọc, đầu đề giải trí hôm nay là giữa đêm Lê Hương mua thuốc tránh thai, cô đã ngủ với ai? Trên báo còn đính một tắm hình được chụp rất rõ, chính là tối hôm qua cô từ tiệm thuốc bên trong đi ra, đang cúi đầu moi thuốc tránh thai trong tay.

Đôi mắt sáng của Lê Hương đột nhiên co rụt, tắm hình này là sao lại tuồn ra được, tối hôm qua cô vào tiệm thuốc đã rất cần thận rồi, không thể có paparazi chụp được chứ? Hay lắm, trong tay cô cầm thuốc tránh thai, đây quả thật là đập chết cô?

Rốt cuộc người nào muốn đập chết cô? Hiện tại trên hotsearch cũng nỗ tung, cư dân mạng xôn xao bàn tán, đều biến thân thành Sherlock Holmes, đào bới Lê Hương và đám đàn ông quanh cô.

“Tôi đoán người đàn ông được Lê Hương lâm hạnh là Mạc Tuân!”

“Không phải không phải không phải, Mạc tổng chúng tôi lạnh lùng cấm dục, sẽ không đưa tên mình lên đứng đầu bảng xanh() đâu, tôi đoán là Mạc Tử Tiễn.”

() Màu xanh lá bên Trung ý chỉ việc bị ngoại tình, lừa dối.

“Lầu trên có biết tiếng người không? Viện sĩ Mạc chúng tôi lạnh lùng thanh cao, cậy tài khinh người, căn bản cũng không có cái diễm phúc được Lê Hương lâm hạnh.”

Đám fans của Mạc Tuân và Mạc Tử Tiễn cãi nhau ỏm tỏi, còn cô lại thành quả bóng cao su cho hai bên đá.

Còn có người tổng kết nói.

“Mấy người đừng có cãi nữa, nói không chừng người đàn ông thần bí này không phải là Mạc tổng cũng chẳng phải viện sĩ Mạc, ai biết Lê Hương lại câu được người nào đâu chứ?”

Câu tổng kết nhanh chóng được mọi người like thành top comment, ai nấy đều điên cuồng khen ngọt, chụp mũ cô thành một hồ ly tinh tùy tiện lên giường với đàn ông.

Lê Hương buông tờ báo xuống, dứt khoát nằm giương cả hai tay hai chân lên giường lớn, bây giò tình hình ngày càng ác liệt, căn bản là không cách nào lắng xuống.

Cô sao có thể ngờ tới việc mình đi mua thuốc tránh thai cũng bị phanh ra ánh sáng? Lê Hương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Diệp Linh: “Linh Linh, giúp tớ tra một chút là ai làm lộ hình ra với.”

Diệp Linh lăn lộn trong giới giải trí, chuyện này giao cho cô tuyệt đối có thể yên tâm.

Rất nhanh “ting” một tiếng, Diệp Linh trả lời “Ok”.

“Lê Hương, lúc đầu mẹ nói thế nào, mẹ nói con là người làm đại sự, đám người trên mạng kia rõ là gạnh tị con, không sao, chúng ta đi đường mình, để cho bọn họ không có cách nào copy theo thì tốt rồi.” Lam Yên vui mừng nói.

Lê Hương: “…”

Lúc này một chuỗi chuông di động du dương vang lên, điện thoại tới.

Lê Hương ấn phím nhận, bên kia liền truyền đến giọng nói tức giận của Liễu Chiêu Đệ: “Lê Hương, có phải cô muốn hủy hoại Tử Tiễn tôi mới cam tâm đúng không? Chính cô gây ra bê bối tại sao lại để Tử Tiễn tôi giải quyết chứ?”

“Mạc phu nhân, Tử Tiễn bị sao vậy?” Lê Hương chau mày.

“Tin tức hôm nay cô mua thuốc tránh thai bị lộ ra, Tử Tiễn vừa mới chuẩn bị ra ngoài đã bị một nhóm lớn ký giả chặn lại, bây giờ đi nửa bước cũng khó! Lê Hương, nếu như cô còn có trái tim nói thì mau tới đây giải thích rõ với đám ký giả này, chính cô và Mạc Tuân dây dưa không rõ, Tử Tiễn tôi là người vô tội nhất, cô đừng hại nó nữa!”

Lê Hương cúp điện thoại, cô nhanh chóng đứng dậy xuống giường: “Mẹ Lam, con ra ngoài một chuyền.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio