Chương :
Nói xong Mạc Từ Tước nhìn về phía Lệ Quân Mặc, kỳ thực tất cả chỉ là suy đoán của ông, ông đoán Lê Hương là con gái ruột Lệ Quân Mặc, nếu như đây là thật, vậy Lê Hương ưu tú chẳng có gì lạ, cô thừa kế hai bộ gen quá cường đại hoàn mỹ của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc.
Không thể không nói, năm đó Lâm Thủy Dao cảm thấy chơi đủ rồi, muốn làm mẹ, muốn sinh một đứa con gái, quyết sách này của bà rất đúng.
Mạc Từ Tước vừa nhìn về phía Lê Hương, kỳ thực năm đó Lâm Thủy Dao chơi đến Đề Đô chao nghiêng đảo ngã, nhưng tính bà hồn nhiên, không hiểu lòng người, nuôi ong tay áo, mà con gái của bà Lê Hương lòng dạ sắc bén, thất khiếu lung linh, càng hiểu rõ nhân tình thế thái, cô con gái này còn xuất sắc hơn mẹ của cô.
Cô so với mẹ cô càng thêm ưu tú.
Lúc này Lê Hương đã đi tới, đôi mắt trong vắt nhàn nhạt quét qua toàn trường, sau đó đi tới cửa bên để đám đông tận mắt chứng thực, “ting” một tiếng, cửa bên trong được mở ra.
Lê Hương câu môi: “Các vị, mời.”
Lệ Quân Mặc đẩy Lệ lão phu nhân tự nhiên đi vào, sau đó là Mạc Từ Tước và Liễu Chiêu Đệ, sau đó nữa là Dạ lão Dạ Minh Châu, cuối cùng là Mạc Tuân.
Mạc Tuân đi tới trước mặt Lê Hương, đôi thâm thúy kia chăm chú dán chặt lên mặt cô, đen thẳm mà thâm trầm: “Cô là… Prof. Lê?”
Ánh mắt của anh liếc qua thẻ công tác trước ngực cô.
Lê Hương thản nhiên gật đầu: “Anh có thể gọi tôi như vậy.”
“Trừ cái này ra, cô còn cái gì muốn nói với tôi nữa không?” Mạc Tuân chợt chuyển đề tài.
“Cái gì?” Lê Hương không hiểu ý anh.
Mạc Tuân một tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như muốn xuyên thủng cô: “Cô không phải nói cô từng có một cuộc hôn nhân sao? Vì sao tôi không tra được chồng cũ cô?”
Trong lòng Lê Hương lộp bộp giật mình, ánh mắt lóe ra, anh vậy mà đi điều tra côi Với tính cách Mạc Tuân kín đáo đa nghi như thế, chỉ với việc không tra được chồng cũ của cô cũng đủ để anh sinh ra rất nhiều hoài nghi.
Lúc này Mạc Tuân ép tới gần một bước, thân thể đồ sộ anh tuấn lúc này phủ xuống trước mặt cô, thân thể hai người gần kề, hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh trên người anh mang theo khí thế cường đại bức người chặn cô: “Cho cô một cơ hội, nói cho tôi biết, chồng cũ của cô tên gọi là gì?”
Trong lòng Lê Hương vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô không biết có phải anh đã tra được manh mối gì không, cô chỉ có thể ngắng khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay nhìn anh: “… Tôi sẽ không nói cho anh biết!”
Mạc Tuân lúc này nhấp môi mỏng, anh đã sớm thấy cô bé trước mắt này đặc biệt không thành thật, không hề nói thật với anh dù chỉ một câu.
Mạc Tuân lại ép tới gần cô một bước, lần này cơ thể nhỏ xinh của Lê Hương đã bị anh dồn đến trong góc tường, thân thể hai người cách tầng vải thật mỏng áp sát vào nhau.
Khuôn mặt nhỏ Lê Hương trong nháy mắt bạo nổ, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm cái gì thế? Mạc Tuân, không cho anh làm bậy, nơi đây… là địa bàn của tôi, anh có tin tôi gọi người lôi anh ra ngoài không?”
