Nghịch Thần Ký

chương 269: cái hố này có chút sâu nha!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Trước khi triệt để hồn phi phách tán, những ngươi này trực tiếp tự bạo, lấy toàn thân tu vi chấn vỡ thời không, trốn vào Luân Hồi Thông Đạo nhằm muốn đạt được cơ hội một lần nữa sống lại.

-Bí mật này ban đầu chỉ có vài người biết, nhưng không hiểu sao, càng ngày càng nhiều người dùng cách này để tìm kiếm sinh cơ.

-Bọn họ trốn vào Luân Hồi Thông Đạo mang theo oán khí, sát khí, hận ý, tất cả những thứ tiêu cực nhất hầu như bắt đầu đổ dồn vào trong Luân Hồi Thông Đạo.

-Cái gì tới cũng sẽ tới, Luân Hồi Thông Đạo không chịu nổi áp lực, liền trực tiếp sụp đổ. Oán khí, ma khí, sát khí,.... Bắt đầu bộc phát, tứ đại giới bắt đầu rơi vào hỗn loạn, tới đây cuộc chiến mới tạm thời xem như kết thúc.

-Bản thân ta hấp thu những cảm xúc tiêu cực đó thoát ly Luân Hồi Thông Đạo, tu vi cũng vì đó tiến thăng trở thành Đại La Kim Tiên.

-Đối mặt với thế cục không có Luân Hồi Thông Đạo, điều này đồng nghĩa với việc chết đại biểu mất hết tất cả. Tứ đại giới bắt đầu đứng ngồi không yên, bọn họ hợp lại bàn tính nghĩ cách trọng tổ Luân Hồi, vì đó danh từ Địa Phủ bắt đầu được sử dụng rộng rãi.

-Thế nhưng, Địa Phủ quy cho cùng cũng không phải là Luân Hồi, không thể giúp người ta luân hồi. Tràng diện một lần nữa rối loạn lên, thử nghĩ ai không sợ chết?

-Bấy giờ, một người tự xưng Vô Pháp xuất hiện, tu vi của hắn cũng là Đại La Kim Tiên giống ta, hắn tự lập một giới, xưng là Phật Giới. Hắn nói muốn trọng tổ lại Luân Hồi chỉ có cách.

-Cách thứ nhất là rời đi vị diện này, đến một vị diện khác. Nơi đó sẽ có luân hồi thông đạo mới.

-Cách còn lại là đem ta trấn áp, luyện hoá trên người cảm xúc tiêu cực, sau đó dùng ta tế luyện ngưng tụ ra luân hồi, bởi vì trên người ta ẩn chứa luân hồi chi lực....

Nói đến đây, Vô Thiên giọng điệu có chút khàn khàn, hận ý bắt đầu bùng lên, thiên lôi địa hoả tưa như cảm ứng được không đúng bắt đầu tăng uy lực.

Trần Tinh thấy thế trực tiếp giẫm mạnh lên mặt đất nhanh chóng lùi về sau một đoạn.

Toàn thân mồ hôi rơi không ngớt. Trong lòng thì mắng thầm Vô Thiên lão gia hoả này.

Mẹ nó, kể thì kể, còn tỏ ra hận ý, xém chút hại chết chính mình.

Trần Tinh hung ác thầm nghĩ nên hay không trực tiếp rời đi, để cho lão gia hoả này bị luyện chết đi cho rồi. Đáng đời lão dám "ám toán" mình.

Ra xa một khoảnh cách, Trần Tinh cũng xuất thêm một bộ y phục lần nữa mặc lên.

Dù sao ở đây ma khí không còn tính ăn mòn, địa hoả cũng bớt đi ảnh hưởng. Không cần trần truồng nữa.

Vô Thiên giống như không cảm thấy bản thân mình thất thố mà bắt đầu nói tiếp:

-Từ đó, ta bị toàn bộ ngũ giới truy sát không ngừng, cuộc sống không khác chuột chạy qua đường, vô cùng chật vật, bọn họ truy sát ta ròng rã năm, những nghìn năm, lũ khốn kiếp đó!!!

Vô Thiên có chút kích động nói, hắn trực tiếp mắng lớn. Chuyện còn lại thì không cần nói thêm, nếu không thì Vô Thiên làm sao bị trấn áp luyện hoá ở đây?

Trần Tinh nhíu mày. Tính cách của Vô Thiên để Trần Tinh rất là phản cảm, lúc này hắn cũng cúi trầm tư suy nghĩ.

Vô Thiên mắng thống khoái lại cười haha:

-Tiểu hữu, chuyện ta đã kể xong, có thể giúp ta một tay sao?

Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, tròng mắt hắn xoay chuyển đạm nhiên trả lời:

-Tiền bối thứ lỗi, mặc dù ta rất đồng cảm với những gì tiền bối đã trải qua, tuy nhiên ta lực bất tòng tâm a. Làm sao giúp người được?

Trần Tinh bộ mặt đau bi bộ dáng, nào đâu còn vẻ uy nghiêm lạnh lùng?

Nếu Huyết Long Thần Vương vẫn còn, khi gặp Trần Tinh bộ dáng này liền sẽ trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì hắn biết sẽ có người xui xẻo bị Trần Tinh hố sâu.

Vô Thiên dĩ nhiên không biết điều đó, hắn trực tiếp cắt ngang Trần Tinh lời nói:

-Tiểu hữu đừng xem nhẹ chính mình, tiểu hữu có thể đi đến đây đã mà vẫn tỉnh táo thì đã là nhân trung chi long. Tương lai bất khả hạn lượng, có gì mà không thể cơ chứ?

