Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nắm lấy tay tôi hiện tại. Anh đang đeo vào tay tôi chiếc nhẫn lấp lánh, anh quỳ dưới chân tôi, đôi môi nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp thổ lộ: “Em làm vợ anh nhé.”
Ngày tôi mong đợi cũng đã đến, tôi hằng ao ước, ngày đợi đêm mong người đàn ông sẽ cầu hôn tôi. Nhưng… mọi chuyện không như tôi nghĩ, không giống như kế hoạch tôi hằng đêm vạch ra. Tôi im lặng, nước mắt rơi… Tôi nhận ra, tôi càng căm hận anh, tim tôi lại càng yêu anh.
~
năm trước.
Trường trung học TNA, lớp D.
“Ầm”
Tiếng động lớn vang lên bên tai, tôi đang gục mặt xuống bàn ngủ một giấc chuẩn bị những tiết học buổi chiều. Đoán chắc là nhỏ Linh thông tin lại muốn phá tôi ngủ. Vậy nên tôi vờ như không hay không biết, không thèm đả động.
Đúng như cái biệt danh Linh thông tin của nhỏ, mông chưa đặt vào ghế miệng đã không che lại được. Tiếng hét kia chói tai tôi, như là có tin gì chấn động lắm.
“Tụi mày biết gì chưa, Quốc Huy bên A sẽ chuyển qua lớp mình đó.”
Cả lớp nhìn nhỏ, không ai đáp câu nào lại tiếp tục việc ai nấy làm.
Nhỏ có vẻ quê, ngồi xuống bên cạnh tôi, ra sức lay tôi dạy. Tôu mắt nhằm mắt mở chồm dạy, vừa ngáp vừa nói: “Tin đó đã dán ở bảng tin vào đầu giờ, hôm nay mày bị muộn thông tin rồi.”
“Nhưng quan trọng là cái lí do nó bị chuyển đi kìa, tao chắc chắn tụi mày không hay không biết.”
Nó vừa dứt lời, một đám con gái đã bu lại bàn tôi, những đôi mắt to mò ấy, ôi tại sao tôi lại học với đám bà tám này chứ.
“Quốc Huy hẹn hò với nhỏ Kim con của thầy hiệu trưởng, nên nó bị chuyển qua lớp mình. Cái này gọi là muốn chia rẽ đôi trẻ.”
“Có chắc không, sao tao nghe nói nhỏ Thanh bên A tuyên bố Quốc Huy là của nó.” - Nhỏ Lan tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đây là tin chính xác %. Con Linh thông tin này có bao giờ tung tin bậy bạ chưa?”
Tôi chóng cằm nhìn nhỏ, cũng đúng, nhỏ tuy nhiều chuyện lại hay tọc mạch chuyện thiên hạ. Nhưng tôi công nhận hầu hết thông tin của nhỏ đều chính xác, không bịa đặt duy chỉ đôi khi hơi thêm mắm trộn muối một chút cho ra vẻ ly kì.
Nói về cái nhân vật Quốc Huy mà tụi nó đang bàn tán, tôi cũng không để tâm cho lắm. Trong lớp đứa cũng ba mươi đứa là con trai, thêm một thằng có gì là đặc biệt. Hẹn hò với con hiệu trưởng hả, cũng liều nhỉ.
Tiếng trống trường vào lớp cũng cứu được tôi khỏi sự ồn ào của mấy nhỏ bà tám bàn về nhân vật mới. Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một thằng con trai dáng người cao, làn da ngâm ngâm, bốn mắt, khi hắn cười với một vài thằng con trai trong lớp thì lộ ra chiếc răng khểnh rất duyên. Hắn không đẹp trai nhưng có sự thu hút, tôi đánh giá hắn cao hơn đám con trai trong lớp một chút.
Cô cho hắn ngồi phía sau tôi, đó là bàn cuối cùng trong lớp, có lẽ vì hắn khá cao. Bắt đầu tiết học đầu tiên buổi chiều, tôi dường như không có một chút suy nghĩ nào về người ngồi phía sau tôi.