Lê Hương không có thua về khí thế, cặp mắt sáng kia khiêu khích nhìn anh, không sai, nơi này chính là địa bàn của cô, anh đã ở đây mà vẫn dám huênh hoang?
Mạc Tuân chậm rãi nhếch đôi môi mỏng thành vòng cung, anh vươn ngón tay thon dài vô cùng bất kính chọc chọc thẻ công tác trước ngực cô: “Được rồi, ở trước mặt tôi vờ làm Prof.
Hạ cái gì, đám thủ hạ của cô có biết Prof. Lê của bọn họ kỳ thực chính là một người cường bạo cưỡng hiếp, còn cưỡi lên người tôi không?”
Chương :
Con ngươi Lê Hương co rụt lại, sao anh lại nhắc lại chuyện xưa, đường đường là chủ tịch Mạc thị bị một cô gái cưỡi, nghe thế nào cũng rất nhục mà! Anh dĩ nhiên không thấy thẹn, còn lấy đây là vinh quang, cứ đem ra nói mãi?
“Mạc Tuân, anh không biết xấu hẻ, tôi… tôi chỉ cưỡng ép ngươi một lần, nhưng… nhưng sau đó là ai đẩy tôi ngã…”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ như tôm luộc, không nói nữa.
Ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối sầm lại, đêm đó người nọ thỏa mãn tồi liền xoay người định chạy, nhưng anh lại bắt cô trở lại.
Nếu như dựa theo số lần đòi hỏi mà nói, thật sự cô mới là người bị hại.
Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới rồi liếc chiếc blouse trắng của cô, ánh mắt không có ý tốt lại ác liệt, đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, anh đưa tay kéo cổ áo cô, giọng nói khàn khàn lại lưu manh cười nói: “Cô mặc cái áo này rất đẹp đấy.”
Lê Hương dám khẳng định câu này của anh tuyệt đối không phải cái gì tốt, trong đầu của anh đều là máy thứ… đen tối bậy bạ.
Hàng mi nhỏ dài run rẩy, Lê Hương cảm giác sau này mình cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào cái áo blouse trắng trên người nữa rồi, xong rồi, cô ô uế rồi.
Lê Hương muốn dùng lực đẩy anh ra, nhưng lần này Mạc Tuân nới lỏng tay trước, anh cũng đi vào.
Người bên ngoài cũng muốn vào theo, nhưng đã sớm mặt có ba tầng bảo vệ cản lại ngoài cửa: “Thật ngại quá, đây là trọng địa y học người không phận sự miễn vào.”
Dạ Vô Ưu vẫn luôn uống trà, thực ra hắn đã đợi nhiều tiếng rồi, nhưng hắn không hề sốt ruột, cả người bình tĩnh.
Lúc này Dạ lão và Dạ Minh Châu đã đi tới, Dạ Minh Châu thấy được Dạ Vô Ưu như là thấy được một cái phao cứu mạng cuối cùng, chạy tới khoác lên cánh tay Dạ Vô Ưu: “Anh, xảy ra chuyện rồi, dì Dạ Huỳnh bị bắt đi rồi, hôn lễ của em cũng bị hủy, Lê Hương đưa Tử Tiễn mang tới đây!”
Dạ Vô Ưu không hề bắt ngờ, máy tiếng này đã quá đủ để Lê Hương đi quậy một buồi hôn lễ, dì của hắn, Lệ Yên Nhiên, Dạ Minh Châu, chỉ số IQ cũng không cao, bọn họ đều không phải là đối thủ của Lê Hương.
Xem ra Lê Hương đã ở trong hôn lễ này đánh tan đám đàn bà này rồi.
Song, cái này cũng không ảnh hưởng gì, trong mắt Dạ Vô Ưu, đám người này đều là nhân vật tôm tép có cũng được không có cũng được, bọn họ thất bại hay chết sống cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Lúc này Lê Hương mang theo Tiểu Đào cùng vài nhân viên nghiên cứu khoa học đi đến, Dạ Vô Ưu ngước mắt nhìn lại, liếc mắt liền thấy được Lê Hương mặc blouse trắng, cùng với chiếc thẻ công tác trước ngực kia, sắc mặt hắn ta khẽ biến: “Lê Hương, tôi vẫn luôn nghĩ quan hệ của cô và X là thế nào, thì ra X chính là cô, cô chính là Prof. Lêt”
Nỗi băn khoăn lớn nhát trong lòng của Dạ Vô Ưu đã được giải đáp, thì ra Lê Hương chính là X truyền kỳ một thời giới y học, trách không được lực lượng sau lưng cô thần bí cường đại như vậy.
Cô chẳng những biết y thuật, hơn nữa y thuật kinh người.
Con gái Lâm Thủy Dao từ nhỏ đã là một thiếu nữ thiên tài y học.
Lê Hương nhìn về phía Dạ Vô Ưu, câu môi cười: “Dạ thiếu, đã khiến anh đợi lâu rồi, hiện tại tôi đã mang Tử Tiễn tới, tôi định dùng châm, ép độc tố trong người Tử Tiễn ra ngoài.”
Trên khuôn mặt tuần tú tái nhợt mà bệnh hoạn của Dạ Vô Ưu kia lộ ra ý cười âm trầm lại phấn khởi vặn vẹo: “Lê Hương, cổ độc đã xâm nhập vào trong sáu mạch ngũ tạng của Mạc Tử Tiễn, muốn ép cỗ độc ra ngoài, cô làm được không?”
Đôi mắt sáng trong của Lê Hương nhìn Dạ Vô Ưu: “Có được hay không, không thử một lần sao mà biết?”
Chương :
Lê Hương đi tới Mạc Tử Tiễn đang hôn mê bên cạnh.
Liễu Chiêu Đệ vẫn đứng ở một bên nhìn, thấy Dạ Vô Ưu thừa nhận mình hạ cổ Mạc Tử Tiễn, bà ta phát cáu toàn thân run rầy, hai mắt bốc hỏa: “Dạ gia chúng mày quả thật khinh người quá đáng, các mày dám đánh chủ ý lên người con tao, về sau hai nhà Mạc Dạ chúng ta giống như khối ngọc bội này, không đội trời chung!”
Liễu Chiêu Đệ cầm trong tay khối ngọc bội đập mạnh xuống đất, theo thanh thúy thanh âm chói tai vang lên, ngọc bội rơi vỡ vụn trên mặt đất.
Sắc mặt Dạ Minh Châu trắng bệch, khối ngọc bội này là tín vật kết hôn của cô ta và Mạc Tử Tiến, hiện tại Liễu Chiêu Đệ đập vỡ tín vật, vậy cô ta và Mạc Tử Tiễn sẽ không còn khả năng nào nữa, bởi vì hai nhà Mạc Dạ chính thức đoạn tuyệt?
Sắc mặt Dạ lão vẫn luôn âm trầm, lão ta nhìn Liễu Chiêu Đệ, sau đó đưa mắt rơi vào trên người Mạc Từ Tước sau lưng Liễu Chiêu Đệ, suốt cả quá trình Mạc Từ Tước cũng không nói gì, nhưng bây giờ đôi mắt thâm trầm kia của Mạc Từ Tước đang lẳng lặng nhìn lão ta, trong bình tĩnh ngầm chứa làn sóng cơn bão có thể nhắn chìm hết thảy.
Kỳ thực về Mạc Từ Tước, Dạ lão vẫn luôn mờ mịt một điểm, Mạc Từ Tước rất lạnh nhạt với Liễu Chiêu Đệ, nhưng ông lại rất thương yêu đứa con trai Mạc Tử Tiễn mà Liễu Chiêu Đệ sinh.
