Trần Tinh dĩ nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của vị Hồng tỷ này, kể cả những người xung quanh cũng đã nhìn ra vấn đề.
Tuy nhiên hắn vẫn giả bộ không hề hay biết, thái độ vẫn cứ hách dịch lớn tiếng phản bác:
-Không chơi? Sòng bạc lớn như vậy mở cửa mà lại nói không có đủ linh thạch để thua? Haha, xem ra nơi này cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài, bên trong thì rỗng tuếch. Không chơi thì ta đi sòng bạc khác chơi, mọi người cẩn thận a, sợ là người ta có thua hết linh thạch liền sẽ quỵt nợ luôn ấy chứ...!
Trần Tinh vừa nói vừa đưa tay thu lại triệu linh thạch của mình, tư thái của hắn cũng thật chuẩn bị rời đi. Không ở đây thì đi chỗ khác, không có gì phải xoắn xuýt tốn thời gian, vẫn còn những sòng bạc cơ mà.
Mọi người nghe được lời nói của Trần Tinh thì cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi, lời hắn nói tuy có phần khiến người khác nghe không lọt tai nhưng không phải không có lý.
Một sòng bạc mà ngay cả thua "tiền" cũng không được thì làm sao có uy tín đối với người khác?
-Khoan đã..!
Hồng tỷ trong lòng cảm thấy không ổn, không phải vì thấy Trần Tinh thái độ làm khó mà là lời nói có phần "vô ý" của hắn đã làm nhiễu loạn nhân tâm.
Hồng tỷ nhìn ra được tâm thái Trần Tinh là thật sự muốn đi sòng bạc khác mà không phải chơi trò khích tướng ở đây.
Nàng ta không thể không gọi hắn lại bởi vì một khi Trần Tinh đi tới trong sòng bạc kia để rêu rao thì đồng nghĩa với việc danh tiếng nơi này bị ảnh hưởng nghiêm trọng, việc kinh doanh cũng gián đoạn, thất thoát vê mặt thu chi sẽ khiến nàng bề trên trách phạt.
Còn việc ra tay giết người đoạt bảo thì dĩ nhiên không thể công khai.
Chỉ cho phép mình thắng còn người khác thắng thì phải mất mạng, không cần nói cũng biết việc này chỉ có người ngu mới làm.
-Không biết Hồng! Tỷ! Còn có chuyện gì?
Trần Tinh hơi gằn giọng một chút và nhìn nữ nhân này với ánh mắt miệt thị.
Đôi mắt màu tím loé lên, nhân lúc Hồng tỷ bị phân tâm cùng hoàn cảnh thích hợp nên Trần Tinh đã vận dụng Điều Tra Nhãn Thuật để xem xét thông tin người này
-Tên: Mai Đạm Hồng
-Thân phận: Chủ sòng bạc Phát Tài, thuộc hạ Bào Tịnh
-Tu vi: Nhất kiếp Tán Tiên
...
Những thông tin cơ bản của vị Hồng tỷ cũng hiện ra trước mắt Trần Tinh theo dạng D.
-Quả nhiên..
Trần Tinh trong lòng thì thào đạo, hắn cũng đã đoán được phía sau sẽ bị thành viên của Lục Chỉ hội thao túng.
Nếu một bang hội độc quyền chiếm giữ một vùng đất rộng lớn thì làm sao có khả năng để những con mồi béo bỡ kiếm nhiều linh thạch như sòng bạc rơi vào tay người khác hoặc bị ai đó chiếm giữ?
Dựa theo phản ứng của Hồng tỷ Trần Tinh có cơ sở để suy đoán sòng bạc còn lại có thể là thuộc sở hữu của người khác.
Hắn cũng không có ý định buông tay khi biết được phía sau sòng bạc Lục Chỉ hội đang thao túng.
Với tư cách là kẻ nắm quyền, bọn họ sẽ không hạ mình đích thân tới nơi này để xử lý việc vặt vãnh nhỏ nhoi như này mà sẽ sau người âm thầm xử lý Trần Tinh.
Điều quan trọng nhất để Trần Tinh quyết định thay đổi ý kiến ban đầu tiến hành gây hấn với Lục Chỉ hội chính là việc hắn suy đoán người lãnh đạo có lẽ cũng không phải thật sự một lòng.
Tất cả những điều này là suy đoán của hắn và trên cơ sở là dựa vào phản ứng của Hồng tỷ.
-Thằng nhóc này nếu có thời gian trưởng thành nhất định sẽ trở thành nhân vật cấp đại lão.
