Từ lúc Cung Thời Niên đi làm, Tự Ninh đã có chút không vui, vì..
cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết lí do tại sao anh ấy lại có hay thai đổi thất thường như vậy.
Vui rồi lại giận, rốt cuộc thì là chuyện gì? Công ty có gì đó không ổn sao?
Tự Ninh thẫn thờ bước xuống lầu thì thấy bữa ăn sáng đã được chuẩn bị trên bàn.
- Trước khi ông chủ đi đã dặn dò bọn em tẩm bổ cho chị đấy! Nên...!bữa ăn này chị phải ăn cho hết đó nha!
Nguyệt Nguyệt chạy tới kéo Tự Ninh ngồi xuống.
- Cả bàn ăn này? Chuẩn bị cho chị sao?
Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu như búa bổ.
- Ông chủ tốt với chị thật nha! Ước gì sau này em cũng gặp được một người đàn ông tốt với mình như vậy!
Trong khi đó, thì những người khác đang liếc nhìn Tự Ninh một cách chán ghét.
- Nguyệt Nguyệt, cô nên đi làm việc đi! Bám theo cô ta suốt thì sớm muộn gì cũng gặp hoạ thôi!
- Ha ha! Ừ! Vì sớm muộn gì cô ấy cũng bị ông chủ đá ra khỏi nhà thôi! Chứ cái loại phụ nữ bán thân mua vui như cô ta...!có gì mà thú vị!!
- Nhìn xem! Vết hôn trên cổ cô ta chắc là do ông chủ để lại đấy! Tối qua cô ta lại lấy dâng hiến thân thể của mình ra mà quyến rũ ông chủ chứ có phải loại tốt lành gì! Người ta đã bệnh rồi mà còn không tha!
Tự Ninh lấy tay che vết hôn trên cổ lại và cúi đầu, tuy tức giận muốn phản kháng nhưng...!họ nói cũng không phải là sai! Tại sao tối qua cô lại không đẩy Cung Thời Niên ra hả? Anh ấy đã bệnh như vậy rồi mà cô còn....!
- Mấy chị thôi đi! Đừng suốt ngày thành kiến với chị Tự Ninh nữa! Chị ấy không có như mấy chị nghĩ đâu!
Nghe lời Nguyệt Nguyệt nói, cả bịn chợt cười phá lên.
- Ha ha ha! Nguyệt Nguyệt à, cô còn ngây thơ lắm.
Rồi sẽ có một ngày, cô phải thất vọng thôi!
Nói xong thì ai liền vào việc của người nấy, không quan tâm đến Tự Ninh nữa.
Hừ! Bọn họ thật quá đáng!
Nguyệt Nguyệt phồng má tức giận.
- Cảm ơn em đã nói giúp giùm chị nhưng, không cần đâu.
Em đừng có vì như vậy nữa.
Chị không muốn làm liên lụy đến em.
Tự Ninh kéo tay của Nguyệt Nguyệt và khẽ giọng.
- Haiz! Vậy chị anh đi! Em đi làm việc đây!
Nguyệt Nguyệt rời đi, Tự Ninh liền cảm thấy nhẹ lòng hơn.
- Chắc ở thế giới này...!mình không còn là một người mang lại xui xẻo cho người khác nữa đâu nhỉ?
...----------------...
Lúc này, Cung Thời Niên vừa đến công ty.
Nhưng vừa xuống xe thì cả đám phóng viên đã lao đến như rằng anh lại một miếng mồi béo bở vậy!
- Cung tổng! Anh có hận cha mình vì đã cho anh tự lập sớm quá không?
- Anh có cảm thấy...!anh được như bây giờ là nhờ cha anh không?
- Làm ơn trả lời những câu hỏi của chúng tôi!
- Rốt cuộc thì anh có hận cha anh và cảm thấy mình không được bình đẳng, được yêu thương như những đứa trẻ khác không? Hay là...!anh chấp nhận hết những điều này!
Ô! Thì ra vở kịch đã được mở màn rồi và nội dung trong đó thật là nực cười.
Một người cha nhẫn tâm cho con mình tự lập lúc năm tuổi chỉ để làm thử thách kế thừa gia nghiệp.
Vượt qua thì mới có tư cách làm chủ Phan thị, mới chứng minh được rằng...!anh là một người tài giỏi.
Ha ha ha! Cái ló do mà ông ta nghĩ ra...!cũng thật là hay ho nhưng....!cũng vì vậy mà nó khiến cho Cung Thời Niên nổi máu khùng.
Ý ông ta là...!do ông ta cho tôi tự lập từ nhỏ nên tôi mới tài giỏi như vầy và thành lập được công ty riêng? Tất cả là nhờ ông ta sao?
Cung Thời Niên cắn chặt răng và siết chặt tay lại nắm đấm.
Dát khí trong người anh không ngừng toả ra, cái mùi nồng nặc khiến cho đám phóng viên sợ hãi cảnh giác mà im lặng.
- Tôi nói cho các người biết, tôi không phải là con của ông già đó.
Và các người đừng có viết và đăng lung tung, nếu không...!đừng trách tại sao tôi ác!!
Nói xong những thứ cần nói, Cung Thời Niên hiên ngang bước vào trong một cách chậm rãi, không hề lo lắng gì.
Còn đám phóng viên thì đưa mắt nhìn nhau mà không dám đuổi theo như thường lệ.