Chương :
Lê Hương có chút hiếu kỳ, đây tột cùng là một đại nhân vật nào mà tất cả nhân viên đều ra trình diện, cứ như là chiến trận.
Lúc này mấy mỹ nữ bên người hưng phấn líu ríu, “Các cô xem son môi tôi có sặc sỡ không hả?”
“Tôi muốn kéo cổ áo xuống một chút!”
“Lát nữa lúc bước đi tôi sẽ dùng sức lắc mông.”
“Đã bảo các cô rồi, dù các cô có lẳng lơ mời chào thế nào Mạc tổng cũng sẽ không nhìn các cô một cái, tôi nghe nói Mạc tổng lại có niềm vui mới, lần này chính là tân tiểu ca hậu San San.”
Con ngươi Lê Hương đột nhiên co rụt lại, hai chữ “Mạc tổng” kia nổ tung bên tai cô, đại nhân này vật lại là… Mạc Tuân?
Kỳ thực cô sớm nên đoán được, đại nhân vật ở Đề Đô ngoại trừ Mạc Tuân còn có thể là ai? Chỉ là, ba năm nay trừ tin bên lề của anh ra, hành tung của anh khá khiêm tốn thần bị, chưa từng có trường hợp nào công khai xuất hiện, sao đột nhiên anh lại đi tới Hội sở Đề Hoàng chứ? Lê Hương không có một chút tâm lý chuẩn bị, không ngờ hai người tương phùng lại bắt ngờ không kịp trở tay như thé.
Cô hẳn là mau rời đi, thế nhưng dưới chân dường như mọc rể, cô căn bản không thể nhắc lên bước chân.
Lúc này một chiếc Rolls-Royce Limo chạy nhanh đến, sau đó ngừng lại, quản lí hội sở Đế Hoàng chạy bước nhỏ tiến lên, vô cùng cung kính kéo ra cửa sau xe.
Lê Hương ngước mắt nhìn lại, trước hết đập vào mi mắt là một đôi giày da màu đen cọ sáng, đi lên là quần tây dài được cắt tỉa như đao phong, chân người đàn ông quá dài, chiếc quần chỉ mặc được tám phần, lộ ra khác mắt cá chân gầy gò, đi lên nữa là áo sơ mí đe được may thủ công, trên vòng hông to lớn là chiếc thắt lưng bằng kìm loại sáng bóng, cả người anh tuấn kiêu ngạo, khiến người ta không dời mắt nỏi.
Mạc Tuân xuống, Lê Hương cuối cùng thấy được khuôn mặt tuấn tú kia, ba năm sau ngũ quan anh càng tỉnh xảo thâm thúy, cặp mắt thâm trầm bắt động thanh sắc nhàn nhạt quét qua toàn trường, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, không người nào dám đối diện với anh.
Thấy anh nhìn lại Lê Hương nhanh chóng cúi đầu.
Cô San San nhanh chóng nở hoa trong lòng, cô ta chu môi đỏ ỏng ẹo nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh thật là xấu quá à…”
Nói xong San San nhắc chân, vênh váo hống hách để Lê Hương đổi giày cho mình.
Trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương không có biểu tình gì, cô thuận theo đổi giày cho San San, sau đó đứng lên, đôi mắt sáng của cô nhìn về phía Mạc Tuân, tự nhiên phóng khoáng nói: “Mạc tổng, đã đổi xong giày cho San San tiểu thư, tôi có thể lui xuống chưa!?”
Nhìn dáng vẻ Lê Hương phong khinh vân đạm, đúng mực, trong ánh mắt Mạc Tuân thâm thúy tràn ra rét lạnh, nhưng anh lại hờ hững mở miệng: “Cô phục vụ rắt tốt, đi sau San San đi!”
Mạc Tuân dẫn San San vào hội sở Đế Hoàng.
Quản lí nhanh chóng nói với Lê Hương: “Sao lại ngớ ra thế hả? Đuỏi theo sát đi, San San tiểu thư là tân sủng hiện tại của Mạc tổng, cô phải hầu hạ San San tiểu thư, biết không?”
“…” Lê Hương không muốn nói chuyện, Mạc Tuân chỉ cô đổi giày cho San San còn chưa đủ, bây giờ còn bảo cô làm tiểu nha hoàn cho San San.
Cô biết Mạc Tuân là cố ý làm cô khó chịu, ba năm trôi qua, hai người gặp nhau lần nữa, anh đang hung hăng nhục nhã cô.
Tình yêu sâu đậm quá khứ kia đã biến mất không dấu vét, hiện tại anh đối với cô chỉ dư lại nổi hận.
Nếu như vậy có thể khiến anh sống tốt hơn, để anh buông bỏ được mình, vậy cô sẽ vui vẻ tiếp nhận.