Một tuần trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra với tôi khá bình thường. Tôi vẫn đến trường, ngồi vào chỗ để ngủ cho đến khi trống vào tiết, tôi tuyệt nhiên không quay đầu về phia sau, đó là thói quen vì trước đây bàn cuối không ai ngồi.
“Bạn gì ơi, cho Huy mượn tập soạn văn với.” - Giọng nói từ phía sau vang lên, bàn tay chạm vào vai tôi.
“Ừ, đây.” - Tôi vội rụt vai về phía trước, với lấy quyển soạn văn trên bàn đưa ra sau, không nhìn lại.
Có lẽ tôi không quen với sự va chạm của người khác giới, nên mới phản ứng như vậy. Trong lớp, tôi chỉ chơi thân với nhỏ Linh và một vài nhỏ khác. Còn đám con trai tôi ít tiếp xúc.
Tiếng trống vang lên báo hiệu hết giờ, tôi thu dọn sách vở đeo túi ra về. Tôi đi trên sân trường buổi chiều hạ nắng, từng hạt nắng còn sót lại đang cố gắng chen qua đám lá phượng xanh tốt. Tôi hít thở đều, bước đi một mình trên sân trường nhuộm đầy màu trắng của chiếc áo dài thướt tha, của chiếc áo trắng tinh khôi tuổi học trò.
“Lâm, đợi Huy với.” - Giọng nói quen quen gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại. Hắn đã bước đến gần tôi, hắn cười lộ chiếc răng khểnh, vừa thở vừa nói: “Cuối cùng cũng bắt kịp Lâm.”
“Tìm Lâm có chuyện gì sao?”
“Trả vở cho Lâm nè, cảm ơn nhé.”
Tôi cầm lấy quyển vở của mình, sau đó gật đầu bước đi. Hắn bước theo bước chân tôi, ngang hàng, như cả hai đang đi cùng nhau.
“Nhà Lâm ở đâu?” - Hắn bắt chuyện.
“Lâm ở khu LH, còn Huy?”
“Huy cũng ở gần khu LH nè. Vậy cùng đường về rồi.”
Tôi cũng không hào hứng với chuyện cùng đường với hắn. Nhưng hắn lại tỏ ra phấn khởi như vậy, tôi cũng không làm hắn thất vọng.
Gia đình tôi tầm trung, làm nông nghiệp, ba mẹ tôi chỉ lo làm việc ngoài vườn mà rất ít khi quan tâm chị em tôi. vậy nên chúng tôi luôn tự ý thức rằng phải cố gắng mà học, nếu không muốn những đứa trẻ của tôi sẽ giống như chúng tôi hiện tại. Ấy là tôi chỉ nghĩ để phấn đấu, tôi không hề trách ba mẹ, họ đã hy sinh quá nhiều để nuôi tôi đến trường, tôi rất biết ơn ba mẹ mình.
Tôi chạy xe đạp, hắn đi xe máy, ấy vậy mà hắn lại chịu khó chạy chậm để đi ngang với tôi. Tôi thì cứ mặc kệ, hắn hỏi thì tôi trả lời, không thì tôi im lặng…
Khi về đến con hẻm vào nhà tôi, hắn cười với tôi rất tươi, vẫy tay tạm biệt rồi cho xe chạy nhanh đi. Tôi nhúng vai, cho xe vào con hẻm quen thuộc.
Ngày hôm sau, tôi vừa bước vào lớp, lần này nhỏ Linh thông tin và đám con gái đang ngồi tụm lại bàn tán chuyện gì rất rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ Linh đã kéo tôi vào hội.
“Quốc Huy đã bị mời lên phòng hiệu trưởng rồi. Không biết chuyện gì đã xay ra.” - Nhỏ Linh nói.
“Chắc chắn là chuyện liên quan đến nhỏ Kim, nghe đâu dù bị chuyển đi bọn họ vẫn còn qua lại.”
“Quốc Huy vừa nhà giàu vừa đẹp trai, nhỏ Kim mê là phải, nghe đâu nhà Quốc Huy cũng cấm cản bọn họ.”
Đúng là thông tin, nhanh như sấm chớp. Chuyện nhà chưa rõ ngoài ngỏ đã tường, tôi không tham gia bàn tán nhưng lại muốn lắng nghe về hắn.
Hôm đó hắn không quay về lớp học, tôi nhìn về phía hắn ngồi, cũng là lần đầu tôi quay đầu nhìn ra phía sau, bỗng dưng có chút lo lắng. Trong tiết Toán học mà tôi yêu thích nhất, tôi đã không thể tiếp thu một lời giảng nào từ giáo viên. Tiếng trống hết tiết vang lên, tôi đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, tôi muốn rửa mặt để lấy lại tỉnh táo.
Tôi đi ra phía sau trường để hít thở không khí trong lành, tôi muốn làm chủ suy nghĩ của bản thân, muốn tống khứ những lo lắng không đáng có.
Tôi nhìn thấy hắn đang ngồi bệt xuống nền, lưng tựa vào tường, một chân dũi thẳng một chân co lên. Đôi mắt hắn nhìn về phía xa xôi, chất chứa nỗi buồn. Tôi lại không muốn phá sự tĩnh lặng của hắn, nhường lại cho hắn toàn bộ không gian, tôi nghĩ hắn cần nó hơn tôi nhiều lần.
“Lâm, là Lâm phải không?” - Hắn tìm cặp mắt kính trong túi áo, đeo vào gọi.
Tôi quay người lại, không hiểu tại sao lại ấp úng. Sợ hắn nhìn ra tôi đang lo lắng cho hắn ư?
“Sắp đến tiết Sử rồi, Lâm về lớp trước nhé.”
“Lâm…”
Tôi muốn bỏ chạy nhưng giọng gọi ấy, đã khiến tôi không bước tiếp.
“Có chuyện gì sao?” - Tôi quay đầu lại hỏi.
“Cúp học không?”
Tôi thề, cả đời tôi chưa từng cúp học ngay cả khi tôi bị bệnh ra sao. Vì tôi nghĩ kĩ rồi, cúp học cũng chỉ về nhà, vậy thôi tôi thà đi học sẽ bớt nhàm chán. Nhưng với lời đề nghị này, là cúp học có tổ chức.
“Huy hôm nay rất buồn, Lâm đi chơi cùng Huy được không?” - Nụ cười buồn của hắn, khiến tôi bất giác gật đầu.
Tôi nhìn bàn tay hắn đưa về phía tôi: “Lâm, đưa tay cho Huy kéo lên.” - Hắn kéo tôi lên tường, đó là lần đầu tôi trèo tường trốn học, lại không nghĩ rằng lại cùng một bạn khác giới.
Hắn nhảy xuống trước, ngước mặt nhìn tôi động viên: “Nhảy đi, Huy đỡ cho.”
Tôi đang mặc áo dài, trong lòng vô cùng lo ngại.
“Không sao đâu, nhảy đi.”
Nhìn hắn đưa hai tay vươn ra, ánh mắt nhìn đôi đầy nghị lực, buộc tôi phải tin tưởng hắn.
Tôi nhắm mắt nhảy đại. Không ngờ hạ cánh khá an toàn, chỉ là đang nằm gọn trong vòng tay hắn.
“Lâm không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, Huy không sao chứ.”
Hắn mỉm cười lắc đầu.
“Lâm có nghe về chuyện của tôi chứ.”
Tôi gật đầu.
“Lâm có nghĩ tôi không tốt.”
“Đúng là khi còn đi học thì không nên yêu đương, nhưng nếu Huy và Kim thật lòng cùng nhau tiến bộ, Lâm nghĩ không ai có quyền xen vào chuyện tình cảm của người khác.”
Tôi chỉ nói ra quan điểm và suy nghĩ của bản thân. Quốc Huy hơi cười uống ngụm cafe đen trước mặt. Tôi cũng uống phần nước của mình.
“Lâm có bạn trai chưa?”
Bỗng dưng hắn hỏi.
Tôi hơi ngại lắc đầu.
“Xinh như Lâm mà không ai tán tỉnh sao?” - Hắn trêu chọc.
“Lâm mà xinh gì, bình thường như bao bạn gái khác mà thôi.”
“Nếu không phải đã có Kim, Huy sẽ tán Lâm ngay.”
Tôi hơi ngượng: “Lại trêu Lâm.”
Chúng tôi tán gẫu cho đến giờ ra về. Khi đến cổng đã nhìn thấy nhỏ Linh đang cầm cắp sách cho tôi ra ngoài. Tôi lấy xe và ra về trước sự kinh ngạc của nhỏ. Thái độ ấy cũng không lạ, bởi trong mắt nhỏ tôi là học sinh ngoan hiền.
Những ngày sau đó tôi hay nói chuyện với hắn hơn, xem ra hắn là bạn nam đầu tiên của tôi. Tôi không suy nghĩ nhiều về những ánh mắt xung quanh, cũng không hề hay biết trong trường lại có nhiều lời đồn đại không hay.
“Lâm, mày với Huy là mối quan hệ nào?”
“Bạn cùng lớp.”- Tôi đáp.
“Trong trường đang đồn ầm lên mày với Huy đang yêu nhau, Huy vì mày mà đá nhỏ Kim.”
“Mày tin không?”
“Không.”
Đúng là chuyện hoang đường.
Tôi nhìn nhỏ Linh thông tin mà nói: “Mày không tin là được, còn bọn nó tao không quan tâm.”
Hôm đó trời mưa nhè nhẹ. Tôi mặc áo mưa đạp xe từ trường về nhà. Không ngờ giữa đường bị một đám người chặn lại, tôi không quen biết họ.
“Mày là Ngọc Lâm, lớp D.”
“Các cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
“Mày tán tỉnh bạn trai tao, còn giả vờ không biết tao hả.”
Tôi nhìn cô gái hung dữ trước mặt, không lẽ đây là Thiên Kim mà Quốc Huy hay nhắc tới: hiền lành, nhẹ nhàng, duyên dáng, một cô gái không hề nói to tiếng một cậu. ấy vậy mà cô ta hét còn to hơn tiếng mưa.
“Cậu là Thiên Kim.”
Một cái tát dáng xuống gương mặt tôi, tôi còn chưa kịp chuẩn bị. Cái tát ấy rất mạnh, nhanh và chính xác, không phải là một cô gái chân yếu tay mềm.
“Đây là cảnh cáo, khôn hồn thì tránh xa bạn trai tao ra.”
Tôi lúc này rất tức giận. Giận vì ba mẹ tôi sinh ra nuôi tôi khôn lớn không phải để bị loại như con nhỏ đó được động vào tôi, tức giận vì nó đã lừa Quốc Huy, con người nham hiểm.
“Nếu tao vẫn không tránh xa cậu ấy, mày định làm gì tao?”
Nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, sau đó đạp chiếc xe của tôi ngã nhào xuống đất. Mấy thằng con trai ra sức đạp chiếc xe cho đến khi niền xe cong veo.
“Bây giờ là xe của mày, lần sau mày còn thê thảm hơn nó.”
Bọn chúng bỏ đi. Tôi đã rất sợ hãi trước sự côn đồ của cô con gái hiệu trưởng. Tôi nhìn chiếc xe của mình, dắt đi cũng không được, tôi bất lực ngồi dưới cơn mưa nhẹ hạt.
“Lâm, cậu bị sao vậy, xe cậu…”
“Huy, cậu đưa mình về được không?”
Chiếc xe của tôi đuợc hắn gửi cho một nhà dân gần đó, hắn ra sức rặn hỏi lí do nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi nhất định phải lấy lại công bằng.
“Cảm ơn Huy đã đưa Lâm về.”
“ Lâm thật sự không sao chứ?” - Hắn hỏi.
Tôi gật đầu: “Ngày mai, Huy cho Lâm đi ké nhé. Xe mình…”
“Mai Huy đợi Lâm ở đây nhé. Tạm biệt.”
Tôi vào nhà, nhìn vết lằn còn ửng đỏ trên bờ má. Tôi nhất định sẽ khiến Lâm nhận ra con người thật của Thiên Kim. Cô gái đó không xứng với Huy.
Quảng cáo