Trần Tinh thu tờ giấy nhà đất cùng tờ giấy xác nhận chuyển nhượng sòng bạc có chữ ký.
Tính đến hiện tại thì Trần Tinh đã được xem như chủ nhân hợp pháp của sòng bạc nhỏ này. Không đúng, nói chính xác là hắn chỉ xem như chủ nhân của căn nhà lúc trước là sòng bạc mà thôi. Bởi vì hắn không có người làm, đương nhiên sòng bạc cũng đã đóng cửa, mọi thứ bị đình trệ tạm thời cho tới khi nào Trần Tinh tìm được người làm thích hợp.
Bên cạnh khác, thời gian hắn chiếm lấy lần lượt sòng bạc không tốn bao nhiêu, chỉ là trong lúc Trần Tinh đi Ngoại Điện Ma Thiên Môn để xác nhận là chủ nhân hợp pháp của căn nhà thì bị tổng cộng hơn tu sĩ chặn đường cướp bóc nhiều đợt khác nhau nên mới tốn thơi gian như vậy.
Vấn đề là người này có cả chủ sòng bạc và chỉ đúng duy nhất người còn sống, người này trong trạng thái tinh thần bị hoảng loạn cùng với tứ chi bị cắt đứt, ngoài ra mắt bị chọc mù tai bị chọc điếc, chỉ có thể nói.
Tuy nhiên y ta luôn nói những câu vô nghĩa làm cho những người khác không biết thủ phạm là ai.
Sau này thông tin Mắt Quỷ tham gia đấu trường và giành chiến thắng thì thông tin thủ phạm giết chết người này cũng theo đó mà truyền ra.
Còn hiện tại thì Trần Tinh với thân phận là nhà giàu mới nổi đi kỹ viện.
cái kỹ viện mới là thứ Trần Tinh cảm thấy nhức đầu khi muốn thâu tóm.
Đơn giản là vì không có cách nào để sở hữu chúng hợp pháp cả.
Không thể cá cược, không thể công khai chiếm đoạt, càng không thể mua lại.
Sử dụng Di Hồn Đại Pháp? Đây có thể xem như biện pháp không tồi, tuy nhiên nó sẽ chẳng khả thi, cái Trần Tinh cần đó là sự trung thành chứ không phải là người bị khống chế. Quan trọng hơn là hắn không thể thi triển Di Hồn Đại Pháp trên một người bình thường.
Tạm thời Trần Tinh chưa nghĩ ra cách nào nên hắn cũng chỉ có thể dấn thân tự mình vào trong đó thăm dò tình thế.
Vấn đề mua lại biệt viện thì chỉ có quen biết mới có khả năng, việc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều vì lúc xác nhận chủ sở hữu căn nhà Trần Tinh cũng đã để lại lời nhắn cho Tiếu Thiên Minh, tin chắc không lâu việc này nhất định sẽ nằm trong tầm tay.
-Đại nhân, vào đây đi, chị em chúng thiếp sẽ hầu hạ ngài chu đáo, đảm bảo đại nhân sẽ không sướng như tiên không muốn về, hì hì.
Tốp kỹ nữ đứng trước kỹ viện chào khách, thấy Trần Tinh phong độ tao nhã bèn nhanh chóng lôi kéo và buông lời đường mật. Tay chân các nàng cũng tấy mấy không yên vuốt ve người hắn.
Đối với những cô gái dung tục này Trần Tinh đi nhiên không có hứng thú, không có việc gì hắn phải tỏ vẻ ngu ngốc cười đùa với mấy người này ở đây, ở đâu cũng vậy, một kỹ viện muốn tồn tại lâu dài nhất định sẽ có ít nhất chiêu bài câu khách với vai trò tựa như Thi Vũ một dạng.
Đây là một quy tắc kinh doanh không thể thay đổi, tu sĩ một khi bước vào tiên lộ thì có người đã hoàn toàn loại bỏ dục vọng ra ngoài suy nghĩ, đây còn chưa nói đến việc khách chơi chán muốn đổi gió chẳng hạn. Những thứ chỉ nhìn được nhưng ăn không được mới là thứ mà người ta theo đuổi. Tâm lý chung chẳng có gì cần phải giải thích thêm.
-Được rồi, ta có thể tự vào.
Trần Tinh thân ảnh tựa như cá trạch trơn tuột ra khỏi sự lôi kéo của cô gái, âm thanh của hắn cũng trước khi bước vào cánh cổng vang vọng lại.
Đối với cô gái thì việc này quá đỗi bình thường ở đây nên cả ba không cảm thấy có gì khác lạ khi Trần Tinh dễ dàng tránh thoát cả. Bọn họ chỉ cảm thấy tiếc nuối đôi chút mà thôi. Không biết sự tiếc nuối này đến từ không có thêm linh thạch hay từ được Trần Tinh sủng hạnh.
Khác với kỹ viện "phàm giới" vừa bước vào kỹ viện này Trần Tinh liền cảm thấy linh khí có phần đậm đặc hơn. Quan trọng hơn là cách trang trí nơi này không giống một kỹ viện chút nào ma giống như một buổi luận trà đại đạo thì đúng hơn.
Bởi vì khi đứng từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được những thứ đang diễn ra bên trong. Hiển nhiên ở đây có bố trí trận pháp.
Do đó khi Trần Tinh bước vào thì hắn mới cảm thấy bất ngờ và cũng chẳng có người để ý đến hắn.
Bên trong đại sảnh rộng lớn có dãy bàn được xếp ngay ngắn và xen kẽ nhau để tránh che tầm mắt. Tổng cộng có bàn hết thảy. Trung bình mỗi bàn có người, trên bàn đều có rượu thịt đầy đủ nhưng không một ai động đũa hay lên tiếng đàm luận tán gẫu.
Bởi vì tất cả ánh mắt đều hướng về một nơi, phía trước bực thềm cao hơn nền phía dưới một chút.
Một thân ảnh cao ráo uyển chuyển qua lại trong tay ngòi bút để vẽ lên giấy từng đường từng nét sinh động như thật phong cảnh một bức tranh sơn cốc.
Trần Tinh nhìn lướt qua có phần hiếu kỳ, hắn chăm chú hơn một lát thì trước mắt hắn bức tranh chợt vặn vẹo rồi tạo thành xoắn ốc, một lực hút vô hình kéo tinh thần hắn vào trong đó.
Trần Tinh hoảng hốt nhưng chưa kịp làm ra cử động gì liền đã rơi vào vòng xoáy.
-Haha, ahhhhh...sướng chết ta...
-Mạnh lên..sâu nữa..đúng rồi...ahhz
Trong tích tắc tinh thần hắn bị kéo vào thì cùng lúc đó bên tai hắn cũng truyền vào những tiếng rên rỉ của nữ nhân.
Trần Tinh hướng mắt ra xung quanh liền thấy đa số nam nhân ở đây đều trần truồng ra sức vận động cày cấy.
Một số khác thì đứng một chỗ để các nữ nhân tụm đồng thời phục vụ, ánh mắt của bọn họ thì hướng về phía một nữ tữ đang chăm chú vẽ bức hoạ nam nữ đang giao hợp với đủ các tư thế.
-Chuyện gì đang diễn ra?
Trần Tinh chau mày lại, đôi mắt hắn cảm thấy có điều không đúng.
Bởi vì những người nam nhân này chính là những người xuất hiện bên trong kỹ viện lúc nãy.
Còn những nữ tử ở đây, mỗi một người đều quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt trần, tầm cỡ ước chừng cùng cấp bậc với Lăng Vũ trở lên.
Một người nam nhân được - người nữ nhân đẹp như vậy quay quanh phục vụ thì có tinh tẫn thân vong ước chừng cũng cam lòng.
-Tinh tẫn thân vong?...
Trần Tinh não bộ liên tục trong trạng thái tập trung cao độ, hắn vừa bắt được vấn đề gì đó liền có thiếu nữ ngực ưỡn mong cong, khuôn mặt tựa vẽ xuất hiện bao quanh lấy hắn.
Mỗi người đều bộ dáng không mảnh vải che thân, hạ thể điểm đen có, trơn láng có, mỗi người mỗi vẻ bắt đầu uốn éo thay nhau vuốt ve khắp người Trần Tinh.
- người khác thì bắt đầu nhanh chóng cởi y phục hắn ra chỉ trong tích tắc, hắn còn chưa kịp định thần thì tiểu đệ đã cảm giác một mảnh ấm áp ẩm ướt ngậm chặt.
Trần Tinh chuẩn bị vung tay chưởng nát đầu lâu cô gái này liền có người bên bắt lấy cánh tay hắn tì lên bộ ngực trắng của mình.
Chưa dừng lại ở đó, bọn họ dường như phối hợp với nhau một cách ăn ý, nư nhân vừa nhả tiểu đệ hắn ra liền có một người khác bắt lấy và đặt vào một vùng chật chội ấm áp hơn.
-Cút.!!!
Trần Tinh bạo tẩu, hai tay hắn vung lên, người liền bị chấn bay ra ngoài, chỉ còn lại duy nhất một nữ nhân đang cùng hắn giao hợp là không bị.
Trần Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra, chiếu theo lý thì nữ nhân này ắt hẳn phải là người bị nặng nhất nhưng nàng ta lại hoàn toàn không có gì mà vẫn giữ nguyên tư thế lão hán đẩy xe cùng mình.
Chẳng những vậy bờ mông trắng hồng còn tự động nhịp, tuy nhiên Trần Tinh không thể rút ra được.
Có một lực lượng nào đó dường như áp chế không cho hắn rút ra một dạng.
-Không nghĩ tới định lực của ngươi lại khá như vậy, đáng tiếc là người dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi pháp thuật của ta, ngươi cũng sẽ quên đi việc hôm nay và bị ta thải bổ mà thôi.
Âm thanh bình thản vang lên xuất phát từ nữ tử đang vẽ bức tranh nam nữ giao hợp kia.
Nàng vừa dứt lời thì Trần Tinh cảm nhận linh lực từ trong người mình bắt đầu bị xói mòn, chính xác là chảy qua người nữ tử đang cùng hắn giao hợp.
-Thải bổ? Người Cực Lạc Cung?
Trần Tinh đôi mắt híp thành một đường, giọng điệu của hắn bất chợt bình thản đến lạ lùng tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Nữ tử kia động tác dừng lại, nàng ta xoay người nhìn Trần Tinh.
Một trương mỹ dung tinh xảo không kém hơn Lăng Vũ xuất hiện trước mắt Trần Tinh.
-Xem ra ngươi biết không ít, nói như vậy có lẽ ta không thể để ngươi sống sót rời khỏi đây được rồi.
Trần Tinh không lên tiếng. Từ lúc nữ nhân này xoay người lại thì hắn cũng nhân cơ hội sử dụng Điều Tra Nhãn Thuật để thăm dò thân phận nàng ta.
Người này không ai khác chính là Bào Tịnh, một trong cự đầu Lục Chỉ hội.
Việc nàng xuất hiện ở đây đã nằm ngoài dự đoán của Trần Tinh, hắn không hiểu được nhân vật cấp bậc như vậy tại sao lại xuất hiện ở một nơi "thấp kém" như thế này. Mục đích của nàng ta là gì?
Quan trọng hơn Trần Tinh cũng đã hiểu rõ tình thế của mình đang ở giai đoạn cực kỳ nguy hiểm.
Chính xác là hắn đã bị đối phương giam cầm tinh thần vào bức hoạ. Bởi vì hắn cảm thấy thể chất của mình không thể dùng được nữa.
Nói một cách chính xác là hắn đã bị trúng pháp thuật của Bào Tịnh và bị rơi vào tình thế cực kỳ éo le, mặc dù cảm giác không tệ, có thể nói là "sướng" nhưng mà có thể đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Hết chương.