Chương :
Lúc này Lệ Quân Mặc, Mạc Từ Tước và Thượng Quan Đằng đều tiến lên một bước: “Thất công tử, cậu muốn đi e rằng cũng không dễ dàng như vậy!”
“Những lời này sợ rằng phải tặng cho mấy ông đấy, vùng cắm địa này là địa bàn của sư phụ, mời các ông nhanh chóng rời đi.” Nói xong Tô Hi ôm Lê Hương nhảy vọt lên, thân ảnh của hai người trong nháy mắt liền biến mất trong đêm tối vô hạn.
Tô Hi mang Lê Hương đi, chính là đơn giản như thế.
“Tiên sinh, có muốn đuỏi theo không?” Lúc này thủ hạ xin chỉ thị lầy Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước.
Hai người kia vẫn không nói gì, Thượng Quan Đằng nhanh chóng nói: “Không nên đuồi, chúng ta mau mau rời đi, đêm đen đã cách chúng ta càng ngày càng gần.”
Thượng Quan Đằng nhanh chóng mang người rời khỏi nơi này, trở về Hoa Tây Châu.
Lệ Quân Mặc cùng Mạc Từ Tước ngẳắng đầu nhìn lên, quả nhiên đêm tối phía trước dường như cách bọn họ càng ngày càng gần, đêm tối giống như là một vực sâu khổng lồ, mang theo sức mạnh thần bí quỷ dị, có thể nuốt chửng bọn họ.
Lê Hương đi tới chỗ Tô Hi, Tô Hi ở trong cung điện nguy nga lộng lẫy.
Người làm nữ dọn dẹp xong gian phòng, Lê Hương đứng lặng ở trước cửa sổ, cô xuyên qua cửa số thủy tinh nhìn Tô Hi phía sau: “Tô Hi, quả nhiên là anh, anh ẳn quá sâu.”
Tô Hi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cho dù tôi có ẳn sâu hơn, cũng bị em bắt tới rồi, không phải sao? Hôm nay em chơi rất đẹp, người ngựa đều tụ tập đủ, đều từ hậu đài đi đến khán đài, để em thấy rõ thế cục.”
Lê Hương cũng không phủ nhận, cho tới nay những người này đều biết đến hơn cô, cô ở ngoài sáng, bọn họ đều ở trong tối, bọn họ đều có ý đồ riêng với cô, muốn lợi dụng cô, thúc cô đi về phía trước.
Lê Hương tuyệt đối không thích như vậy, cô thích nắm quyền chủ động, hôm nay ở cắm địa đó, cô đã nắm lại quyền chủ động.
“Tô Hi, anh biết tìm mẹ tôi thế nào không? Anh biết đường về nhà sao?”
Tô Hi lắc đầu: “Tôi không biết.”
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhanh chóng lóe lên thất vọng: “Anh là đệ tử của mẹ tôi, vậy mà mẹ không nói đường về nhà cho anh biết?”
“Sư phụ nói qua, đường về nhà này chỉ có mình em biết, Lê Hương, trên đời này chỉ có mình em có thể tìm được đường về nhà.”
Lê Hương nhíu chân mày thanh tú, cô nhìn bóng đêm ngoài cửa số, thật lâu không nói gì.
Cô dám khẳng định, đường về nhà vẫn đang nằm trong cắm địa kia.
Mà trước hết, cô phải xuyên qua được Nhiếp Tâm thuật.
Lê Hương nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tất cả đường ghi nhớ được đều xoay vần trong óc, cô cảm thấy rất loạn, nhưng lại cảm giác được mình sắp đột phá được rồi.
Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa thể.
Lúc này ngực đột nhiên dâng lên cơn buồn nôn, Lê Hương nhanh chóng chạy vào phòng tắm, ôm bồn cầu khom lưng nôn.
Bởi vì không ăn cái gì, phun ra đều là nước chua, cảm giác khó chịu này như thể đào rỗng cả người cô, Lê Hương ngồi trên thảm lông mềm ại, sau đó chậm rãi vươn tay, rơi vào trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.
Tuy khó chịu, thế nhưng trên gương mặt tuyệt lệ của cô tràn đầy vẻ mềm mại của người mẹ.
Tô Hi đi tới cạnh cửa: “Lê Hương, em cũng không giết chết con mình, đúng không? Em chỉ ở trước mặt Mạc Tuân diễn một tuồng kịch, làm một thủ thuật che mắt, khiến anh ta hiểu lầm em sảy thai, khiến anh ta nghĩ em không cần đứa bé này nữa.”
Chương :
Đúng vậy, cô không làm tổn thương con, hiện tại con còn bình an lớn lên trong bụng cô.
Cô là bác sĩ, trước khi lăn xuống lầu cô đã uống viên thuốc hộ thai, còn ghim châm, con sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào.
Trong bệnh viện đều là người của cô, bác sĩ trưởng phẫu thuật dựa theo lời của cô nói cho Mạc Tuân, con đã không còn.
Tắt cả đều là một tuồng kịch để Mạc Tuân nhìn.
“Lê Hương, em yêu Mạc Tuân đến vậy sao?” Tô Hi hỏi.
Lê Hương dịu dàng xoa xoa lên vùng bụng của mình, ánh đèn lờ mờ tỏa xuống người cô, lan ra một mảnh ấm áp: “Giống như anh ấy nói, nếu như anh áy biết tôi mang thai, anh ấy cũng sẽ vì sức khỏe tôi mà phá bỏ đứa bé này, tôi không muốn để cho anh ấy phải lựa chọn đau khổ như thế.”
“Đây là con của tôi với anh ấy, đứa bé đầu tiên của chúng tôi, tôi rất muốn đưa con bình an mạnh khỏe đến thế giới này, nếu như cái thai này là con trai, tôi hy vọng có thể giống anh ấy hơn một chút.”
“Tôi ở cạnh anh ấy, cái thóp này sẽ vẫn luôn bị lũ người Lệ Yên Nhiên Thượng Quan Đằng chộp trong tay, đây là một dây thừng không có nút chết, tôi chỉ có thể trực tiết cắt đứt cả sợi.
Chất độc trên người tôi còn có thể không ngừng phát tác, tôi không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, tôi đã không thể ở cùng anh ấy, tôi hy vọng anh ấy quên tôi đi đi về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu lại, ra sức hạnh phúc mà đi đi thôi.”
Dù cho cô không nói, Tô Hi cũng biết cô nghĩ như thế nào, anh tiến lên, nửa ngồi xuống tới, xoa xoa đầu Lê Hương: “Nhưng, thân thể của em sẽ bị chất độc kia rút sạch rất nhanh, em không chắc chắn sinh đứa bé bình an được.”
Lê Hương ngước mắt nhìn Tô Hi, đôi đồng tử ấy toái sáng, xinh đẹp dường như biển sao rơi xuống thiên không: “Cho nên, tôi sẽ dốc hết toàn lực, dựa theo thân thể trước mắt của tôi, cũng sẽ không thụ thai được nữa, nhưng đứa bé này vẫn phải có, tôi có thể cảm giác được, thằng bé rất khỏe mạnh rất mạnh mẽ ..”
Tô Hi đau lòng xoa xoa mái tóc dài của Lê Hương: “Được rồi, mục đích tôi ở đây chính là bảo vệ em, chỉ cần em muốn làm, tôi đều sẽ ủng hộ.”
“Anh Tô Hi, cảm ơn anh.”
Lê Hương ở bên trong toà cung điện này, thế nhưng đã cách thời gian dùng máu của Lệ Yên Nhiên rất lâu, chất độc trên người Lê Hương quả nhiên đúng hạn phát tác.
Tô Hi sai người cất tất cả gương kính trong toà cung điện, không cho Lê Hương nhìn thấy bản thân bây giờ.
Phụ nữ đều thích chưng diện, không ai có thể chấp nhận nỗi bản thân lại già yếu trước thời hạn.
Song Lê Hương cảm thấy Tô Hi làm hơi thừa, bởi vì cô có thể chứng kiến da thịt trên người mình, da thịt vô cùng mịn màng trước đây đã trở nên lỏng lẻo, còn xuất hiện nếp nhăn.
Điều duy nhất đáng giá vui vẻ chính là, cục cưng rất mạnh khỏe, Tô Hi đặt lịch hẹn kiểm tra siêu âm cho Lê Hương.
Tỉnh mơ, Lê Hương đã dậy từ sớm, cô có chút hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên siêu âm, cô có thể gặp mặt với cục cưng nho nhỏ trong hình.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, người làm nữ đẩy cửa vào: “Lê tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, đây là tổ yến cách thủy cho cô, nhân lúc nóng…”
“Đông” một tiếng, tô yến trong tay người làm nữ trực tiếp rơi trên thảm, người làm nữ vô cùng hoảng sợ nhìn Lê Hương lúc này.
Lê Hương đã không tiếp khách nữa rồi, cô biết dáng vẻ mình lúc này sẽ hù chết người, bình thường người làm nữ về mặt đưa cơm đưa nước cho cô đều là Tô Hi tự tay an bài, rất ổn trọng, Lê Hương vẫn là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ người làm nữ kinh hoàng hấp tấp như vậy.
Lúc này Tô Hi nghe tiếng đi đến, anh nhìn thoáng qua Lê Hương, mấy giây sau dời đi ánh mắt, lên tiếng khiển trách: “Xuống dưới!”