Trần Tinh phản bác:

-Tiền bối khen lầm, ta mặc dù có thể đi đến đây cũng là do may mắn mà thôi, tiền bối cũng thấy, địa hoả nóng như vậy ta một khi đến gần liền trực tiếp bị thiêu chết. Chưa kể đến thiên lôi phía trên liên tục oanh kích, vậy thì cứu thế nào?

Vô Thiên sắc mặt có chút khó coi, Trần Tinh nói không sai. Hắn vẫn luôn đánh giá cao Trần Tinh nhưng đáng tiếc hắn lại quên Trần Tinh vẫn là người thường. Đến Thiên Tiên cũng không phải thì làm sao cứu?

Nghĩ đên đây, Vô Thiên lên tiếng:

-Tiểu hữu như vậy đi, lão dạy ngươi một môn luyện thể công pháp thế nào? Sau khi ngươi luyện thành thì quay lại đây giải cứu ta?

Trần Tinh nghe xong hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

Trong lòng không kìm nén được vui sướng.

Con mẹ nó, đây là công pháp luyện thể a!

Trần Tinh biết bao lâu đã ước mơ sở hữu một môn công pháp luyện thể, làm sao bỏ qua cơ hội này cho được?

Hắn mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc mà biểu hiện khó xử nói.

-Tiên bối hay là thôi đi, ta tư chất ngu dốt sợ là học không được, ta nghĩ hay là trực tiếp rời đi, sau đó tìm người tới đây giải cứu tiền bối...

Vô Thiên trong lòng gấp gáp, miệng hô lớn:

-Đừng a... Tiểu hữu chờ đã.. Tiểu hữu phong thần tuấn lãng, vừa nhìn liền biết tư chất hơn người, chắc chắn sẽ dễ dàng lĩnh ngộ được...

Vô Thiên nịn hót nói, sợ là không đủ hắn còn vội bổ sung

-Hơn nữa, công pháp luyện thể này cũng được xem như đỉnh cấp công pháp a, đây là ta từ trên lấy thể chứng đạo người đoạt tới. Một khi luyện thành lực đạo cũng trăm vạn cân tả hữu. Uy lực không thể xem thường. Tiểu hữu không thử một chút sao?

Trần Tinh trong lòng rung động. Trăm vạn cân? Có cần khoa trương như vậy sao? Bản thân hắn chỉ xuất ra được vạn cân tả hữu. Chênh lệch làm sao lớn như vậy?

-Nếu tiền bối đã nói như vậy, tiểu hữu còn từ chối há chẳng phải bất kính? Xin tiền bối truyền thụ.

Trần Tinh cung kính nói. Vô Thiên nghe được thở phào.

Hắn còn sợ Trần Tinh cự tuyệt a, đã Trần Tinh đồng ý thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Vô Thiên không dây dưa mà trực tiếp niệm lên khẩu quyết tu luyện.

Từng chữ từng câu vang vọng trong đầu Trần Tinh. Hắn thoáng nhắm mắt tâm thần cảm ngộ.

Sau nửa canh giờ, Vô Thiên xem như hoàn thành việc truyền thụ cho Trần Tinh.

Lúc này Trần Tinh cũng mở mắt ra, trong lòng hắn khó ức chế niềm vui sướng, khoé miệng treo lên mỉm cười.

Hắn không thể không vui cho được. Công pháp Vô Thiên truyền thật sự thâm ảo vô cùng.

Công pháp tên là Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết. Tên cũng như ý nghĩa.

Chuyên tu luyện thể, gồm có chuyển. Đại biểu cảnh giới. Mỗi tăng lên một cảnh giới, lực đạo liền tăng vạn cân. Hơn nữa quá trình tu luyện lấy thiên lôi luyện thể nên nhục thân cũng đạt đến trình độ đáng sợ. Nếu không thì làm sao Vô Thiên có thể sống tới hiện tại?

Trần Tinh biết được những điều này cũng là nhờ Vô Thiên lão gia hoả này.

Lão ta sợ Trần Tinh thật sự ngu dốt nên cũng đã truyền thụ cho hắn những cảm ngộ của bản thân mình.

Đáng tiếc là lão cũng không thể chân chính lĩnh ngộ được thâm ảo trong đó, không biết bao nhiêu năm mới chỉ luyện đến tam chuyển, đối với điều này Trần Tinh không biết phải hình dung thế nào.

Cái gì mới gọi là ngu dốt?

Trần Tinh đứng bật dậy, trên mặt biểu hiện ra bộ dáng kích động, dường như chỉ cần Vô Thiên nói một câu, cho dù chết Trần Tinh cũng không sờn một dạng.

-Tiền bối đối với ta thật sự là tốt vô cùng, ta không biết làm sao để cảm tạ tiền bối đại ân. Đáng tiếc là ta tư chất ngu dốt, nếu muốn trực tiếp lĩnh ngộ đến tầng thứ như tiền bối ắt hẳn cũng phải mất mấy vạn năm...e là...

Vô Thiên trong lòng lộp bộp, hắn quên việc này... Theo Vô Thiên thấy, Trần Tinh mặc dù có cảm ngộ bản thân nhưng phải biết môn công pháp này hắn tu luyện cũng mấy trăm vạn năm mới luyện đến tầng thứ . Trần Tinh mất vài vạn năm là điều hiển nhiên.

Nghĩ tới đây Vô Thiên mặt có chút khó coi. Khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Hắn liếc nhìn Trần Tinh bộ dáng có chết cũng không sờn bộ dáng, liền cắn răng tựa như quyết định chuyện gì đó.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio