Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 805-810

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lê Hương lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Mạc gia, cô đã thấy phía trước toàn là đầu người đen thù lù, đám ký giả chen chúc ở đây đông đến mức nước chảy không lọt luôn rồi.

Lê Hương liếc mắt liền thấy được Mạc Tử Tiễn bị bao vây giữa đám người, khuôn mặt tuần tú Mạc Tử Tiễn lộ ra vẻ tái nhợt, đám phóng viên kia đều muốn đưa micro cho anh, câu hỏi khá sắc bén, “Mạc Nhị thiếu, xin hỏi người đàn ông trải qua đêm xuân với Lê Hương là ai?”

“Mạc Nhị thiếu, người kia là anh, hay là anh cả của anh – Mạc Tuân?”

Mạc Tử Tiễn mím đôi môi mỏng tái nhợt, hai bàn tay to xuôi bên người siết thành quyền, trong tròng mắt đen thanh sạch kia tràn ra vài phần đau nhức.

Người đàn ông kia không phải anh, mà chính là Mạc Tuân?

Lê Hương không muốn nhìn nhất chính là cảnh này, cô biết Mạc Tử Tiễn rất thích cô, bây giờ đám người đó ở trước mặt Mạc Tử Tiễn vạch trần chuyện của cô và Mạc Tuân thì tương đương đâm một lưỡi dao sắc bén vào tim anh, anh hiện tại nhất định rất đau.

Lê Hương thanh lệ lên tiếng: “Người kia không phải Mạc Tử Tiễn, các người đừng phỏng vấn anh ấy nữa!”

“Soát” một cái, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lê Hương.

Nữ chính của cuộc tình tay ba này vừa ra sân, quả thực khiến tất cả mọi người oanh động, đám người nhao nhao rút khỏi người Mạc Tử Tiên, chen đến trước mặt Lê Hương, “Lê tiểu thư, ban nãy cô vừa nói gì thế, có thể lặp lại lần nữa được không?”

Lê Hương lướt qua màn ảnh nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, nhẹ giọng nói: “Tôi và Mạc Tử Tiễn là từ bé đã có hôn ước, quen biết nhau, sau đó rất nhanh thì cảm thấy đôi bên không hợp, cho nên chúng tôi hòa bình từ hôn. Chuyện của tôi không hề liên quan đến anh ấy, anh ấy cũng không hề biết điều gì, các người đừng quấy rối cuộc sống của anh ấy nữa. Anh ấy là bác sĩ, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá.”

Lê Hương không đến cạnh Mạc Tử Tiễn, hai người cách một khoảng cách bốn mắt nhìn nhau, cô đã tách anh ra khỏi vụ bê bối này, đây là cách tốt nhất, cô tin tưởng Mạc Tử Tiễn sẽ hiểu.

Mạc Tử Tiễn đương nhiên hiểu, anh nhìn cô gái trước mắt, trong đôi mắt trong vắt ấy lóe ra thông tuệ và quả quyết, dù cho gặp phải cửa ải khó khăn nào, cô đều có thể lý trí mà tỉnh táo đưa ra quyết đoán ồn thỏa nhát.

“Lê Hương, nếu người đàn ông kia không phải Mạc Tử Tiễn, vậy đó là ai chứ?”

Có ký giả hỏi tới.

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính: “Là tôi!”

Lê Hương nhìn lại, Mạc Tuân tới?

Ngày hôm nay Mạc Tuân mặc một thân tây trang thủ công màu đen, đồ sộ anh tuần, anh nhấc đôi chân dài bước tới, mỗi một bước đều mang theo khí thế mạnh mẽ, hệt như bậc đề vương giá lâm.

Đoàn người ồn ào kia nhanh chóng nhường ra một con đường, Mạc Tuân đi tới bên người Lê Hương, tự nhiên vươn bàn tay to ôm thắt lưng con ong mềm mại của cô.

Cử chỉ thân mật này của anh đã chọc mù mắt công chúng toàn trường.

Lê Hương cựa người một cái, không biết anh lại muốn làm cái gì, lúc này Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuần cảnh cáo nhìn cô: “Đừng nhúc nhích, tôi đang giúp cô đấy!”

Hàng mi dài của Lê Hương run lên, điều cô không muốn nhất là tổn thương Mạc Tử Tiễn, đây là chuyện giữa cô và Mạc Tuân, hiện tại Mạc Tuân đột nhiên tham gia vào thực sự có thể hoàn toàn tách Mạc Tử Tiễn ra khỏi chuyện này.

Lê Hương bắt động.

Lúc này tất cả mic đều hướng tới Mạc Tuân, đám người giống như tiêm phải chất kích thích, hưng phán hỏi, “Mạc tổng, thật sự anh đã cùng Lê Hương trải qua đêm xuân sao?”

Chương :

“Mạc tổng, anh và thiên kim Lệ gia Lệ Yên Nhiên đã đính hôn, anh đây là làm tình nhân của Lê Hương?”

“Mạc tổng, vậy tiếp theo anh định làm gì, hai cô gái Lệ Yên Nhiên và Lê Hương anh định sắp xếp thế nào, là định muốn cả hai, hưởng phúc một vợ cả một thiếp sao?”

Răng rắc răng rắc, đám người điên cuồng chụp ảnh.

Mạc Tử Tiễn đứng tại chỗ nhìn lúc này Mạc Tuân và Lê Hương bị bao vây, hiện tại bên cạnh anh chẳng còn tên phóng viên nào, tất cả dư luận đều hướng về Mạc Tuân và Lê Hương.

Anh giật mình, muốn lên trước.

Thế nhưng lúc này Liễu Chiêu Đệ kéo anh lại: “Tử Tiễn, đủ rồi, Lê Hương đã tách con ra khỏi chuyện này, con đừng gây thêm chuyện. Hơn nữa, đó vốn chính là chuyện của Mạc Tuân và Lê Hương, con có thể làm được cái gì đâu?”

Liễu Chiêu Đệ vẫn rất thoả mãn Lê Hương có thể hát hết nước bản lên người mình, như vậy Mạc Tử Tiễn liền rửa sạch.

Nhưng trong lòng bà ta không có chút nào cảm kích Lê Hương, thậm chí hiện tại bà ta còn hả hê nhìn trò vui của Mạc Tuân và Lê Hương. Lón chuyện lên! Chuyện này càng ồn ào càng tốt?

Mạc Tử Tiễn cứng đờ tại chỗ, lời Liễu Chiêu Đệ như đâm sâu vào tim anh, đúng vậy, đó là chuyện giữa Mạc Tuân và Lê Hương.

Vẫn luôn là chuyện giữa hai người bọn họ, trong khỏang thời gian này anh rất nỗ lực muốn tiến vào thế giới của bọn họ, nhưng dù anh có cố gắng thế nào, anh vẫn mãi là một người ngoài, không cách nào xâm nhập vào.

Còn nữa, Lê Hương, cô muốn đẩy anh ra khỏi chuyện này, nhưng cô có từng nghĩ hay không, anh không cần! Anh muốn cùng cô trải qua mưa gió…

Nhưng, người mà cô lựa chọn cùng nhau gánh chịu bão táp vẫn luôn là Mạc Tuân kia.

Sự yêu thích, ỷ lại trong tim cô, chuyện tốt chuyện xấu trong đời cô, mỗi một thứ đều liên quan đến Mạc Tuân.

Trong lòng Mạc Tử Tiễn dâng lên cảm giác thất bại, toàn thân vô lực, hệt như có cơn sóng thân đánh úp lên người anh, khiến anh chìm sâu vào đáy sâu.

Mạc Tử Tiễn xoay người, rời đi.

Tất cả ánh đèn flash tí tách đỗ xuống trên người Mạc Tuân Hòa Lê Hương, Mạc Tuân ôm thân thể mềm mại của Lê Hương, cặp mắt sắc bén như chim ưng kim nhàn nhạt liếc một vòng toàn trường.

Những người chạm phải ánh mắt anh da đầu đều tê rần, bầu không khí hỗn loạn lúc đầu cũng trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Mạc Tuân lúc này mới đối diện máy ảnh, anh mắp máy đôi môi mỏng, ngắn gọn tuyên bố: “Tôi và Lệ Yên Nhiên đã từ hôn.”

Anh và Lệ Yên Nhiên đã từ hôn?

Lê Hương nâng đôi mắt sáng, khiếp sợ nhìn về phía Mạc Tuân.

Mạc Tuân tiếp tục nói: “Tôi đã từ hôn với Lệ Yên Nhiên, Lê Hương cũng từ hôn với Mạc Tử Tiễn, bốn người chúng tôi đều đã là người độc thân có tự do riêng. Người đàn ông kia là tôi, về tình cảm riêng tư giữa chúng tôi, tôi không thẻ trả lời.”

Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương rời đi.

Anh ném một quả bom nặng ký xuống, đám phóng viên còn chưa kịp phản ứng lại, hiện tại thấy bọn họ sắp đi mất, đám người liền sôi trào, “Mạc tổng, mong anh nói thêm mấy câu nữa! Các anh…”

Còn không có đợi ký giả nói hét lời, Mạc Tuân quét ánh mắt sắc bén nhìn qua: “Tôi đã nói không thể trả lời rồi, anh còn muốn nghe cái gì, nam nữ chưa kết hôn chung chăn gối một lần chẳng lẽ không được? Có muốn tôi mô tả chỉ tiết chuyện giữa chúng tôi cho anh biết không? Chúng tôi tạm thời không muốn có con, nên uống thuốc tránh thai, chuyện chỉ đơn giản như vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Chương :

Toàn trường hít một hơi lạnh, Mạc Tuân thật không hỗ là Mạc Tuân, cái gì anh cũng dám nói, anh đây là thừa nhận anh đã từng ngủ với Lê Hương, bởi vì không có làm biện pháp, lại không muốn có con, cho nên uống thuốc tránh thai?

Người phóng viên kia bị anh đối á khẩu không trả lời được, lúc này chỉ thấy Mạc Tuân nhàn nhạt liếc mắt qua thẻ công tác trước ngực anh ta, phía trên viết bộ phận công chúng – giải trí.

Người phóng viên kia mặt trắng nhọt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

Đợi anh ta ngắng đầu lên, Mạc Tuân đã ôm Lê Hương nghênh ngang rời đi, biến mắt trong tầm mắt của mọi người.

Lúc này vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của người phóng viên kia, là chủ biên gọi tới.

Ký giả nhanh chóng ấn phím nhận: “Alo, chủ biên.”

Tiếng chủ biên khóc than nhanh chóng truyền tới: “Kêu cậu đi phỏng vắn, không phải kêu cậu đi trêu chọc Mạc Tuân, anh có biết Mạc Tuân là ai không? Anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Mạc thị, ban nãy tôi nhận được điện thoại, tòa soạn giải trí chúng ta phá sản rồi.”

Cái gì? Người phóng vên kia hai chân mềm nhữn, điện thoại rơi xuống đất, anh ta khiếp sợ nhìn về hướng Mạc Tuân, anh vậy mà khiến bọn họ trực tiếp phá sản? Người đàn ông này thực sự quá cường đại, thật sự quá đáng sợ, hoàn toàn giống như là một ác ma.

Mạc gia.

Mạc Tuân dẫn Lê Hương đi vào, Mạc Tử Tiễn đã ở trong phòng khách, ba người gặp nhau.

Đôi đồng tử thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn nhìn về phía Mạc Tuân, sau đó anh xông lên, trực tiếp nện mạnh một nắm đấm lên gương mặt điển trai của Mạc Tuân.

Mạc Tuân không tránh, trúng một quyền, khóe miệng anh đã thấm ra một chút máu.

Hai vị thiếu gia Mạc gia trong phòng khách đánh đập tàn nhẫn, đám người giúp việc kia sợ đến thét chói tai, trốn lẹ vào góc phòng.

Lúc này Mạc Tử Tiễn xách cổ áo Mạc Tuân lên, đẩy anh tới trên vách tường: “Vì sao anh không tránh?”

Mạc Tuân lấy mu bàn tay lau lau vết máu bên khóe môi, sau đó anh ngước mắt nhìn Mạc Tử Tiễn, gằn từng chữ: “Một quyền này tôi nhận, về sau Lê Hương là của tôi.”

Mạc Tử Tiễn bị kích thích viền mắt đỏ bừng, anh lại muốn cho Mạc Tuân một quyền, nhưng lúc này Lê Hương vội vã chạy tới, ngăn cản nói: “Được rồi Tử Tiễn, đừng đánh, vì em không đáng đâu.”

Mạc Tử Tiễn cố nén lửa giận cuồn cuộn nơi lồng ngực, thu nắm đấm lại, anh nhìn Mạc Tuân cảnh cáo nói: “Vậy anh tốt nhất đối xử tốt với cô ấy, nếu không… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Mạc Tử Tiễn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra của.

Mạc Tử Tiến không đến viện khoa học, mà là đi tới quán bar, anh tới uống rượu.

Anh uống rất nhiều rượu, rất nhanh trên bàn đã lăn lốc nhiều vỏ chai rỗng.

Lúc này Dạ Minh Châu tới, bên người cô ta là Dạ Vô Ưu.

“Anh, em thật sự rất thích rất thích Mạc Tử Tiễn, em phải nắm lấy thời cơ này, anh ấy bị tổn thương bởi Lê Hương, thừa lúc này em nhảy vào là tốt nhất đấy. Anh, anh hiểu em nhất mà, anh có cách nào làmMạc Tử Tiễn thích em không? Hơn nữa còn là thích đến điên cuồng ấy?”

Dạ Vô Ưu đứng trong góc tối, hắn ta nhìn Mạc Tử Tiễn phía trước đáp: “Có.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá, anh, anh mau nói cách của anh ra đi!” Dạ Minh Châu nôn nóng thúc giục.

Dạ Vô Ưu đưa một bao thuốc bột cho Dạ Minh Châu: “Được, bỏ thuốc này vào trong bình rượu của Mạc Tử Tiễn, thuốc này vô sắc vô vị, Mạc Tử Tiễn sẽ không phát giác, chỉ cần em để anh ta uống xong, về sau anh ta sẽ nghe lời em răm rắp.”

Chương :

Dạ Minh Châu nhanh chóng nhận thuốc bột: “Anh, vậy em đi tìm Mạc Tử Tiễn nhé!”

Dạ Minh Châu vui vẻ chạy tới bên người Mạc Tử Tiễn, cô ta đưa tay vỗ vỗ vai Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, sao anh lại uống rượu giải sầu một mình ở đây vậy?”

Mạc Tử Tiễn cầm bình rượu nốc xuống, anh ngắng đầu, con ngươi đen thẳm có chút ngà ngày say nhìn về Dạ Minh Châu: “Cô là ai?”

“Tử Tiễn, em là Minh Châu nè, lẽ nào anh không nhớ em?” Dạ Minh Châu nhí nhảnh nháy mắt với Mạc Tử Tiễn, không ngừng phóng điện.

Mạc Tử Tiễn thu mắt, tiếp tục uống rượu, anh không nhìn Dạ Minh Châu nữa, chỉ bật ra hai chữ: “À, cút!”

Khuôn mặt Dạ Minh Châu nhanh chóng cứng lại, cô ta thích Mạc Tử Tiễn nhiều năm như vậy, từng thề chỉ muốn gả cho Mạc Tử Tiễn làm cô dâu của anh, nhưng anh chưa từng nhìn đến cô ta.

Anh càng như vậy, càng là khơi dậy lòng chinh phục của nàng thiên kim chanh chua Dạ Minh Châu, cô ta muốn có được anh, thậm chí không tiếc hủy hoại anh?

“Tử Tiễn, anh xem bên kia là ai kìa, hình như là… Lê Hương tới, cô ta tới tìm anh đó!” Dạ Minh Châu đột nhiên đưa tay chỉ về phía sau.

Lê Hương tới?

Nghe được cái tên này, Mạc Tử Tiễn cứng đờ, anh nhanh chóng quay đầu, tìm kiếm bóng người nhỏ nhắn quen thuộc của Lê Hương.

Trong lòng Dạ Minh Châu vừa tức vừa đồ kị, quả nhiên chỉ có Lê Hương mới có thể hấp dẫn anh?

Nhưng, chẳng máy chốc anh sẽ thích cô ta thôi?

Dạ Minh Châu nhanh chóng mở túi thuốc bột kia, len lén đổ thuốc bột vào trong bình rượu Mạc Tử Tiễn nắm trong tay.

Mạc Tử Tiễn không tìm được Lê Hương, anh nghiêng đầu qua, trong tròng mắt đen ngà men say lóe lên vẻ cô đơn ảm đạm thắt vọng.

“Thật ngại quá Tử Tiễn, hình như em hoa mắt, Lê Hương cũng không tìm tới anh, chắc bây giờ đang cô ta đang ở cùng Mạc Tuân ấy nhỉ?” Dạ Minh Châu giả bộ nói xin lỗi.

Mạc Tử Tiễn không nói chuyện, anh cầm chai rượu lên tiếp tục uống rượu.

Tim Dạ Minh Châu như sắp nhảy ra ngoài, cô ta tận mắt nhìn Mạc Tử Tiễn nốc hết chai rượu mà cô ta đã hạ độc.

Anh uống rồi?

Mạc Tử Tiễn bỏ lại vỏ chai rượu, lúc này dáng người tuần mỹ đột nhiên cứng đò, tròng mắt đen láy thanh sạch kia nhanh chóng mắt đi ánh sáng, không còn tiêu cự.

Dạ Minh Châu một mực quan sát đến phản ứng của anh, cô ta nhịn không được lên tiếng nói: “Tử Tiễn, anh không sao chứ, về sau anh phải nhớ kỹ đấy nhé, người con gái anh thích nhất tên là Dạ Minh Châu, cô ấy nói gì anh cũng nghe theo cả.”

Mạc Tử Tiễn ngẳng đầu, trên khuôn mặt tuần mỹ đã không có bất kỳ biểu tình gì, cả người thoạt nhìn lạnh lùng, anh gật đầu: “Anh biết rồi.”

“Tử Tiễn, anh yêu ai?”

“Anh yêu em.” Mạc Tử Tiễn nhìn Dạ Minh Châu nói.

Rốt cục Dạ Minh Châu cũng nghe được lời này, cô ta mừng như điên, ôm chằm lấy Mạc Tử Tiễn hôn chụt lên môi anh.

Lúc này chọt thình lình xuất hiện một bóng người trong tầm mắt, Dạ Minh Châu ngắng đầu, chỉ thấy cửa quán bar bị đầy ra, Lê Hương tới.

Chương :

Cô rốt cuộc đã tới?

Dạ Minh Châu lộ ra nụ cười đắc ý khiêu khích, cô ta nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, bây giờ anh lập tức cầu hôn em, em muốn gả cho anhl”

Mạc Tử Tiễn đứng dậy, chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt Dạ Minh Châu: “Dạ Minh Châu, anh yêu em, em gả cho anh đi, về sau anh sẽ cho em hạnh phúc.”

Màn cầu hôn ở đây nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người trong quán rượu, tất cả mọi người vây quanh, “Đây không phải là Mạc Nhị thiếu sao? Mạc Nhị thiếu cầu hôn Minh Châu tiểu thư rồi!”

“Mạc Nhị thiếu nhất định là lạc đường biết quay lại, rết cuộc đã nhận ra Minh Châu tiểu thư tốt, biết Minh Châu tiểu thư mới là chân ái của anh ấy rồi!”

“Ở cùng nhau đi! Ở cùng nhau đi ! Ở cùng nhau đi!”

Đám người vỗ tay ồn ào hô hét.

Lê Hương tới tìm Mạc Tử Tiễn, cô biết Mạc Tử Tiễn bị đả kích rất lớn, từ nhỏ Mạc Tử Tiễn đã là thiên chi kiêu tử, về mặt tình cảm vẫn là tờ giấy trắng, nội tâm sạch sẽ mà thuần túy, người như vậy rất khó bị tổn thương bởi tình yêu.

Lê Hương thấy Mạc Tử Tiễn ở đó uống rượu, cũng nhìn thấy Dạ Minh Châu bên người Mạc Tử Tiễn, trong lòng cô nhanh chóng cảnh giác, Dạ Minh Châu tà tâm bất chính, lúc này cô ta xuất hiện ở cạnh Mạc Tử Tiễn là muốn làm cái gì? Lê Hương vừa định tiến lên, lúc này chỉ thấy Mạc Tử Tiễn quỳ một gói xuống, cầu hôn Dạ Minh Châu.

Mạc Tử Tiễn cầu hôn Dạ Minh Châu?

Người chung quanh đều ồn ào, Lê Hương nhìn về Dạ Minh Châu, chỉ thấy Dạ Minh Châu đạp giày cao gót, vênh váo đối với cô lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó gật đầu cười nói: “Được Tử Tiễn, em nguyện ý, em nguyện ý gả cho anh!”

Mạc Tử Tiễn đứng lên, Dạ Minh Châu nhào tới trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Ánh mắt Dạ Minh Châu vẫn rơi vào trên mặt của Lê Hương, cô ta hướng về phía Lê Hương cong lên đôi môi đỏ chót, hết sức đắc ý.

Lê Hương chau hàng mày thanh tú, cô thật sự không ngờ Mạc Tử Tiễn lại cầu hôn Dạ Minh Châu, chuyện này không bình thường, chuyện này quá không bình thường?

Lúc này Dạ Minh Châu thân mật kéo cánh tay rắn chắc của Mạc Tử Tiên đi tới, dừng ở trước mặt Lê Hương, cô ta cao ngạo nâng càm lên, cười đắc thắng: “Lê Hương, Tử Tiễn đã cầu hôn tôi rồi, tôi cũng đã đồng ý rồi, tôi vẫn luôn muốn gả cho Tử Tiễn, nên chúng tôi sẽ mau chóng tổ chức hôn lễ thôi, cành nhanh càng tốt! Lê Hương, đến lúc đó cô nhất định phải tới tham dự hôn lễ của tôi đấy nhé.”

Lê Hương không để ý đến Dạ Minh Châu, đôi mắt sáng rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, anh thật sự muốn kết hôn với Dạ Minh Châu sao, hôn nhân là chuyện quan trọng nhất của đời nhất, em hy vọng anh có thể thận trọng!”

Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nhìn Lê Hương, trong ánh mắt đã không còn chút hơi Ấm: “Tôi yêu Dạ Minh Châu, chuyện của tôi không cần cô quản!”

“Nhìn thấy không Lê Hương, Tử Tiễn đã không thích cô nữa, hiện tại anh ấy thích tôi! Đừng lại tự mình đa tình nữa, Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.” Dạ Minh Châu vui vẻ nói.

Mạc Tử Tiễn chuẩn bị rời đi, thế nhưng lúc này Lê Hương vươn tay kéo lại cánh tay anh.

Lê Hương là có lời muốn nói với anh nên mới níu anh lại, nhưng khi ngón tay cô chạm đến bắp thịt anh, cô nhanh chóng đã nhận ra khác thường.

Tay nhỏ bé đi xuống, cô im lặng mò tới mạch đập trên cổ tay anh.

Lê Hương chẩn mạch Mạc Tử Tiễn, trong đôi mắt sáng nhanh chóng cuồn cuộn ra tia lạnh sắc bén.

Lúc này Mạc Tử Tiễn vung tay ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Mạc Tử Tiễn trực tiếp hát ngã Lê Hương.

Chương :

Hiện tại Mạc Tử Tiễn đã không còn chút yêu thương nào với Lê Hương, chỉ còn thờ ơ, xem cô thành một người xa lạ, nên anh tràn ngập ghét vung tay như thế, hết sức dùng sức, Lê Hương căn bản không đứng vững, lùi về sau máy bước, sắp ngã đến nơi.

Thế nhưng lúc này một cánh tay tráng kiện kịp thời chụp tới, trực tiếp nắm lấy vòng eo mềm củua Lê Hương, Lê Hương ngã vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.

Là Mạc Tuân tới.

Mạc Tuân bảo vệ Lê Hương, đôi mắt sâu như hố băng kia rơi vào trên người Mạc Tử Tiễn cùng Dạ Minh Châu, lãnh đạm mở miệng: “Chúc mừng, nếu có thời gian, chúng tôi sẽ tham dự hôn lễ của hai người.”

Dạ Minh Châu là một thiên kim chanh chua có tiếng, rất ít sợ ai, nhưng trong xương cốt cô ta cũng rất sợ Mạc Tuân. Hiện tại Mạc Tuân lại bảo vệ Lê Hương trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta chằm chằm, Dạ Minh Châu chọt rùng mình.

“Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.” Dạ Minh Châu lôi Mạc Tử Tiễn đi.

Mạc Tử Tiên theo Dạ Minh Châu rời đi.

Lê Hương vẫn đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu biến mắt, sắc mặt cô có chút trắng bệch.

Mạc Tuân cảm thấy sắc mặt cô dị thường, hạ mắt hỏi: “Làm sao, nhìn Mạc Tử Tiễn ở cùng con khác kết hôn, thì trong lòng cô khó chịu như vậy?”

Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài, cũng không nói gì.

Lúc này cô nhạy cảm nhận thấy được một ánh mắt tựa như độc xà dán trên người mình, Lê Hương ngước mắt, nhanh chóng ở trong góc phòng mờ tối phía trước thấy được Dạ Vô Ưu.

Dạ Vô Ưu vẫn đứng ở đấy, cả người mặc áo khoác đen tuyền, bình tĩnh không lay động thu hết chuyện xảy ra lúc nãy vào mắt.

Mọi thứ đều trong khống chế của anh ta.

Lê Hương chạm phải cặp mắt lam sắc kia của Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đang nhìn cô, mang theo vài phần bệnh hoạn nghiền ngẫm, như là một con mèo, đang thưởng thức con chuột nhỏ bị mình bắt được.

Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, dùng ánh mắt chỉ chỉ: “Đó là ai vậy?”

Mạc Tuân ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy được bóng lưng của Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đã xoay người bỏ đi, nhưng Mạc Tuân vẫn nhận ra: “Đó là thái tử gia Dạ Vô Ưu của Dạ gia, thằng đó rất ít khi xuất hiện ở Đề Đô, nghe nói chuyên tâm sỉ mê y học, vẫn đang làm nghiên cứu.”

Đây là lần đầu tiên Lê Hương thấy Dạ Vô Ưu, trong lòng giăng lên tiếng chuông lớn báo động, trực giác nói cho cô biết, kẻ này rất nguy hiểm, hơn nữa, anh ta còn nhắm về phía cô tới.

Lê Hương nhanh chóng suy nghĩ một chút chuyện xảy ra gần đây. Gần đây tai họa cứ ập xuống liên tiếp, đợt sóng này chưa hết đợt sóng khác đã tới, cô rơi vào trong vùng nước xoáy của dư luận, vô cùng bị động.

Trong đó rõ ràng nhất chính là sức chiến đấu của Dạ gia lại tăng lên đột biến.

Nhớ tới mấy lần giao thủ trước, Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên bình tĩnh tự tin như vậy, thể như đang ấp ủ đại chiêu gì, lẽ nào cái này đại chiêu chính là… Dạ Vô Ưu này? Lê Hương nhìn Mạc Tuân, tiếp tục hỏi thăm: “Y thuật Dạ Vô Ưu này rất lợi hại?”

Mạc Tuân lắc đầu: “Dạ Vô Ưu làn người khiêm tốn nhất trong tứ đại hào môn, rất nhiều người ngay cả mặt của nó cũng chưa từng gặp qua, tôi chưa từng thấy Dạ Vô Ưu xuất thủ bao giờ. Nhưng Dạ lão rất coi trọng người cháu này, đặt hết tất cả hy vọng của Dạ gia lên người Dạ Vô Ưu.”

Lê Hương đã biết, Dạ Vô Ưu chính là đại chiêu kial Xem ra chuyện xảy ra gần đây đều do Dạ Vô Ưu trợ giúp, Dạ gia đã đem toàn bộ lửa đạn tập trung vào trên người cô.

Hiện tại Dạ Vô Ưu ở trong tối, cô ở ngoài sáng, tình huống đối hết sức bắt lợi với cô.

Chương :

“Tôi biết rồi, Mạc tổng, cám ơn anh.” Nói xong Lê Hương liền chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng Mạc Tuân kéo cô lại: “Cô cứ vậy đi?”

Lê Hương dừng bước: “Mạc tổng, anh thực sự đã từ hôn với Lệ Yên Nhiên?”

“Đúng vậy.” Mạc Tuân gật đầu, nhưng vẻ mặt anh rất kiêu căng, đại ý là tôi không phải vì cô, cô đừng có mà quá kiêu ngạo?

Lần này Lê Hương ngược lại nhàn nhạt cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười.

Mạc Tuân cảm thấy cô có điểm là lạ, hiện tại đôi mắt ấy đen láy lóng lánh, bên trong đều là ánh nước như dâng tràn, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, mỗi khi cô như thế chính là muốn tính kế người khác.

“Lê Hương, cô lại đang bày kế gì đấy?” Mạc Tuân nhíu mày hỏi.

Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài, vô tội nhìn anh: “Mạc tổng, tôi có thể bày kế gì chứ, tôi là đang đợi bị tính kế này.”

“Ai muốn tính kế cô?”

“Đương nhiên là… Dạ gia rồi, anh tưởng hôn ước của anh và Lệ Yên Nhiên vậy thuận lợi từ hôn như vậy sao? Chờ xem, người ta còn đang tung ra đại chiêu đó, muốn dìm tôi chết đuối trong nước bọt.” Nói xong, Lê Hương dùng sức rút về cổ tay trắng của mình, nhắc chân đi.

Cô cứ đi tiêu sái như vậy? Toàn bộ Dạ gia đều đang vắt óc tính kế đối phó cô, cô lại hùng dũng dương dương tự đắc đi như thế, Mạc Tuân thật muốn bổ mở cái đầu nhỏ của cô ra nhìn xem rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.

Lê Hương về tới Lê gia, cô cũng không làm gì, mà là lật ra quyễn y điển thứ nhất mẹ lưu cho cô.

Trong quyền y điển ghi lại mối quan hệ sâu sắc giữa y học và chất độc, Lê Hương dừng ở một trang kia, nhìn cực kỳ lâu.

Lúc này Lam Yên đẩy cửa vào, đặt dĩa hoa quả bên tay Lê Hương: “Lê Hương, từ lúc về con vẫn luôn đọc sách y, CÓ phải con gặp phải vấn đề rất khó giải quyết không?”

Lê Hương khép lại sách y, cô cũng không nói gì, chỉ là nhìn Lam Yên cười nói: “Mẹ Lam, mẹ và Bố Lê chưa từng đi du lịch nhỉ? Không bằng mai bố mẹ đi du lịch đi?”

Lam Yên nghỉ ngờ nhìn Lê Hương: “Lê Hương, con cố ý tách bố mẹ ra?”

Lê Hương ôm Lam Yên làm nũng: “Mẹ Lam, mẹ có thể đừng thông minh như vậy được không? Con chính là muốn để bố mẹ đi du lịch một thời gian, đợi mọi chuyện chấm dứt, con sẽ gọi bố mẹ trở về.”

“Lê Hương, chúng ta đi rồi vậy con làm sao bây giờ? Mẹ và Bố Lê đều không yên lòng con, bên ngoài bây giờ dư luận xôn xao như thế, con định giải quyết thế nào?”

Lê Hương giảo hoạt câu môi, cười giống như một con hồ ly nhỏ: “Mẹ Lam, nói thật con cũng không biết giải quyết như thế nào, cuối cùng con cảm thấy con như lạc vào trong sương mù, rất nhiều người biết được một ít bí mật con không biết, khiến con hết sức bị động, con rất hoang mang.”

“Nhưng con lại cảm thấy con đã đột phá được điểm mắấu chốt rồi, một khi đã đột phá được, con sẽ một lưới bắt hết đám người đó. Cho nên mẹ Lam à, mẹ và Bố Lê ra ngoài du lịch đi, chuyện nơi đây con tự có sắp xếp, yên tâm, con là con gái Lê gia mà, là người làm nên đại sự!”

Lê Hương kiêu ngạo vỗ vỗ lồng ngực mình.

Lam Yên thương yêu xoa xoa đầu nhỏ của cô, ôm cô trong ngực mình: “Được, cái gì chúng ta cũng không hỏi, tất cả đều nghe theo con.”

Dạ gia.

Dạ lão, Dạ Vô Ưu, Dạ Minh Châu đều ở trong phòng khách, Dạ Minh Châu lật tờ lịch: “Ông nội, anh, em thấy năm ngày sau là ngày hoàng đạo thích hợp gả cười nè, em chọn ngày này nhé, em muốn mau chóng gả cho Tử Tiễn, miễn cho đêm dài lắm mộng, hiện tại Tử Tiễn lại rất nghe lời em.”

Dạ lão nhấp một miếng trà, anh ngắng đầu nhìn về phía Dạ Minh Châu: “Minh Châu, cháu cứ nôn nóng gả cho Mạc Tử Tiễn như thế, ông thấy cháu thật sự không có tiền đồ.”

Chương :

“Thì sao, cháu chính là rất thích Mạc Tử Tiễn!” Trên mặt Dạ Minh Châu đều là ý cười hạnh phúc, như nàng dâu yêu kiều đợi gả.

Dạ lão trầm tư một chút: “Mặc dù bây giờ Mạc Tử Tiễn vâng lời cháu răm rắp, nhưng đám hỏi Mạc Dạ còn cần phải có được Mạc gia nơi đó đồng ý, Liễu Chiêu Đệ không đáng để lo, thế nhưng Mạc Từ Tước lại thâm sâu khó lường, bây giờ cậu ta còn chưa xuất thủ, chúng ta không thể đấu tay đôi với cậu ta được đâu.”

Nhắc tới đế vương một đời thương giới Mạc Từ Tước này, Dạ Minh Châu cũng có chút sợ sệt: “Vậy ông ơi, chúng ta làm sao bây giờ? “

Ngày mai ông sẽ đích thân đến Mạc gia một chuyến, cùng Mạc Từ Tước bàn chuyện hôn sự của các cháu, Mạc Tử Tiễn cũng là chàng rễ ông nhắm, ông nội tự nhiên cũng hy vọng cháu có thể thuận lợi gả cho Mạc Tử Tiễn.” Dạ lão nói.

h Dạ Minh Châu lần này an tâm, cô nhìn về phía Dạ Vô Ưu vẫn im lặng: “Anh, thuốc bột kia sẽ không có vấn đề gì chứ, em có thể cả đời khống chế Mạc Tử Tiễn đúng không?”

Hiện tại Dạ Minh Châu thật sự quá hạnh phúc, cô ta đã thực hiện được nguyện vọng bấy nhiêu năm, gả được cho Mạc Tử Tiễn rồi, hết thảy đều giống như giấc mơ, cô ta rất sợ nháy mắt giấc mộng này liền sẽ tan nát.

Bình phong bên ngoài bây giờ hết sức có lợi với cô ta, hiện tại tiêu điểm dư luận đều tập trung vào cuộc tình tay ba giữa Mạc Tuân, Lê Hương và Lệ Yên Nhiên. Tất cả mọi người đều nói Mạc Tử Tiễn lạc đường biết quay lại, mà cô ta Dạ Minh Châu chính là thiên nữ định mệnh của Mạc Tử Tiễn, giải cứu Mạc Tử Tiễn, trở thành một đoạn giai thoại, bên ngoài đều đang chúc phúc cuộc hôn nhân môn đương hộ đối, trai tài gái sắc của bọn họ.

Dạ Minh Châu đương nhiên không muốn mát đi hết thảy trước mắt, cô ta có hơi lo lắng thuốc bột kia sẽ mắt đi hiệu lực, đến lúc đó cô ta không thể khống chế được Mạc Tử Tiễn rồi.

Dạ Vô Ưu không biểu tình gì, khuôn mặt điển trai vẫn lộ ra vẻ bệnh tật tái nhọt như cũ: “Không đâu, anh là hạ độc Mạc Tử Tiễn.”

Hạ độc? Dạ Minh Châu mặc dù không học y, nhưng cũng từng nghe nói qua loại độc thuật thần bí truyền kỳ kia, nghe đồn người bị hạ độc nhân cả đời đều sẽ bị khống chế.

“Anh, em thật sự ngưỡng mộ anh quá đi mắt.”

Dạ lão cũng rất hài lòng với người cháu này, ông ta vui vẻ nhấp một ngụm trà.

Lúc này Dạ Vô Ưu nhìn về phía Dạ lão: “Ông nội, cháu đã xem qua tư liệu về Lê Hương, cô ta tuy là vào trường đại học phế tài Đại học A, nhưng trong cuộc kiểm tra liên hợp vừa qua lại cho ra thành tích trọn điểm, cô ta biết y thuật sao?”

Cái này thật sự đang hỏi Dạ lão, Dạ lão đặt chén trà xuống: “Ông từng phái người điều tra qua Lê Hương, Lê Hương mặc dù là con gái của Lâm Thủy Dao, nhưng rất sớm Lâm Thủy Dao đã rời khỏi Lê Hương, nhiều năm như vậy Lê Hương đều lớn lên ở nông thôn, ông cũng chưa từng thấy Lê Hương xuất thủ dùng châm.”

“Vậy cô ta có thể đạt được điểm thực sự rất kỳ lạ.” Nói rồi Dạ Vô Ưu chỉ đến cuốn sách kiểm tra tổng hợp: “Cho dù là cháu, cũng không thể đạt được trọn điểm.”

Dạ lão cũng thấy là lạ, dù sao mẹ của Lê Hương là Lâm Thủy Dao, Lâm Thủy Dao lại là một thân y thuật nghịch thiên, gen truyền của Lê Hương quá cường đại, khiến người ta không thể không đề phòng.

Nhưng là, bởi vì Lê Hương chưa từng ra tay, cho nên không có ai biết y thuật của cô rốt cuộc là thế nào.

Ngay lúc phòng khách rơi vào yên lặng, cửa biệt thự Dạ gia đột nhiên bị đẩy ra, Dạ Huỳnh mang theo Lệ Yên Nhiên về nhà ngoại.

Lệ Yên Nhiên đặt mông ngồi trên ghế sa lon, hai mắt hồng hồng nhưđã khóc qua: “Ông ngoại, anh Vô Ưu, lần này hai người nhất định phải giúp cháu, Mạc Tuân đã tuyên bố với bên ngoài chuyện chúng cháu từ hôn, anh ấy lại bị con ả Lê Hương kia lừa gạt lên giường, cháu thực sự tức chết rồi!”

Lệ Yên Nhiên dĩ nhiên tức giận, Mạc Tuân đã phát sinh qua quan hệ với Lê Hương, điều này nói rõ thân thể anh khỏe mạnh, vô cùng khỏe nữa là đằng khác. Vậy mà ngày đó Mạc Tuân lại dẫn cô ta tới bệnh viện nam khoa hù cô ta, cô ta thực sự cảm giác mình bị làm nhục sâu sắc?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio