-Tiểu hữu, xin cứu ta...
Tiếng nói lại vang lên, Trần Tinh không do dự, hắn tiến lên phía trước nơi phát ra thanh âm.
Đây là Trần Tinh đã trải qua suy xét kỹ lưỡng. Mặc dù người này tu vi cao, cao đến nổi Trần Tinh không khác gì một con kiến.
Tuy nhiên, người này lại cầu xin Trần Tinh giúp đỡ, hiển nhiên hắn là đang bị giam giữ.
Nếu đã là bị giam giữ, Trần Tinh liền yên tâm.
Hắn không phải như lúc trước bị Âm Dương lão ma cho ăn quả đắng xém chút nữa bị đoạt xá, Trần Tinh hiện tại có đầy đủ tự tin để bảo về bản thân.
Vả lại nếu hắn cứ như vậy rời đi, ắt hẳn trong lòng hắn sẽ có chút tiếc nuối. Ngoài việc cắm đầu cắm cổ tu luyện cùng nữ nhân ra, thứ hấp dẫn Trần Tinh không gì khác ngoài việc thám hiểm.
Tìm hiểu đặc sắc của thế giới là một phần không thể thiếu trong quá trình trải nghiệm trên con đường của riêng hắn.
Nếu con đường đi chỉ là một đường thẳng, khô khan thì rất dễ sinh ra lòng chán nản.
Từ đó sẽ kéo theo nhiều hệ luỵ không tưởng. Con người chỉ trưởng thành khi đối mặt nhiều sóng to gió lớn.
Còn bình bình đạm đạm thì đến cuối cùng cũng chủ là người bình thường.
Trần Tinh hiểu điều đó, cho nên hắn lựa chọn con đường này.
Mặc dù biết khó khắn, nhưng cũng còn tuỳ suy nghĩ của mỗi người thế nào.
Từ bỏ, buông xuôi để rồi rơi vào quên lãng;
Cố gắng, vực dậy tiến tới ngày mai tươi sáng.
Tất cả chỉ diễn hoá chỉ trong một ý niệm.
...
Trần Tinh kiên nhẫn đi đến phía trước, dường như biết được Trần Tinh tiến đến.
Âm thanh phát ra tần suất càng lúc càng nhiều. Trầm thấp cùng gấp gáp, bên trong còn ẩn chứa một chút hân hoan vui sướng.
Trần Tinh không hề để ý đến, cứu hay không cứu còn phải suy xét lợi hại nữa.
Trần Tinh đi mãi, đi mãi, bất tri bất giác cả người hắn nóng ran, mồ hôi đổ như mưa, y phục cũng đã biến mất không còn.
Hắn thoáng dừng lại đánh giá tình huống một chút.
Nhiệt độ nơi này cao có chút thái quá, mặt đất bị nung đến đỏ lên, ma khí dồn dập theo từng cơn sóng toả ra khắp bốn phương tám hướng.
Trần Tinh nheo mắt âm thầm tính toán, cơ thể hắn có thể hay không chịu đựng được nhiệt độ cao như vậy?
Còn có ma khí ở đây thật sự rất đậm đặc.
-Tình huống có chút không đúng...
Trần Tinh thì thào, tuy rằng ma khí đậm đặc nhưng tính ăn mòn lại cực kỳ yếu, dường như dòng chảy ma khí có tính ăn mòn này là bị ép buộc phát ra một dạng.
Trần Tinh đè nén hiếu kỳ, hắn đi thêm vài trăm bước ngược dòng ma khí, tuy nhiệt độ rất nóng nhưng Trần Tinh thể chất vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng một hai, theo hắn nghĩ, nếu nguy hiểm kiền trốn vào Huyết Long Giới Chỉ, một hai lần làm rùa đen rút đầu không tính là bao.
-Tiểu hữu, tới, mau tới đây, xin giúp lão đây thoát khốn...
Trần Tinh hướng mắt nhìn tới, một cự đại đỉnh lô cao m, đường kính khoảng -m được đặt trôi nổi trên hồ dung nham xuất hiện trước mặt hắn.
Hồ rất nhỏ đại khái vừa đủ chân vạc của đỉnh, nhưng dung nham phía dưới thì lại sôi sùng sục tựa như hung thú gầm thét khiến Trần Tinh không khỏi nhíu mày.
Đứng cách xa hơn m mà Trần Tinh đã cảm thấy sức nóng dữ dội phả vào mặt. Làn da của hắn cũng đã sớm đỏ lên trông thấy.
Hắn cảm giác nếu như mình bước thêm một bước nữa thì ngay lập tức sẽ bị nướng chín chẳng khác nào tôm luộc.
Yếu ớt cùng vô sức phản kháng!
Đây là cảm nhận của Trần Tinh.
Phía trên của đỉnh lô thì xuất hiện từng trận lôi điện uốn lượn liên tục đánh xuống.
Mỗi một tia thiên lôi thì lại vừa to vừa thô. Uy lực không tưởng tượng nổi.
Tiếng oanh minh rung động vang vọng cả một vùng trời. Mỗi một lần thiên lôi đánh xuống, địa hoả dũng động, thì ma khí lại từ trong đỉnh lô lan tràn mà ra.
Với khoảng cách này Trần Tinh có thể thấy được ma khí không phải liên tục được phát ra, mà là từng đợt phát ra. Chỉ là do thiên lôi cùng địa hoả liên tục ảnh hưởng nên nhìn giống như liên tục phát ra mà thôi.
-Tiểu hữu, mau..mau tới giúp lão...
Âm thanh từ bên trong đỉnh lô phát ra, Trần Tinh có thể nghe được rõ ràng tiếng nói ẩn chứa một ít thống khổ.
Trần Tinh không hề có cử động gì, hắn đứng tại chỗ cất cao giọng nói:
-Tiền bối là ai? Vì sao lại bị nhốt ở đây?
Mang theo tâm lý hiếu kỳ, tâm thái kính trọng cường giả, Trần Tinh không dám thất lễ.
Âm thanh tựa hồ không biết nên trả lời Trần Tinh thế nào, cho nên sau một lúc âm thanh mới một lần nữa phát ra.
-Đã nhiều năm rồi, tên họ của lão là gì chính lão cũng không nhớ, nhưng từ khi xuất đạo đến nay, người khác đều gọi lão là Vô Thiên...
Trần Tinh nghi hoặc hỏi tiếp:
-Tiền bối thứ lỗi, ta đây chưa hề nghe qua đại danh của tiền bối. Nếu tiền bối không nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, thứ cho ta lập tức rời đi!
Trần Tinh hơi lớn giọng, hắn dương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng một người không biết lai lịch.
Ít ra cũng phải tìm hiểu nguyên do, sau đó mới quyết định có cứu hay không.
Nghe Trần Tinh nói vậy, Vô Thiên cũng có phần quýnh lên.
Lão bị vây nhốt ở đây rất lâu, rất lâu rồi. Từ lúc bị nhốt tới giờ chỉ có một mình Trần Tinh có thể đi đến nơi này mà còn tỉnh táo.
Hiển nhiên Vô Thiên thấy đây là cơ hội thoát khốn của mình đã tới, làm sao có thể bỏ qua cho được?
-Tiểu hữu chớ đi, một lời khó nói hết, xin tiểu hữu kiên nhẫn lắng nghe...
Dừng một chút, tựa như sửa soạn lại dòng suy nghĩ, âm thanh Vô Thiên trầm thấp vang lên, âm thanh lấn áp cả thiên địa, Trần Tinh cảm giác giống như toàn bộ không gian chỉ có hắn cùng Vô Thiên, cực kỳ yên tĩnh, loại cảm giác này hắn là lần đầu trải nghiệm.
-Bản thể của lão chính là Thanh Liên Cửu U, sinh sống bên trong Luân Hồi Thông Đạo. Tu luyện vạn năm, liền diễn hoá thành hình người...
-Chịu ảnh hưởng của Luân Hồi Chi Lực, lão khi thành hình, một thân tu vi liền là Thái Ất Kim Tiên, thông thiên triệt địa, bản lãnh phi phàm. Lão Không sợ trời, không sợ đất, không chịu ràng buộc bởi pháp tắc thiên địa, thoát ly ngũ hành, liền chính danh là Vô Thiên.
-Đáng tiếc, cây cao thì đón gió lớn, tuổi trẻ bồng bột, suy nghĩ nông cạn, cứ tưởng thế gian vạn vật đều bình đẳng, không phân biệt chính tà. Vì một lần cứu giúp một đại ma đầu bị Thiên Đình những kẻ ghen ghét liệt vào hàng ngũ tà ma ngoại đạo, từ đó lão bị truy sát không ngừng.
-Cùng đường mạt lộ, một lần nữa lão buộc phải trở về Luân Hồi Thông Đạo trốn tránh, thế nhưng trớ trêu thay,...Sau đó không lâu, cuộc chiến Tiên, Ma, Yêu, Nhân nổ ra,...
-Trận chiến ấy giết đến hôn thiên địa ám, ngày đêm đảo lộn...
-Ma Giới thì muốn chiếm đoạt nhân gian, yêu giới thì muốn chiếm đoạt Thiên Đình, Thiên Đình lại muốn san bằng Ma Giới. Còn lại Nhân Gian lại muốn khống chế yêu giới. Hỗn loạn tưng bừng...aizz
-Thiên đình, nhân gian, ma giới, yêu giới... Tất cả đều rơi vào trầm luân, máu chảy thành sông, xương chất thành đống...
-Thế nhưng trận chiến ấy vẫn không dừng lại, số lượng yêu, ma, tiên, người, tử vong không cách nào đếm hết.
-Tiểu hữu, ngươi có biết những người chết này sẽ đi đâu sao?
Đột nhiên, Vô Thiên dừng lại câu chuyện hướng Trần Tinh hỏi.
Trần Tinh thì còn đang chìm đắm trong cảnh tượng rung động đó.
Nghe được câu hỏi của Vô Thiên, Trần Tinh trực tiếp lựa chọn trầm mặc không đáp.
Lúc này, Vô Thiên thở dài một hơi, hắn tựa như nhớ lại hồi ức.
Có lẽ Vô Thiên đã lâu không được cùng người đàm luận, cho nên tương đối nói nhiều hơn bình thường.
Một lúc sau, cả hai đều im lặng trong giây lát. Vô Thiên không khỏi cất tiếng. Âm vang mà hữu lực. Rung động cùng có một tia bất lực.
-Người tu đạo, chết đại biểu thân tử đạo tiêu, hồn về với cát bụi. Nhưng, có một biện pháp khác tránh việc này...
Hết chương