Chương :
Tô Hi im lặng vài giây: “Tình trạng của em bây giờ, đi gặp Mạc Tuân thế nào được?”
“Quyển y điển thứ nhất của mẹ có một châm pháp hồi xuân, ghim châm này xong sẽ nhanh chóng khôi phục dung nhan thiếu nữ, nhưng chỉ có thể duy trì tám giờ, hết tám giờ, em sẽ khôi phục cái dáng vẻ già yếu này, cho nên Tô Hi, đây là tám giờ đồng hồ sau cùng của em, em muốn vĩnh biệt Mạc Tuân, vĩnh biệt tất cả quá khứ, sau đó, chúng ta về nhà.”
“Được, chúng ta ngày mai khởi hành, vừa vặn có thể đuổi kịp đám cưới.”
Hoa Tây Châu.
Hôm nay là đại hôn bỗ sung của Mạc Tuân Hòa Lệ Yên Nhiên, toàn bộ Hoa Tây Châu giăng đèn kết hoa, mười dặm thảm đỏ, hai bên đường đi đều là hoa tươi cùng lụa mỏng lãng mạn, tất cả dân chúng đều chen chúc ở hai bên, chờ xe hoa đi ngang qua, thưởng thức phong thái của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.
Lê Hương chạy tới, cô dùng châm hồi xuân, cả người đã khôi phục dung nhan tuyệt lệ tràn đầy tiên khí của thiếu nữ, suối tóc đen dài lay động, xác suất người ta quay đầu nhìn cô là %.
Hiện tại cô chen chúc trong đám đông như nêm, chò xe hoa đi qua.
Lúc này bên tai rối loạn tưng bừng, có người hưng phần thét to: “Các người mau nhìn, trưởng công chúa điện hạ và phò mã tới Và rôi kìal”
Lê Hương ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe hoa chất đầy hoa tươi chậm rãi lái tới, trên xe có hai thân ảnh quen thuộc, là Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương đã rất lâu rồi chưa thấy Mạc Tuân, hiện tại đong đầy trong đáy mắt là gương mặt anh tuấn ấy, khó lòng nào dời đi.
Hôm nay Mạc Tuân mặc tây trang màu đen được may thủ công, anh tuấn tự phụ, nhiều ngày không thấy, anh càng thêm trầm mặc, hiện tại anh mím môi môi mỏng, trong tư thái cao cao tại thượng lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách.
Ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên có thể nói đường làm quan rộng mở, nghênh đón thời khắc cao quang nhất trong cuộc đời, cô ta mặc chiếc váy công chúa, đầu đội vương miện, đang ngồi cạnh Mạc Tuân, không ngừng vẫy tay, dường như muốn đi thông báo với toàn thế giới khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình.
Xe hoa đi tới rồi lại đi xa.
Lê Hương nhanh chóng chen lên trước, nhưng rất nhanh đã bị hộ vệ ba tầng trong ngoài chắn lại: “Cô là ai, mau lui về phía sau, đây là đường cảnh giới rồi.”
Tôi muốn tìm trưởng công chúa điện hạ và phò mã của các anh, tôi là bạn của bọn họ.” Lê Hương nói.
“Ha ha ha ha, cô là bạn bè của bọn họ, vậy tôi là anh em của bọn họ đấy. Được rồi, đừng khoác lác nữa, trưởng công chúa điện hạ và phò mã là người mà loại phàm phu tục tử như cô muốn là gặp được sao?”
Cảnh vệ áo đen vô tình cười nhạo Lê Hương, còn vươn tay đầy Lê Hương một cái.
Lê Hương lui về phía sau một bước, lúc này trên bờ hông mềm mại của cô vươn đến một cánh tay tráng kiện…
Tô Hi vững vàng bảo vệ cô trong lòng.
Tô Hi ngẳng đầu, đôi con ngươi đen lãnh đạm rơi trên mặt hộ vệ áo đen kia. Đây là rất nhẹ liếc mắt, thế nhưng cảnh vệ áo đen kia tự dưng rùng mình một cái, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không dám đối diện với Tô Hi.
Tô Hi nhàn nhạt thu mắt, anh nhìn Lê Hương trong ngực: “Lê Hương, chúng ta rời khỏi đây, anh dẫn em vào vương cung gặp Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.”
Vương cung.
Lê Hương cũng không biết Tô Hi dùng cách gì dẫn cô vào được trong vương cung mà thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt như vậy. Mấy năm nay Tô Hi ẩn nắp ở đây, thế lực của anh trải rộng mỗi một góc, là thứ mà cô không cách nào tưởng tượng được.