Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 848-850

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Liễu Chiêu Đệ lúc này xông lên đài, liền đẩy Dạ Minh Châu ra: “Con độc phụ mày dĩ nhiên dám hại độc hại con tao, mày cút xa một chút cho tao!”

Dạ Minh Châu mặc váy cưới dài thướt tha, làn váy cưới được mấy người ở phía sau cô ta nâng váy sửa sang lại, hiện tại Liễu Chiêu Đệ thô lỗ đẩy như thế, kèm theo một tiếng thét chói tai, Dạ Minh Châu trực tiếp ngã rằm trên mặt đắt.

Xoạt một tiếng, áo cưới trên người cô ta cũng toạc ra rồi một lỗ hỗng lớn, bắp đùi trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.

Mọi người lúc này chỉ trỏ cô ta.

Dạ Minh Châu hét lên “a” một tiếng, cô ta nhanh chóng che lại bắp đùi của mình không để lộ, thế nhưng hôm nay mặt mũi cô ta đã mắt hét.

Lúc này Dạ Minh Châu nhìn về phía Mạc Tử Tiến: “Tử Tiễn, cứu „ em.

Mạc Tử Tiễn trực tiếp đưa tay đẩy Liễu Chiêu Đệ ra, lạnh lùng nói: “Cút!”

Liễu Chiêu Đệ sợ ngây người, bà ta kinh ngạc nhìn con trai của mình, anh chẳng những đầy bà ta ra, còn nói… cút với bà ta? Liễu Chiêu Đệ tức đến giậm chân, chỉ vào Dạ Minh Châu toàn thân run rẫy mắng: “Mày dám thao túng con ta thành như vậy, chẳng những bảo nó đẩy tao ra, còn mắng tao. Mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ không bỏ qua lũ người Dạ gia chúng mày!”

Lê Hương đứng một bên xem trò vui, mỗi chuyện đều phải mở ra cửa đột phá, như vậy mới có thể tìm về quyền chủ động.

Cho nên Dạ gia, cô lựa chọn Dạ Huỳnh, mà Mạc Tử Tiễn, cô thế đơn lực bạc, đoán chừng còn chưa lên đài đã bị đuổi ra ngoài, nên cô lựa chọn lòng bảo vệ lo lắng cho con trai của Liễu Chiêu Đệ.

Có Liễu Chiêu Đệ giúp cô đánh mở đầu, chuyện kế tiếp đã dễ làm hơn nhiều.

Hiện tại Liễu Chiêu Đệ nhìn đứa con trai mình khổ cực nuôi lớn bị Dạ Minh Châu đầu độc, lại còn đẩy bà ta, mắng bà ta cút, hôm nay mối quan hệ giữa Liễu Chiêu Đệ và Dạ Minh Châu liền kết thúc, với tính tình Liễu Chiêu Đệ, sau này không đánh Dạ Minh Châu đầu rơi máu chảy chắc là sẽ không ý từ bỏ.

Lê Hương đột nhiên cảm thấy con cờ Liễu Chiêu Đệ này chỉ cần phát huy tốt thì rất tiện tay.

Lúc này Mạc Tử Tiễn đã đi lên trước, anh khom lưng đỡ Dạ Minh Châu lên, còn bảo vệ vào trong ngực của mình: “Minh Châu, em không sao chứ, đừng để ý đến con mụ điên kia.”

Lần này “con mụ điên” Liễu Chiêu Đệ ngay cả cắn răng cũng bắt đầu run rầy, bà ta nhìn về hướng Lê Hương: “Lê Hương, cô còn đứng ngây đó làm gì, nhanh cứu con trai tôi!”

Lê Hương lúc này mới nhắc chân, từng bước từng bước đi lên đài, đi tới trước mặt Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, anh đi theo em đi, em sẽ cứu anh.”

: Mạc Tử Tiên tràn đầy chán ghét nhìn Lê Hương trước mắt, cũng lạnh lùng tặng Lê Hương một chữ: “Cút!”

Liễu Chiêu Đệ một bên đột nhiên cảm thấy trong lòng sảng khoái lạ kỳ.

.” Lê Hương lấy ánh mắt vô cùng đáng tiếc nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, lúc đầu em vốn không tính… nặng tay với anh, nhưng mà… do anh rất không nghe lời đấy nhé.”

Nói rồi Lê Hương nhanh chóng giơ tay lên, đợi Mạc Tử Tiễn phản ứng kịp lại thì cây châm bạc trong tay Lê Hương đã đâm vào trong huyệt đạo của Mạc Tử Tiễn.

Mạc Tử Tiễn nhắm hai mắt lại, ngất đi.

“Tử Tiễn! Tử Tiến!” Liễu Chiêu Đệ nóng ruột giữ bên người Mạc Tử Tiễn, bà ta ngắng đầu nhìn Lê Hương: “Lê Hương, Tử Tiễn đều là do cô làm hại, nếu như cô không gây ra nhiều chuyện như vậy, Dạ gia sẽ không có cơ hội thừa dịp xông vào xuống tay với nó, nó không thể lại bị hủy như vậy, nên cô nhất định phải cứu nó, đây là cô nợ Tử Tiễn!”