Huyết Long Thần Vương trong lòng cũng tán thưởng một câu, Huyết Long dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của Trần Tinh. Nhưng ba động cảm xúc của hắn đã đủ Huyết Long suy đoán một hai.
Thần Vương là một cấp độ mà có bao người mơ ước cũng chưa chắc có thể đạt được.
Nếu như có cơ hội, Trần Tinh sau này cũng sẽ hiểu được cái khái niệm đạt được lực lượng huỷ thiên diệt địa như thế nào mới có thể xưng danh Thần Vương.
-Ta cược với ngươi. Chúng ta quyết thắng thua trong một ván, tiền cược là triệu linh thạch đó. Nếu ngươi thắng thì sòng bạc này sẽ là của ngươi. Thế nào?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mai Đạm Hồng cũng mạch lạc rõ ràng lên tiếng.
Tiến nói vừa dứt thì trong sòng bạc cũng vang lên tiếng nghị luận không ngớt, đa số đều không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
Riêng về Trần Tinh trong lòng cũng cười lạnh. Không phải vì Mai Đạm Hồng quyết định cược mà là hắn đã thấy được tương lai "khu vực" này sẽ là địa bàn của hắn sau này.
Bề ngoài Trần Tinh vẫn tỏ vẻ như có chút khó xử, hắn nói:
-Cược sòng bạc? Ta lấy sòng bạc này để làm gì? Thứ ta cần là linh thạch, ở đây không có thì ta đi sòng bạc khác chơi, hừ, phí thời gian!
Trần Tinh không do dự hừ lạnh sau đó xoay người rời đi. Nếu so sánh giá trị thì sòng bạc này dĩ nhiên tương đương triệu linh thạch trở lên không kém hơn.
Tuy nhiên Trần Tinh không phải kẻ ngu hoặc loại người "tốt" thích ôm thua thiệt vào người.
Hắn đang chiếm quyền chủ động, không có lý gì phải thoả hiệp mà không có lợi ích sinh thêm.
-Khoan đã, nếu cược luôn ta thì thế nào?
Nghe được lời này, Trần Tinh dừng bước, hắn xoay người lại nhìn chăm chú Mai Đạm Hồng rồi nhếch mép mỉm cười.
-Hồng tỷ phải chăng nắm chắc mười phần thắng được ta? Haha, nếu là như vậy thì ta cũng cược với tỷ một ván. Nếu ta thắng thì cái sòng bạc này lẫn Hồng tỷ đều sẽ thuộc về ta!
Từ giọng điệu cho đến bộ dáng, ai nấy đều đã chắc cú Trần Tinh thừa nước đục thả câu, mục tiêu chính là "chiếm đoạt" được Mai Đạm Hồng, kể cả Mai Đạm Hồng cũng nghĩ như vậy.
Ánh mắt của mọi người cũng trở nên ghen ghét với hắn hơn, tuy nhiên không ai đứng ra nói thêm điều gì.
Riêng về Trần Tinh thì dĩ nhiên sẽ không giải thích với đám người ngu xuẩn này.
Ánh mắt hắn chiếu thẳng Mai Đạm Hồng tỏ ý nên bắt đầu việc cá cược.
Mai Đạm Hồng trong lòng có chút khó chịu, miệng thì cười nhẹ sau đó cũng đi đến bên bàn bắt đầu lắc xí ngầu.
Lần này tất cả mọi người ngoại trừ Trần Tinh đều chăm chú theo động tác "huyền ảo" của nàng ta.
Trần Tinh thật sự không muốn phí thêm thời gian vào việc nhàm chán này. Hắn còn những sòng bạc cần chiếm. Buổi tối còn phải đi kỹ viện.
-Bộp~
Rốt cuộc Mai Đạm Hồng cũng dừng lại, nàng rút tay ra nhìn Trần Tinh và nói:
-Được rồi, đặt đi.
Trong lòng nàng cũng âm thầm cười lạnh, dù Trần Tinh đặt thế nào thì nàng cũng sẽ thắng bởi vì hắn nhất định sẽ không ngờ tới việc nàng đã giở trò gian lận chấn nát xí ngầu.
Không Linh Thạch cứng chắc bằng tiên thiên linh bảo, nhưng nó lại tựa như cát vụn khi gặp đặc thù tác nhân. Tác nhân này chính là mảnh vụn của Không Linh Thạch.
Cũng giống như binh khí có độ cứng chắc ngang nhau thì có thể phá huỷ nhau, cùng bản chất thì lại càng dễ dàng triệt tiêu hơn, viên xí ngầu thì yêu cầu số lượng mảnh vụn tương đương trọng lượng ba viên cộng lại liền có thể.
Động tác lắc xí ngầu thật ra chỉ là cho bọn chúng va chạm và biến thành cát vụn một dạng.
Trần Tinh cười cười, dựa vào Điều Tra Nhãn Thuật hắn có thể biết được kết quả bên trong.
Mai Đạm Hông rất cao tay, cơ mà Trần Tinh lại bản lĩnh hơn. Ngay từ đầu hắn đã đứng ở thế bất bại.
-Hồng tỷ, kỹ xảo vừa rồi của tỷ ta có thể nhìn ra, tỷ làm như vậy há chẳng phải ép ta thua cuộc? Ván này ta không chơi!
Nụ cười của Mai Đạm Hồng ngưng kết lại, trong lòng nàng thốt lên một câu "không thể nào!" Sau đó nàng nhìn Trần Tinh với ánh mắt khiếp sợ lên tiếng.
-Ngươi, có thể nhìn ra?
-Đúng vậy, nói một cách chính xác là từ đầu ta đã đoán được kết quả, tỷ lợi dụng Không Linh Thạch chấn nát xí ngầu, ta dù có đặt ô nào cũng đều sẽ thua cuộc. Thôi ta đi đây....
Trần Tinh dự định xoay người rời đi thì ống tay áo bị Mai Đạm Hồng níu lại, không đợi hắn lên tiếng thì nàng ta giọng điệu phần não nề.
-Có chơi có chịu, ngươi thắng!
Thuận theo lời nói thì nàng cũng giở nắp chụp xí ngầu ra, mọi người ồ lên một mảnh, hiện tại bọn họ nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt rất khác.
Không phải ghen ghét mà là sùng bái cùng thán phục. Thì ra đây mới chân chính là cao thủ. Ngay cả việc này cũng nhìn ra thì còn gì có thể thắng hắn được?
-Haha, không cần phải thế, ván này ta không chơi nên ta cũng không được xem là thắng. Thôi ta đi đây...
Trần Tinh nói xong cũng dứt khoát xoay người rời đi.
Hắn tin chắc sau lần này thì sòng bạc này cũng chẳng còn danh tiếng gì nữa, bởi vì từ trong ánh mắt sùng bái của đám người trong đây thì hắn có thể nhìn ra được bọn họ muốn kiếm chát thêm. Lý do là câu nói đi sòng bạc khác chơi ban nãy của hắn.
Còn riêng về Mai Đạm Hồng chắc chắn sẽ còn tìm kiếm Trần Tinh, theo giọng điệu của nàng thì chuyện này chưa dừng lại ở đó.
Còn vì sao hắn không lấy luôn sòng bạc này mà phải dây dưa như vậy? Nguyên do chính là việc hắn đã bại lộ thân phận "cao thủ" của mình.
Trần Tinh lựa chọn tiếp sòng bạc mà đi, phía sau hắn là một đoàn người đi theo, tựa như lão đại một băng đảng nào đó kéo tiểu đệ của mình đi đánh nhau một dạng.
Người trên khu phố cũng ghé mắt bắt đầu tham gia náo nhiệt. Đoàn người càng ngày càng đông.
Hắn không để ý điều đó mà vào sòng bạc thứ .
Ngay ván đầu tiên liền đặt triệu linh thạch. Không cần nói cũng biết việc này đưa đến chủ sòng liền xuất hiện.
Trần Tinh không thoải mái như Mai Đạm Hồng vì chủ sòng là một nam nhân, quan trọng hơn là hắn cảm thấy không có hảo cảm từ cái cách người này nói chuyện và không chào hỏi hắn.
Sau ván cược chóng vánh hắn chiếm luôn sòng bạc này. Tiếp tục như thế đến chập tối thì Trần Tinh đã làm chủ sòng bạc nơi đây.
Hắn biết một số phiền phức sẽ kéo theo xuất hiện, nhưng lúc đó người giải quyết không phải là Trần Tinh mà là Mắt Quỷ.
Nhân cơ hội các đầu não Lục Chỉ hội chưa phát giác tình huống, Trần Tinh dự định thâu tóm luôn thanh lâu, hắn đã mở rộng phạm vi dự tính chiếm đóng nên số lượng có tăng lên.
-Tới lúc lên đồ đi kỹ viện rồi, haizz
Trần Tinh thở dài, nhắc đến kỹ viện hắn lại nhớ đến Thi Vũ. Không chỉ riêng nàng, những người khác hắn đều nhớ.
Nỗi nhớ này sẽ tạo động lực để Trần Tinh càng đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn.
Hết chương.