Chương :
“Linh Linh, cậu đưa cái game kia cho tớ xem một chút.” Lê Hương thúc giục.
Diệp Linh nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Lê Hương, chính là cái này, Mạc tiểu thái tử làm đó.”
Đôi mắt trong suốt củaLê Hương rơi vào app game này, viền mắt trắng nõn của cô chậm rãi biến đỏ.
“Lê Hương, cậu nói chúng ta đã lớn như vậy mà lại đi chơi cái game do thằng nhóc ba tuổi làm ra. Vị Mạc tiểu thái tử này thực sự dạy chúng ta hai chữ “vô dụng” là viết thế nào. Không ngờ tới gen của con trai Mạc Tuân cường đại đến thế, ngoại giới đều đang phỏng đoán mẹ đẻ của Mạc tiểu thái tử là ai… Ai, Lê Hương, không phải chứ, sao cậu lại khóc?” Diệp Linh nhanh chóng rút khăn tay ra, luống cuống tay chân lau nước mắt cho Lê Hương.
Lê Hương lắc đầu, cô trong làn nước mắt chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Linh Linh, tớ không sao, tớ vui vẻ quá đó, vui đến chảy nước mắt.”
“Lê Hương, đây là con trai của Mạc Tuân cùng người phụ nữ khác sinh ra, cậu vui vẻ cái gì, chỉ là… nếu như đứa con kia của cậu và Mạc Tuân còn, nói không chừng cũng sẽ cường đại giống như Mạc Thần Dịch như vậy.” Nói rồi Diệp Linh đột nhiên nghĩ đến thứ gì, cô hít vào một tiếng, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Lê Hương: “Quán… Lê Hương, cậu sẽ không nói với tớ, Mạc Thần Dịch chính là con trai của cậu và Mạc Tuân đấy chứ!?”
Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy, Mạc Thần Dịch là con trai của tớ.”
“Trời ạ, Lê Hương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Diệp Linh thét lên một tiếng kinh hãi.
Lê Hương lâm vào hồi ức: “Ba năm trước tớ cũng không có phá cái thai kia, sau này bác sĩ nói tớ mang thai song bào thai, sau khi thuận lợi trở lại Lan Lâu Cổ Quốc, dưới sự trợ giúp của mẹ tớ, vừa chống lại chất độc hóa lão bên trong, vừa thận trọng dựng dục con. Mấy tháng sau, tớ sinh ra Tiểu Dịch Dịch, bởi vì năm đó tớ tổn thương Mạc Tuân quá nặng, không yên lòng anh ấy, cho nên để mẹ tớ đưa Tiểu Dịch Dịch đến tay Mạc Từ Tước, mẹ tớ và Mạc Từ Tước thỏa thuận với nhau, Mạc Từ Tước nói cho Mạc Tuân đây là con trai của tớ và anh ấy nhờ người khác mang hộ, thân thế Tiểu Dịch Dịch vẫn bảo mật.”
Diệp Linh kinh sợ, cô thật không ngờ ba năm trước sau khi từ biệt ở cám địa, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, “Lê Hương, ba năm đó sao cậu không trở về tìm đến Mạc Tuân và Mạc Thần Dịch?”
Trước không nói tình cảm giữa Lê Hương và Mạc Tuân, năm đó lúc đưa Mạc Thần Dịch đi cậu bé vẫn còn nằm trong tả, mới sinh ra, Lê Hương là mẹ ruột lại có thể đành lòng rời xa con sao? Lê Hương nhẹ giọng nói: “Tớ không phải không muốn trở về, mà là không thể trở về..”
Hội sở Đế Hoàng.
Đây là hội sở cao cấp, lớn xa hoa nhát của Đề Đô, là nơi giới nam sĩ thượng lưu thành công giải trí, bên trong có golf, bowling, đấu kiếm các loại cái gì cần có đều có.
Diệp Linh đi vào trang điểm: “Lê Hương, cậu có thể ở trong phòng nghỉ ngơi V.I.P chờ tớ, hoặc là tự đi dạo một vòng đi, nhưng đừng đi xa nhé.”
Uh, Lê Hương gật đầu.
Diệp Linh đi vào, Lê Hương đi ra ngoài, cô ngắng đầu nhìn vùng trời Đế Đô, cũng xanh lam y hệt ngày cô đi.
Lúc này quản lí hộ sở Đé Hoàng vội vã tới, nhìn Lê Hương nói: “Cô, nói cô đấy, ai cho cô đi lang thang chỗ này, có một đại nhân vật đang đến Đế Hoàng chúng ta, tôi cũng không ngại thừa nhân viên đâu, cô mau thay đồ đi ra đón khách đi.”
Quản lí cầm quần áo ném qua.
Lê Hương đều ngắn ra.
“Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh!” Quản Ií không nói lời nào đã đẩy Lê Hương tới phòng thay đồ.
Lê Hương: “…”
Máy phút sau Lê Hương đi ra, lúc này cô nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía trước, dáng vẻ các cô vội vả dường như thực sự đang nghênh tiếp đại nhân vật gì.
Lê Hương cũng đi tới, chỉ thấy hai bên cổng lớn hội sở đã đứng đầy bồi bàn còn cô giống như nhóm mỹ nữ mặc đồng phục như cô. Hội sở Đế Hoàng mời đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trò chuyện cười đùa phục vụ với hộ khách tôn quý, đãi ngộ tương đối cao cấp.