Lê Hương gật đầu, cô cũng không phủ nhận, nếu như Mạc Tử Tiễn không phải bị cô làm tổn thương, như vậy lấy tài ba của anh căn bản cũng sẽ không bị Dạ Vô Ưu đắc thủ.

Chương :

Lê Hương nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Mạc phu nhân, tôi sẽ cứu anh ấy”

Lúc này cổng lớn bị đẩy ra, một nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse dài trắng trật tự tỉnh rụi chạy vào, đặt Mạc Tử Tiễn lên cáng cứu thương mang đi.

Dạ lão nhìn những nhân viên y tế này biến sắc, lão ta nheo lại cặp mắt đục ngầu: “Lê Hương, rốt cuộc cô là ai?”

Lê Hương móc môi đỏ mọng thành đường vòng cung nhàn nhạt: “Tôi là người thế nào, Dạ lão đi theo nhìn thử chẳng phải sẽ biết ngay à?”

“Đi đâu?”

“Căn cứ Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất.” Lê Hương chậm rãi phun ra vài từ.

Dạ lão chắn động, kỳ thực lão đã nhìn ra, những nhân viên y tế này căn bản cũng không phải là bác sĩ thông thường, bọn họ đều giống như nhân viên trực tiếp tham gia vào nghiên cứu khoa học.

Hơn nữa, lão ta vừa mới nhìn thấy Lê Hương xuất thủ, đây là lần đầu tiên lão chứng kiến Lê Hương dùng châm, châm pháp của Lê Hương xuất thần nhập hóa.

Cô tới Đế Đô lâu như vậy, chưa từng lộ ra y thuật của mình, hiện tại Dạ lão mới biết được, hóa ra cô mang một thân y thuật kinh người đến vậy?

Lê Hương nhìn ánh mắt Dạ lão thay đổi, cười nói: “Dạ lão nhất định phải tới, vì cháu trai ông – Dạ Vô Ưu đang ở đó uống trà đấy.”

Nói xong, Lê Hương mang người rời đi.

Lê Hương vừa đi, toàn trường sôi trào, “Trời ạ, Lê Hương này rốt cuộc là ai chứ, cô ấy vậy mà biết dùng châm.”

“Khí thế của cô ấy thật mạnh mẻ, những nhân viên y tế kia dường như đều nghe lời cô.”

“Chúng ta đều cùng đi xem đi, đi mau, đi căn cứ Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm!”

Trong hôn lễ tất cả tân khách đều lục tục tan cuộc, tất cả mọi người chuyển địa điểm cùng đi hóng hớt.

Tim Dạ lão đã chìm đến đáy cốc, Lê Hương chẳng những người mang y thuật, hơn nữa đã mời cháu trai lão ta Dạ Vô Ưu qua rồi.

Dạ Vô Ưu muốn đi bắt Lê Hương, hiện tại Dạ lão rất dễ dàng đoán được, Dạ Vô Ưu là tự chui đầu vào lưới, bị Lê Hương bắt rùa trong hũ rồi.

Xem ra vở kịch này phải diễn ở căn cứ Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm dưới lòng đất rồi.

Mạc Từ Tước nhìn về phía Lệ Quân Mặc bên người: “Đi, cùng đi góp vui không?”

Lệ Quân Mặc đẩy xe đẩy của Lệ lão phu nhân: “Được.”

Mạc Từ Tước cong môi, mới vừa nói ông hóng chuyện, bây giờ chẳng phải cũng đi theo góp vui đấy ư? Lê Hương đã thành công thu hút sự chú ý của Lệ Quân Mặc.

Bên ngoài trụ sở Khoa Nghiên Cứu dưới lòng đất đã đậu chật ních xe, bởi vì tất cả mọi người đều chạy tới.

Lệ lão phu nhân ngồi trên xe lăn, Lệ Quân Mặc đẩy, Mạc Từ Tước và Liễu Chiêu Đệ đứng chung một chỗ, Dạ lão Dạ Minh Châu đều tới, đương nhiên, Mạc Tuân cũng tới.

Mạc Tuân biết Lê Hương nhất định phải cứu Mạc Tử Tiễn, nếu như anh không tới nhìn chằm chằm, anh sẽ lo lắng.

Đám người đợi mãi, cũng không đợi được bóng dáng Lê Hương đâu, Liễu Chiêu Đệ đã không nhịn được: “Lê Hương người đâu rồi, cô ta sao còn chưa tới, cô ta sẽ không trêu chọc chúng ta chứ?”

Lúc này đám người cũng bắt đầu xì xào bàn tán, “Lê Hương sẽ không gạt người chứ? Cô ấy nhiều lắm chỉ là nhân viên radio bị đuổi ra ngoài, làm sao có tư cách vào mấy nơi như căn cứ của Khoa Nghiên Cứu được?”

