Chương :
Có đôi khi cô đứng ở phía trước cửa sổ, một trận gió phất động, cũng có thể phất ngã cô.
Hôm nay Lê Hương xuống lầu, chuẩn bị ăn, lúc này Tivi LCD phòng khách đang mở, bên trong đang đưa tin sốt dẻo.
MC vô cùng hưng phần nói: “Mọi người đều biết, Lệ Yên Nhiên là thiên kim đại tiểu thư của Lệ gia Đề Đô, thế nhưng trước đó không lâu Lệ Yên Nhiên lộ ra thân thế thật, cô ấy lại con gái ruột của Quận vương Thượng Quan Đằng Hoa Tây Châu, đây cũng chính là nói, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng trở thành trưởng công chúa điện hạ tôn quý nhất của Hoa Tây Châu?
“Mấy tháng trước có đám cưới của hai nhà Mạc Lệ ở Đề Đô, Mạc Tuân đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc ở Đề Đô tổ chức cuộc hôn lễ thịnh thế cưới Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên trở thành trưởng công chúa điện hạ, vậy Mạc Tuân dĩ nhiên chính là phò mã của Hoa Tây Châu.”
“Thượng Quan quân chủ cực kỳ yêu chiều Lệ Yên Nhiên, hôm qua ngài ấy đã chiêu cáo thiên hạ, muốn bổ sung một hồi hôn lễ cho Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên ở Hoa Tây Châu, đến lúc đó mười dặm thảm đỏ, xe hoa dạo phó, cả thế gian đều chú ý.”
“Theo thông tin nhận được, cuộc sống sau khi kết hôn của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên vô cùng ngọt ngào, trong mật thêm dầu, lần đại hôn này ở Hoa Tây Châu, mọi ánh mắt lần nữa tập trung ở trên đôi vợ chồng son.”
Lê Hương nhìn tin tức này, sắc mặt đại biến, cái gì, Mạc Tuân chưa chặt đứt quan hệ với Lệ Yên Nhiên sao? Chẳng những không đoạn tuyệt quan hệ, anh và Lệ Yên Nhiên còn muốn bổ sung một hồi đại hôn ở Hoa Tây Châu? Anh đang nghĩ cái gì? Cô trăm phương ngàn kế rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, không muốn anh lại bị khống chế bởi Lệ Yên Nhiên, hiện tại hay lắm, anh còn cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ? Lúc Lê Hương rời khỏi anh đã từng nghĩ, sau này anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cô, nhưng cô gái này tuyệt đối không thể là Lệ Yên Nhiên.
Chẳng lẽ anh điên rồi? Lê Hương về tới phòng mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Tô Hi đầy cửa vào, tự tay đưa phần cơm thơn ngon tiến đến: “Lê Hương, ăn cơm tối.”
Lê Hương ngồi ở trên giường, không ngước mắt: “Em không muốn ăn.”
Tô Hi đi tới bên cạnh cô: “Muốn ăn cái này không?”
Trong tay Tô Hi có một viên ô mai.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, chậm rãi vươn tay nhận lấy viên ô mai kia, đặt ở trong miệng mình.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan trên đầu lưỡi, mùi vị này cô không xa lạ, trước đây Mạc Tuân cũng cho cô ăn, hương vị giống nhau như đúc.
Khi đó cô cảm thấy rất ăn ngon, nhưng bây giờ, cô không hề thấy ngon nữa.
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương từ từ biến đỏ, thực ra thì ngày đó cô ở trong điện thoại nói dối, cô không khỏe, cô không khỏe chút nào.
Cô rất muốn rất muốn nghe giọng nói của anh, dù chỉ một chút.
Nghe một chút là tốt rồi.
Lê Hương ngước mắt nhìn Tô Hi: “Tô Hi, em muốn đến Hoa Tây Châu.”
Tô Hi nhanh chóng chau mày kiếm, trực tiếp từ chối: “Không được, Thượng Quan Đằng căn bản cũng không yêu đứa con gái Lệ Yên Nhiên này, cuộc hôn lễ này chính là diễn cho em xem, Thượng Quan Đằng muốn ở Hoa Tây Châu chờ em tự chui đầu vào lưới, Mạc Tuân vì sao đồng ý trận đại hôn này, cũng là đang chờ em, tất cả mọi người đều ở nơi đó chờ em, chuyến đi này rất nguy hiểm.”
“Tô Hi, em thừa nhận em đến Hoa Tây Châu là muốn tìm Mạc Tuân, em muốn biết anh ấy đến tột cùng muốn làm cái gì, thế nhưng, trong lòng em còn có một bí ẩn, bí ẳn này liên quan đến Mạc Tuân, càng liên quan đến cắm địa kia.”
Tô Hi nhìn cô: “Lê Hương, ý của em là?”
Lê Hương khẽ gật đầu: “Tô Hi, em dường như… tìm được đường về nhà rồi, chúng ta có thể… về nhà.”