Chương :
“Vâng, cung chủ.” Người làm nữ sợ đến cúi đầu, dọp dẹp xong xuôi một mảnh hỗn độn trên thảm liền nhanh chóng lui xuống.
Tô Hi đi lên trước, đi tới bên giường.
Lê Hương vươn tay che kín mặt mình, cô biết gương mặt này đã chỉ chít nếp nhăn: “Tô Hi, hôm nay có phải em đã già đi rất nhiều không? Hình như dáng vẻ của em còn rất hù dọa người khác.”
Tô Hi cầm dây buộc tóc, buộc gọn lại mái tóc dài của Lê Hương, hiện tại tóc cô rụng từng bó từng bó lớn, nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu cắt ngắn.
“Lê Hương, hôm nay anh giúp em cắt tóc nhé?”
Lê Hương lắc đầu: “Em không muốn cắt tóc.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Cũng không biết Lê Hương nghĩ tới điều gì, cô cong môi đỏ mọng, lộ ra ý cười ngọt ngào: “Anh ất thích nhất là mái tóc dài này của em đấy.”
Tô Hi đã biết, bởi vì Mạc Tuân thích mái tóc dài của cô, cho nên cô vẫn giữ lại, không nỡ cắt đi.
“Được rồi, chúng ta sắp xếp một chút, sắp đi siêu âm rồi.”
Trong phòng siêu âm, Lê Hương nằm xuống, bác sĩ siêu âm cho cô.
Rất nhanh bác sĩ ngạc nhiên nói: “Lê tiểu thư, trong bụng của cô có hai đứa bé, cô mang song thai!”
Cái gì? Cô mang song thai? Lê Hương lập tức ngồi phắt dậy: “Thật không? Tôi xem một chút.”
Cô vẫn thường bắt mạch cho chính mình, hỉ mạch này từ lúc mới bắt đầu cũng rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng chẳng ngờ đến mình mang thai đôi.
“Lê tiểu thư, cô nhìn đi, đây là hai cuống rốn, dị trứng song sinh, cô nghe thai tâm của các bé này, đều rất tốt, các bé rất khỏe mạnh.”
Lê Hương thấy được hai cuống rốn, hai cuống rốn nhỏ xíu, đây là sự thật, cô vậy mà thực sự mang song thai.
Trong bụng không phải một cục cưng, mà là đến tận hai cục cưng.
Lê Hương cảm thấy quá vui mừng, cô cho tới bây giờ không dám mong, hơn nữa hai bé còn phát triển rất tốt, hết sức khỏe mạnh.
Lê Hương nằm trở về, đôi mắt sáng long lánh, lóe ra tia vui mừng: “Tô Hi, anh nghe được không? Em mang song thai!”
Lê Hương không kịp chờ đợi chia sẻ tin tức tốt này cho Tô Hi, giây phút này hạnh phúc từ đáy lòng sắp tràn ra, phải chia sẻ cùng người khác.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm có của Lê Hương trong quãng thời gian này, Tô Hi nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt thiêu đốt cả người, trở nên tiên hoạt dị thường: “Lê Hương, chúc mừng em.”
Lúc này bác sĩ cười nói: “Lê tiểu thư, mang song thai rất cực khổ, với thân thể trước mắt của cô dựng dục một đứa bé cũng đã rất mệt mỏi rồi, hiện tại hai đứa bé đoạt dinh dưỡng với cô, cô nhất định phải ăn nhiều cơm vào nhé. Niềm tin là động lực kiên trì lớn nhất của chúng ta, cố gắng lên.”
Lê Hương dùng sức gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô nhất định sẽ cố gắng.
Kỳ thực phản ứng nôn nghén của Lê Hương gần đây rất nghiêm trọng, không thấy ngon miệng, ăn cái gì cũng không vài, nên bây giờ cô hơi gây.