Hiện tại chuyện Dạ Vô Ưu hạ độc Mạc Tử Tiễn sự tình bị phơi bày chứng thực dưới ánh sáng, Mạc Từ Tước đã ngầm đồng ý hai nhà Mạc Dạ đoạn tuyệt và đối địch.
Cho tới nay, tứ đại gia tộc Đế Đô đều là nước giếng không phạm nước sông, hòa bình với nhau, nhưng bây giờ cái này cái thăng cân bằng này đã bị phá vỡ.
Mạc Từ Tước vì yêu đứa con trai Mạc Tử Tiễn đã nhắm lửa đạn vào ngay Dạ gia.
Dạ lão đại khái hiểu được nguyên nhân Lê Hương mời Mạc Từ Tước cùng Liễu Chiêu Đệ tới, đây chính là mong muốn của cô, cô gái này tâm tư kín đáo, không lộ chút sơ hở nào, thực sự là thật lợi hại?
Lê Hương đi tới bên cạnh Mạc Tử Tiễn, đeo bao tay màu trắng lên, lúc này Tiểu Đào đưa một cây châm đến: “Prof. Lê, lần giải phẫu này khá nguy hiểm, cổ độc đã xâm nhập vào trong ngũ tạng sáu mạch của viện sĩ Mạc, một khi dùng châm mở ra cửa mạch, cổ độc sẽ nháy mắt xâm nhập đến trái tim viện sĩ Mạc, trái tim một khi được cảm hoá, sinh mệnh lập tức suy kiệt.”
Tất cả mọi người tại chỗ đều cảm giác được cuộc giải phẫu này quá mạo hiểm, ai nấy đều đưa mắt rơi vào trên người Lê Hương.
Lúc này Dạ Vô Ưu lên tiếng nói: “Lê Hương, cô cần phải suy nghĩ kỹ, châm này của cô đã hạ cũng nhưn mũi tên lao khỏi cung, mạng Mạc Tử Tiễn đang ở trong tay cô đấy.”
Lê Hương không nhìn Dạ Vô Ưu, cô chỉ nhận cây châm trong tay Tiểu Đào, bắt đầu giải phẫu.
Kim khâu mới vừa đâm vào huyệt đạo Mạc Tử Tiễn, chỉ nghe “ting” một tiếng, máy theo dõi nhịp tim bên cạnh nhanh chóng phát ra tiếng kêu báo động chói tai.
Chỉ thấy nhịp tim Mạc Tử Tiễn đột nhiên dừng lại?
Lê Hương mới vừa dùng châm, tim Mạc Tử Tiễn đã không còn đập, ba hồn sáu phách cura Liễu Chiêu Đệ đều bị dọa bay, bà ta hét lên một tiếng chạy lên trước: “Lê Hương, cô Lêi chết con tôi!”
Liễu Chiêu Đệ muốn chạy đến chỗ Lê Hương, nhưng lúc này một con bàn tay to rõ khớp xương dò qua, kéo lại Liễu Chiêu Đệ, bên tai vang lên giọng nói đạo lành lạnh không vui : “Đừng quấy nhiễu cô ấy!”
Liễu Chiêu Đệ ngoái đầu nhìn lại, lập tức chạm phải cặp mắt thâm thúy lạnh băng của Mạc Tuân, là anh kéo bà ta lại?
“Mạc Tuân, tại sao mày lại muốn cản tao, tim con tao không đập nữa rồi, Tử Tiễn chết rồi, mày có phải rất vui vẻ đúng không? Tao nghỉ ngờ đây là mày cùng Lê Hương thông đồng, chúng mày đều muốn con ta chết!” Liễu Chiêu Đệ lập tức liền mát đi lý trí, điên cuồng hét lên.
Mạc Tuân đưa tay đầy, trực tiếp đẩy Liễu Chiêu Đệ tới trong lòng Mạc Từ Tước, anh mím môi mỏng trầm giọng cảnh cáo nói: “Giữ chặt kẻ điên này lại đi, bảo bà ta câm miệng, nếu không tôi liền ra lệnh người đưa bà ta ra ngoài!”
Liễu Chiêu Đệ hoảng sợ nhìn Mạc Tuân cường thế bá đạo, anh dám… dám phách lối như vậy? “Tư Tước, Tử Tiễn của chúng ta…”
Mạc Từ Tước đỡ Liễu Chiêu Đệ: “Tử Tiễn không chết.”
Chương :
Cái gì? Liễu Chiêu Đệ chắn động, bà ta không rõ Mạc Từ Tước đang nói cái gì, nhịp tim Tử Tiễn rõ ràng đã dừng rồi?
Lúc này Dạ Vô Ưu cùng Dạ lão đã tiến lên một bước, bọn họ đều bị châm pháp của Lê Hương hấp dẫn.
Tiểu Đào vui vẻ nói: “Prof. Lê, châm xuyên tim, cô vậy mà lại biết dùng châm pháp thượng cổ đến vậy!”
Châm xuyên tim, Lê Hương dùng châm phong bề tâm mạch của Mạc Tử Tiễn, nên tạm thời nhịp tim của Mạc Tử Tiễn sẽ chọt dừng lại, hệt như hiện tượng chết giả.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể ngăn cản cổ độc xâm nhập vào tâm mạch Mạc Tử Tiễn.
Châm xuyên tim chính là thuật nghịch thiên thượng cổ, cưỡng ép dừng lại sinh mệnh đang chảy trôi, nghịch thiên cải mệnh.
Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài, hết sức chuyên chú, sườn mặt tuyệt đẹp của cô dưới ngọn đèn tản ra vẻ sáng bóng của viên ngọc thô chưa được mài dũa, cô lấy châm bạc ra, nhanh chóng ghim xuống, nhanh chóng có máu đen từ trong ngón tay của Mạc Tử Tiễn rơi xuống.
Cổ độc bị buộc ép ra?
Cả người Liễu Chiêu Đệ như sống lại, bà ta mừng như điên nói: “Tử Tiễn sống rồi, Tử Tiễn được cứu sống rồi, Tư Tước, con trai của chúng ta…”
Liễu Chiêu Đệ muốn cùng Mạc Từ Tước chia sẻ vui sướng trong lòng, nhưng Mạc Từ Tước căn bản không nhìn cô, chỉ trầm giọng cắt đứt lời của cô: “Từ giờ trở đi quản tốt cái miệng của cô, tôi không muốn lại nghe bắt luận âm thanh gì liên quan đến cô.”
Một bầu máu nóng của Liễu Chiêu Đệ đều bị Mạc Từ Tước xối thẳng một chậu nước lạnh, lạnh xuyên tim.
Bà ta không dám nói nhiều nữa.
Lúc này bên tai truyền đến Tiểu Đào tiếng kinh hô: “Prof. Lê, cô làm sao vậy?”
Mạc Tuân nhanh chóng nhìn về phía Lê Hương, chỉ thấy thân thể mềm mại của Lê Hương đột nhiên lắc lư hai cái, có chút đứng không vững.
Cô làm sao vậy? Prof. Lê.” Tiểu Đào nhanh chóng rút đi cây châm bạc trong tay Lê Hương, sau đó dò xét mạch cho cô, rất nhanh sắc mặt Tiểu Đào đại biến, cả kinh nói: “Prof. Lê, cổ độc trong cơ thể viện sĩ Mạc bị động tay chân rồi, bên trong còn có một loại độc khác, cô trúng độc!”
“Thế nhưng…” Tiểu Đào nhìn chính mình một chút: “Tôi cũng chạm vào độc, nhưng sao lại không trúng độc chứ, vì sao chỉ có mỗi Prof. Lê trúng độc?”
Lê Hương khép lại hàng mi, ổn định lại tinh thần của mình, Tiểu Đào có thể nhận ra được thì cô đã sớm phát hiện.
Trong một sát na châm xuyên tim, cô cũng biết cổ độc trong cơ thể Mạc Tử Tiễn có gì đó quái lạ, trong cỗ độc Dạ Vô Ưu hạ còn có một loại độc khác?
Nhưng, Lê Hương cho là mình có thể chống đỡ, bởi vì lần trước ở Hải Thành giúp Mạc Tuân trọng sinh, chính cô cũng lịch kiếp tân sinh, dòng máu trong cơ thể lại khôi phục trạng thái bách độc bất xâm, độc đều không thể đến gần cô được.
Thế nhưng, ai nghĩ đến loại độc bên trong này lại hung mãnh kịch liệt đến vậy, nhanh chóng xâm nhập cơ thể cô.
Loại chất độc này dường như vô hại với người ngoài, chỉ nhằm vào một mình cô.
Lê Hương ngước mắt, đôi mắt sáng nhìn vào Dạ Vô Ưu: “Trong cổ độc anh còn hạ thứ gì khác nữa?”
Dạ Vô Ưu câu môi, chậm rãi phun ra bảy chữ: “Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt!”
Cái gì? Lê Hương nhanh chóng chau đôi mày thanh tú.
Chương :
“Loại độc này là tôi đặc biệt vì cô mà nghiên cứu, chỉ hữu hiệu với cô, một khi nó xâm nhập vào trong máu cô, cô sẽ như một đóa hoa hồng trong nháy mắt già yếu. Bây giờ cô chỉ mới tuổi! Là độ tuổi thiếu nữ, là cảnh xuân tươi đẹp khó khăn lắm mới nở rộ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô sẽ biến thành tuổi, tuổi, sau đó là tuổi.”
Ánh mắt mọi người ở đây cũng thay đỏi thay đổi, cải đồng hoàn lão trong chớp mắt, để một thiếu nữ ở độ trong nháy mắt bước đến tuổi xế chiều, đây đối bất cứ thiếu nữ nào cũng chuyện kinh khủng nhát.
Tiểu Đào nhanh chóng lên tiếng nói: “Prof. Lê, phải lập tức dừng lại giải phẫu, hiện tại chất độc đó còn chưa xâm nhập máu cô, cô còn có thê tự cứu mình.”
Dạ Vô Ưu nhướng mày cười nói: “Lê Hương, cô phải suy nghĩ cho kỹ, giải phẫu một khi ngưng hẳn, Mạc Tử Tiễn chắc chắn sẽ chết!”
Tiêu Đào nói: “Prof. Lê, giải phẫu viện sĩ Mạc giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi có thể!”
Dạ Vô Ưu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Đào và những nhân viên khoa nghiên cứu kia: “Các người xác định các người thực sự có thể có được châm pháp châm xuyên tim – loại châm pháp nghịch thiên thượng cổ này? Người có thể cứu Mạc Tử Tiễn nhân chỉ có một, đó chính là Lê Hương!”
“Anh!” Tiểu Đào tức giận.
Lúc này Lê Hương nâng tay lên: “Tiểu Đào, lui.”
“Prof. Lê, mong cô lấy thân thể của mình làm trọng!” Tiểu Đào cùng một đám nhân viên nghiên cứu khoa học cùng lên tiếng khuyên nhủ.
Dạ Vô Ưu nhìn Lê Hương, hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị: “Lê Hương, tôi thừa nhận hôm nay cô chơi rất đẹp, thân phận Prof. Lê của cô cũng khiến tôi thật bát ngờ, nhưng tôi cũng lưu lại một tay, chúc mừng cô, cô rốt cục đã đi tới cửa ải cuối cùng, đi tới cái bẫy cải đồng hoàn lão của tôi.”
“Kỳ thực trong lòng tôi chờ đợi cô có thể đi tới cửa ải cuối cùng, bởi vì đây mới chính là nơi thú vị nhất, giống như một trò chơi, rốt cuộc đã tới khoảnh khắc cao trào, trước khi cô ghim châm tôi cũng đã nói, bảo cô nghĩ kỹ, hiện tại cứu Mạc Tử Tiễn, hay là cứu bản thân cô, cô chỉ có thể lựa chọn một cái.”
“Với y thuật của cô, chỉ cần hiện tại gián đoạn giải phẫu, tự cứu chính mình, còn có thể bức ra độc, nhưng Mạc Tử Tiễn chắc chắn sẽ bỏ mạng.”
“Nếu như cô lựa chọn bức độc ra cứu Mạc Tử Tiễn, vậy chính cô không thể cứu được, chỉ có thể hưởng thụ thật tốt chất độc mà tôi dày công tặng cô.”
Cặp mắt màu lam kia của Dạ Vô Ưu toát ra ánh sáng âm u, cả người nhìn vặn vẹo lại bệnh hoạn, Lê Hương cho là mình thắng sao, thực ra không hè?
Dạ Huỳnh Dạ Minh Châu chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm trong ) ` toàn bộ kế hoạch xảy ra, không hề ảnh hưởng gì cả, hắn ta vẫn luôn đợi đến cửa ải cuối cùng chờ Lê Hương. Hiện tại Lê Hương rốt cục đã xông vào, hắn ta cảm thấy thời khắc này nhiệt huyết mình sôi trào sùng sục.
Bây giờ, hắn muốn nhìn thử Lê Hương rốt cuộc lựa chọn thế nào? Dạ lão cùng Dạ Minh Châu lúc này hãnh diện ưỡn ngực, Dạ Minh Châu ác độc cười nói: “Lê Hương, mày do dự cái gì, có phải không muốn lộ ra mặt mũi thật của mình không? Tao biết mày muốn chọn tự cứu thân mình, mày cứ thoải mái chọn đi! Nhưng mày phải nhớ kỹ Mạc Tử Tiễn là vì mày mà chết, anh ấy hoàn toàn là bị mày hại chết, sau này trên lưng gánh một mạng người, mày cứ tham sống sợ chết mà chọn đi!”
Một chiêu này của Dạ Vô Ưu thực sự quá độc, Lê Hương là người rất cảnh giác, y thuật lại kinh người, muốn ở trên người cô Lê độc là chuyện rất khó, hiện tại chất độc dành riêng cho cô lại nằm trong cơ thể Mạc Tử Tiễn, buộc cô phải đưa ra lựa chọn.
Giữa mạng của người khác và mạng mình, thựa ra lựa chọn về sau cũng dễ hiểu, mọi người cũng có thể chấp nhận.
Người không thể chấp nhận được nhát chính là Liễu Chiêu Đệ, bà ta không ngừng lắc đầu, Lê Hương không thể chọn bản thân, cô chết thì cứ chết, nhưng con trai của bà ta không thể chết được.
Liễu Chiêu Đệ muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này một ánh mắt âm lạnh rơi vào trên người bà ta, bà ta nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Từ Tước nhàn nhạt quét qua bà ta, ngầm có ý cảnh cáo.
Ý kia là câm miệng?
Liễu Chiêu Đệ chỉ có thể cắn răng, viền mắt đỏ bừng mím chặt miệng lại.
Chương :
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Mạc Tuân túm thành quyền thật chặt, anh định tiến lên trước, nhưng Mạc Từ Tước sâu kín lên tiếng: “Để cô ấy tự chọn!”
Bước chân Mạc Tuân dừng lại.
Mạc Từ Tước nhìn phía trước Lê Hương: “Cô ấy là một cô gái rất đặc biệt, nếu như con yêu cô ấy, phải học làm sao để yêu cô ấy.”
Mạc Tuân nghiêng mặt, đôi mắt thâm thúy rơi vào Mạc Từ Tước: “Nói cứ như bố hiểu rõ Lê Hương hơn cả con, bố như thế hẳn đã biết chồng cũ Lê Hương là ai?”
Mạc Từ Tước nhìn về phía Mạc Tuân.
Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi mỏng thành vòng cung châm chọc: “Lẽ nào con đoán sai rồi, quá khứ Lê Hương đều bị xóa đi sạch sẽ, chẳng lẽ không phải là bố ra tay?”
Mạc Từ Tước đột nhiên nheo lại đôi mắt thâm trầm, kỳ thực ông biết chuyện này không gạt được, chỉ cần Mạc Tuân bắt đầu bắt tay điều tra, anh chẳng mấy chốc sẽ tra được trên người ông.
Tất cả mọi người đều nói đứa con trai này là giống như ông, bất kể là thiên phú kinh doanh, hay là thủ đoạn lôi đình vạn quân.
Xem ra Lê Hương biến mất máy ngày nay, chẳng những Lê Hương làm được rất nhiều chuyện, Mạc Tuân cũng không nhàn rỗi, anh đại khái cũng điều tra rất nhiều chuyện.
Việc này cũng sẽ không cho anh một câu trả lời chính xác, nhưng với một người thông minh mà nói, những dấu vết kỳ quặc này đều sẽ làm khiến anh hoài nghỉ rất nhiều.
Như vậy hiện tại, rốt cuộc Mạc Tuân đang nghỉ ngờ cái gì? Mạc Từ Tước nhìn cặp mắt thâm thúy của Mạc Tuân, mặt ngoài Mạc Tuân bình tĩnh không lay động, chỉ là trên ấn đường anh tuấn phủ lên tầng sương lạnh âm lệ, đứa con trai này của ông rốt cuộc cũng đã trưởng thành, hiện tại ngay cả ông cũng nhìn không thấu trong lòng nó rốt cuộc suy nghĩ cái gì nôi.
Lúc này Mạc Tuân lại cười nhẹ một tiếng: “Bố, bố mạnh tay như vậy rốt cuộc muốn xóa đi thứ gì, con hiện tại rất nghỉ ngờ bố.”
Mạc Từ Tước sâu kín thu mắt, ông lãnh đạm mở miệng nói: “Vậy tự con điều tra đi! Chờ con tra ra được gì rồi, mới có tư cách nói chuyện với bó.”
Mạc Tuân siết quyền, anh cảm giác hiện tại Mạc Từ Tước dạy anh một chữ “bố”?
Mạc Từ Tước đang dạy anh chữ “bồ” là viết như thế nào.
Mạc Tuân lại dán mắt về Lê Hương phía trước, hiện tại tất cả mọi người đang đợi cô đưa ra lựa chọn, cô chỉ có thể chọn mạng mình hoặc mạng Mạc Tử Tiễn. Mạc Tuân siết chặt quyền, anh rất muốn tiến lên, nhưng nắm tay siết rồi lại thả, siết lại thả, cuối cùng vẫn bông lỏng…
Để chính cô đưa ra quyết định thôi.
Lê Hương cũng không do dự, cô nắm châm bạc, tiếp tục giải phẫu cho Mạc Tử Tiễn, cổ độc theo chất lỏng màu đen ủng ục chảy ra bên ngoài.
Cô chọn Mạc Tử Tiễn?
Prof. Lêi” Tiểu Đào đau lòng ôm đầu lên tiếng.
Lê Hương nhìn về phía Tiểu Đào, cô chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, giọng nói thanh lệ vang lên: “Tiểu Đào, mọi người vẫn cho rằng đây là lựa chọn, thực ra với tôi mà nói, việc này cho tới bây giờ không phải là lựa chọn, chúng ta là bác sĩ, từ giây phút cuộc phẫu thuật bắt đầu trở đi, trừ phi chúng ta ngã xuống trên bàn mổ, bằng không giải phẫu sẽ vĩnh viễn không có một giây nào kết thúc giữa đường cải!”
Mọi người ở đây đều chân động, bọn họ nhìn Lê Hương lúc này, thiếu nữ mặc chiếc blouse trắng dài, vẫn là dáng vẻ nhỏ xinh tràn đầy tiên khí kia, cô không chút hoảng loạn nào, không thẹn với chiếc blouse trắng khoác lên người mình, bác sĩ trong lời thiên hạ là thiên sứ giữa trần gian, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.