Chương :

“Chờ một chút xem đi, xem Lê Hương rốt cuộc chơi trò sỊ Lúc này cổng căn cứ của Khoa Nghiên Cứu đột nhiên bị mở ra, một nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học mặc blouse trắng đi ra, cung kính đứng hai bên, như là cùng đợi đại nhân vật gì.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hộp màu đen chạy nhanh đến, sau đó ngừng lại, cửa sau xe bị kéo ra, thân ảnh tuyệt lệ tràn đầy tiên khí kia của Lê Hương xông vào trong tầm mắt.

Lê Hương tới?

Lê Hương mắt nhìn thẳng đi lên trước, Tiểu Đào nhanh chóng chào đón, cung kính nói: “Prof. Lê, cô đã về, chúng tôi đều đang đợi cô.”

Lê Hương gật đầu một cái, sau đó vươn tay cởi khóa kéo áo khoác ngoài vẫn luôn khéo đến cùng xuống đưa cho Tiểu Đào, lộ ra chiếc blouse trắng bên trong, ngực của cô treo thẻ công tác, trên đó viết Prof. Lê.

Mọi người thấy Lê Hương đã tới, làm như thế nào để hình dung một màn này? Đây là Lê Hương lần đầu tiên mặc áo blouse trắng lộ ra dưới mắt người đời, áo trắng dài bao lấy cơ thể mềm mại là lướt bên trong, mái tóc đen thanh thuần buộc đuôi ngựa thật thấp, cô mang theo một nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học đi đến, cô đi dẫn đầu, cầm trong tay một phần tư liệu y học đang nói nhỏ gì đó với Tiểu Đào, hiện tại ngoài cửa sổ ánh dương sáng chói rọi vào, vẫy lên một tầng óng ánh lộng lẫy lên người cô.

Cô từng bước đi tới, làn gió thổi tung vạt áo blouse trắng tinh, trên không trung phát thành đường cung hoàn mỹ, khí thế cô bây giờ toàn bộ khai hỏa, như viên ngọc đã trút xuống lớp cát giấu mình, lộ ra ánh sáng kinh tâm động phách.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, nhìn Lê Hương từng bước một đi tới bọn họ.

Đám người hít vào nói.

“Trời… Trời ạ, Lê Hương này rốt cuộc là ai, các người mau nhìn chiếc thẻ treo trước ngực cô ấy kìa, Prof. Lê, cô ấy không phải… chính là… người đầu tiên tách ra gốc độc – vị X thần thánh trong truyền thuyết kia chứ!”

“X, thì ra X chính là viết tắt của Hạ()!”

Phiên âm tên tiếng Trung của Lê là Xia, prof. X đùng chữ cái đầu tiên trong phiên âm.

X chính là Lê Hương, Lê Hương chính là XI “Má ơi, mau cứu con! Chân tôi mềm nhữn cả rồi này, năm trước X nhất chiến thành danh, năm trước Lê Hương mới bao lớn chứ, ?”

“Hiện tại Lê Hương cũng mới khoảng tuổi, cô ấy đã là professor rồi, cô ấy đã là giáo sư y khoa rồi!”

“Nghe nói viện sĩ Khâu chẳng máy chốc sẽ về hưu, vậy Lê Hương chính là người nối nghiệp của Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm rồi!”

Trong đó người kinh hãi nhất chính là Dạ lão cùng Dạ Minh Châu, con ngươi Dạ lão chọt co rút lại phóng đại, không muốn tin một màn mình thấy trước mắt, thì ra Lê Hương có thân phận kinh người đến thế, cô chính là đại lão truyền kỳ trong truyền thuyết giới y học một thời – X.

Dạ lão nhìn Lê Hương thời khắc này, Lê Hương mang theo một nhóm người từng bước vang dội có lực đi tới đây, gió lạnh lay động vạt áo blouse trắng trên người cô, vạt áo trên không trung xẹt qua tạo ra đường vòng cung lóa mắt không gì sánh được, giây phút này Lê Hương với Lâm Thủy Dao tuyệt đại phong hoa trong trí nhớ lão ta đã hoàn mỹ chồng chất vào nhau.

Thì ra con Lâm Thủy Dao thừa kế hoàn mỹ thiên phú y học của bà, từ nhỏ chính là thiên chỉ kiêu nữ?

Hai mắt Lệ lão phu nhân sáng lên nhìn Lê Hương thời khắc này, mạng của bà chính là được Lê Hương cứu, bà đương nhiên biết cô bé này có bao nhiêu rực rỡ loá mắt, bà gật đầu, hơi có mấy phần hạnh phúc tự hào.

Lệ Quân Mặc đứng phía sau Lệ lão phu nhân, ông nhìn đôi mắt trong vắt như hồ nước tiết thu kia của Lê Hương, như có điều suy nghĩ.

Liễu Chiêu Đệ đã cả kinh há to miệng, không phải, điều đó không có khả năng là Lê Hương, bà ta vươn tay kéo Mạc Từ Tước bên người, nhỏ giọng nói: “Tư Tước, có phải anh đã đã sớm biết Lê Hương chính là X rồi không?”

Mạc Từ Tước liếc Liễu Chiêu Đệ: “Tôi biết không sớm cũng không muộn, cũng mới biết bây giờ thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio