Tuổi trẻ của tôi rất hiếu thắng, hệt như một con ngựa non háu đá nhưng tôi không phủ nhận nó thật nhiệt huyết và đáng nhớ. Tôi không suy nghĩ nhiều như hiện tại, tôi chỉ nghĩ đến thứ tôi muốn và tôi nhất định phải có được nó.
~ Ánh dương bừng sáng, từng hạt nắng soi qua ô cửa sổ. Tôi gấp lại chăn mền, chuẩn bị cặp sách để đến trường. Hôm nay tôi lại đứng trước gương khá lâu, tôi bâng khuâng tự hỏi nên xỏa ra hay cột tóc lên. Nhìn lên đồng hồ đã đến giờ Quốc Huy tới, tôi vội vàng bước ra khỏi cửa với mái tóc dài xỏa ngang lưng.
“Lâm.” - Quốc Huy đưa tay gọi tôi khi tôi vừa bước ra khỏi con hẻm.
“Đi thôi.” - Tôi đáp.
Trên đường đi tôi có dịp quan sát phía sau hắn. Mái tóc hắn thì ra là có màu hơi nâu, chiếc áo trắng tinh tươm được ủi thẳng nếp, mùi hương nước xã vãi dịu êm.
“Hôm qua đã có chuyện gì với Lâm vậy?” - Hắn dò hỏi.
“Bị người ta đâm phải thôi, Lâm cũng không sao nên Huy đừng bận tâm.”
“Lần sau nhớ cẩn thận nhé.”
“Đúng rồi, hôm nay kiểm tra Địa, học bài chưa.”
“Sao Huy không biết gì vậy, mà không sao, cùng lắm ăn trứng thôi.”
Hắn cười, tôi lại mơ tưởng về nụ cười lộ chiếc răng khểnh đầy nét duyên của hắn. Chiếc xe dừng lại ở cổng trường tự khi nào, tôi thật bận rộn với những suy nghĩ lung tung.
Sân trường rộn ràng những tiếng nô đùa, những nụ cười ngây ngô của tuổi học trò. Tôi mặc chiếc áo dài trắng, cùng hắn sánh bước trên con đường râm mát của những bóng phượng mùa đổ lá.
“Quốc Huy, cậu và Thiên Kim lớp A, vẫn tốt chứ?” - Tôi ít khi đề cập đến chuyện tình cảm của hắn, lần này lại chủ động hỏi, hắn đưa mắt nhìn tôi không khỏi sự ngạc nhiên. Nhưng rồi, vẫn đáp lại tôi bằng nụ cười nhẹ, đôi mắt dường như rất hạnh phúc khi nhắc đến cô bạn lớp A.
“Cũng bình thường.”
“Nếu một ngày, nhìn thấy người mình thích lại là một con người khác, không như mong đợi, không như suy nghĩ… Huy sẽ…” - Tôi chưa kịp nói hết câu.
“Có chút thất vọng, nhưng con người không ai hoàn hảo cả, Lâm nghĩ đúng không.”
Tôi khẽ gật đầu, đúng vậy… con người không ai là hoàn hảo cả. Cả tôi, cả Huy đều có những cái tốt, cái không tốt. Nhưng tôi có lẽ khác Huy, nếu một ngày người tôi thích trở nên xấu xa, tôi nhất định sẽ không chịu nỗi, nhất định sẽ rời khỏi những thứ không tốt.
“Huy, em ở đây.” - Tôi đang lạc trong suy nghĩ, nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía ghế đá dưới gốc cây bàng. Ngoài Thiên Kim, còn có những con người thanh tú của lớp A.
“Huy, qua lớp D liền có người đeo bám, đúng là đào hoa công tử mà.” - Một cô gái trong bọn họ lên tiếng.
Tôi có chút không vui, nhưng không để những câu nói đó vào tai. Huy nhìn sang tôi lại nói: “Lâm vào lớp trước, Huy qua bạn Huy một chút.”
Tôi gật đầu, bước chân về phía lớp D. Huy quay đầu, đi về phía bọn họ.
Từ trong lớp, tôi nhìn bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, trong lòng cảm thấy có chút buồn bã.
“Đừng nói lời đồn là sự thật rồi nha bạn thân của tui, mày thích Huy rồi hả?” - Nhỏ Linh từ phía sau chồm lên nói khe khẽ vào tai tôi.
Tôi giật mình, không phải giật mình vì nhỏ bất chợt nói vào tai tôi, tôi giật mình vì nhưng gì nhỏ vừa nói. Tôi rõ ràng biết Huy đã có người hắn thích, cũng rõ ràng biết rõ tình cảm của họ phải trải qua bao nhiêu sự khó khăn, tôi e sợ bản thân trải qua một loại tình cảm không nên có.
“Không có, làm gì có chứ.” - Tôi chối.
“Còn không có, có phải nhìn thấy Quốc Huy và nhỏ Kim thân thiết mày rất buồn, rất đau ở tim, rất muốn người ở bên cạnh Huy là mày chứ không phải nhỏ đó.”
Tôi lắc đầu phủ nhận, dù cho nhỏ Linh đều nói trúng phốc.
“Có phải mày cảm thấy trước mắt mọi thứ đều mờ nhạt, chỉ có một mình Quốc Huy là rõ ràng. Mày rõ ràng như vậy, không thể không đúng.”
Tôi bị nói trúng, thâm tâm lại muốn chối hết. Tôi không nhìn về phía cửa sổ nữa, quay đầu về phía nhỏ Linh bật cười: “Mày đừng tưởng tượng nữa, lo mà ôn bài một chút kiểm tra địa lý kìa.”
Nhỏ Linh nhảy lên hoảng hốt: “Ôi không, tao quên mất… Lâm, cứu tinh xinh đẹp, một chút nữa hãy nhớ đến tình bạn giữa chúng ta.”
“Đồ lười biếng.” - tôi mắng, rõ ràng hôm qua trước khi ra về tôi đã dặn nhỏ học bài kiểm tra, hôm nay lại viện lí do.
Tiếng trống trường vang lên liên hồi, tôi ngồi ngay ngắn tại vị trí, Huy đi ngang qua tôi mỉm cười nhưng tôi phớt lờ ánh mắt nụ cười ấy. Tôi đang chạy ở chính giữa con đường, tôi không xác định phương hướng, thích hay không thích...tôi không biết.
Tiết sinh hoạt cuối tuần, cô giáo chủ nhiệm thông báo về ngày kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi văn nghệ. Tôi thường không hứng thú với văn nghệ lắm, tôi thích những môn thể thao hơn. Tôi càng không hào hứng với những tổ chức của nhà trường, tôi thường bị lạc lõng giữa đám đông người, không ai quan tâm tôi và không ai nhìn thấy tôi.
“Lớp chúng ta những năm trước đều thi hát về ngày nhà giáo đều không được giải, năm nay chúng ta sẽ đóng kịch nhé.” - Lớp trưởng đứng lên nói với cả lớp.
“Ý hay đó Hải, dù sao cũng cuối cấp… Cả lớp ai cũng sẽ tham gia để giữ cho nhau những kỉ niệm.” - Nhỏ Phương lớp phó cũng nói.
“Chúng ta sẽ diễn vở kịch “Tấm Cám”, vì là diễn kịch nên chúng ta phải tập luyện và chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Còn kịch bản, đã có cô chủ nhiệm giúp đỡ.”
Mọi thành viên trong lớp D đều có vẻ rất hào hứng với ý tưởng của bạn lớp trưởng Thanh Hải và lớp phó Thanh Phương. Tôi chỉ thường ngồi im lặng trong góc, nếu được phân công tôi sẵn sàng làm hết nhiệm vụ, còn không… tôi muốn lặng lẽ quan sát.
“Cả lớp sẽ chọn diễn viên nhé.” - Nhỏ Phương nói lớn.
Dường như đây là lúc bọn nó hứng thú nhất, tiếng vỗ bàn ầm ầm,tiếng hú của mấy thằng con trai quậy phá. Tiếng cười, tiếng bàn tán xôn xao để lựa chọn người thích hợp. Với tôi, ai cũng được…trừ tôi ra.
“Quốc Huy, vai đức vua nhé.” - Nhỏ Phương nhanh chóng nói.
Tôi đưa mắt nghiêng về phía sau, tuy nhiên đầu vẫn xong xoay.
“Được.” - Hắn đáp, kèm theo một nụ cười.
“Vậy ai sẽ vào vai Tấm.”
“Đê tao cho, tao đống Tấm là hợp nhất.” - Nhỏ Tiên hô đứng lên hô hào.
Cả lớp như có một trận cười lở đất, sau câu đáp quá ư thực tế của thằng Giang: “Mày có nước đóng vai con cá lau kiếng là hợp.”
Sau đó thằng Giang bị nguyên cuốn sách giáo khoa vào mặt...nhỏ Tiên tức giận ngồi xuống.
“Để Lâm đi.”
Cả lớp đang cười, bàn tán xôn cao sau khi nghe đề nghị liền im bặt nhìn về phía tôi. Tôi cũng giật mình quay đầu về phía sau, là hắn đề cử tôi sao. Tôi nên cảm ơn hắn sao...hắn vừa làm một chuyện khiến tôi vô cùng khó xữ. Lỡ như cả lớp đồng ý tôi khó lòng từ chối, nhưng tôi đồng ý thì cái tin đồn kia đến bao giờ hết. Tôi thật khó xữ.
“Huy thấy Lâm rất hiền, rất giống Tấm.”
Tôi ngại chín cả mặt, tôi mà hiền ư? Trong mắt Huy tôi hiền ư… Nếu những bà chị quý báu của tôi nghe những lời này của Huy sẽ ôm bụng cười như xem tấu hài đặc biệt.
“Đức vua đã chọn hoàng hậu rồi, sao dám kháng chỉ.” - Thanh Hải đáp.
“Không, Lâm không được đâu.” - Tôi vội đứng lên nói.
“Lâm tham gia cùng với Huy cho Huy đỡ ngại nhé, dù sao Huy cũng mới vào nên vẫn còn thật xa lạ với các bạn.” - Hắn kéo tôi nói khẽ.
Thế là tôi dù ra sức từ chối nhưng đều không được. Nhỏ Linh sẽ đóng vai Cám, còn nhỏ Tiên hô vớt vát vai Dì ghẻ. Những vai phụ tuỳ ý chọn, tôi cũng không nhớ rõ ràng, tôi chỉ như muốn đi chết cho xong, đóng kịch sao...tôi có thể sao?
Ra về, Huy cũng tôi đi sữa lại chiếc xe bị hỏng. Cả hai ngồi nhìn bác sữa xe đang bẻ lại chiếc niền xe bị đạp đến cong veo. Tôi nhìn chiếc xe thảm hại của mình, sau đó chóng cằm xót thương.
“Lớp mình thật vui nhỉ, lúc ở lớp A… Bọn họ đa phần toàn lo học, một phần lại không chịu học mà thích ăn chơi. Những hoạt động của lớp đều không ai quan tâm, có khi vì muốn thành tích liền cử tuỳ ý một bạn để thi, bị loại từ vòng gửi xe.”
“Vậy Huy, là loại nào nhỉ.” - Tôi hỏi.
“Tất nhiên là loại lêu lỏng.”
Tôi nghĩ hắn đùa vì thành tích Huy không hề thua kém ai. Nhưng thật ra hắn không hề đùa tôi, hắn luôn luôn nói với tôi sự thật, chỉ là tôi ngu ngốc không chịu tin, để tự tôi làm bản thân tổn thương đến ngu ngốc.
Vì hội trường có quá nhiều lớp tập luyện, lại khá ồn ào những tiếng nhạc, tiếng hát của các lớp khác nên chúng tôi không thể nghe thoại của nhau. Vậy nên hắn đã nảy ra ý định về nhà hắn để tập luyện cho tiện, đó cũng là lần đầu tiên tôi bước vào nhà hắn, lần đầu tiên tôi đặt chán vào một nơi sang trọng thế này. Hắn giàu có, công tử tôi từng nghe nói, nhưng đến mức này thì tôi chưa từng tưởng tượng ra.
“Mấy đứa luyện tập ở đây nhé, cần gì thì gọi bác.” - Mẹ Huy là một người phụ nữ sang trọng và xinh đẹp. Giọng nói và gương mặt rất hiền từ.
Chúng tôi luyện tập rất tốt, có lẽ là vì sự thoải mái và yên tĩnh nơi này.
Tôi nhận ra những hoạt động thế này mang tôi và các bạn trong lớp gần nhau hơn, hoeeur nhau hơn và yêu quý nhau hơn. Tôi cảm thấy vui vẻ hơn là cảm giác nhàm chán mà tôi từng suy diễn, đặc biệt là hắn… Một công tử nhà giàu, lại không hề có một chút chảnh choẹ, không hề xem thường người khác, tôi lại càng cố gắng kiềm nén cảm xúc khi diễn cùng hắn.
Những ngày mưa tháng mười một, tôi lại là người không biết chăm sóc bản thân. Tôi luôn quên mang theo áo mưa, tôi lại có sở thích đi dưới cơn mưa.
“Mưa rồi, để Huy đưa Lâm về.” - Kết thúc buổi tập, tôi ở lại dọn dẹp, khi nhìn lại bọn lười biếng kia đã chuồn về cả.
“Không sao, Lâm đi xe mà.”
“Hay đợt bớt mưa một chút Lâm hãy về, đi ngoài mưa rất nguy hiểm.”
Tôi nhìn cơn mưa khá nặng hạt, nhà hắn rộng lớn nhưng dường như chỉ còn một mình tôi và hắn. Chúng tôi ngồi ở phòng khách, bánh kẹo đặt sẵn trên bàn rất nhiều loại.
“Lâm xem tivi không?”
Tôi lắc đầu, tôi cũng không thích xem tivi lắm.
“Trong tủ có rất nhiều sách truyện, Lâm buồn thì lấy đọc nha. Huy đi tắm cái nha, nãy giờ luyện tập cũng mấy bạn đổ mồ hôi nhiều quá.”
Tôi gật đầu, đúng là công tử mà, cũng đã lộ bản chất.
Hắn cởi chiếc áo thun tay dài hơi rộng trước mặt tôi. Tôi thề bản thân tôi khi ấy là một cô gái vô cùng trong sáng, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng con trai cởi trần bàng xương bằng thịt. Tôi đỏ mặt, vôi uống cạn ly nước trên bàn.
Hắn đã vào phòng mình, tôi nhìn trên kệ sách có rất nhiều truyện hay, là những tác phẩm nổi tiếng của những nhà văn lỗi lạc. Tôi chuyên toán, nhưng thích văn, thiên phú với môn địa lý và đam mê lịch sử… Tôi đọc tác phẩm “Trốn chạy” kể về một người phụ nữ sống ở thế kỉ nhưng vẫn nằm trong khu vực tôn thờ chế độ đa thê. Bà trốn chạy cùng những đứa trẻ, cuộc trốn chạy trải qua bao nhiêu đau thương và để lại trong tôi nhiều tâm trạng. Tôi nhìn lẻn trần nhà, cánh quạt quay tròn quay tròn cùng tiếng mưa rơi, đôi mắt tôi mệt lả nhắm lại…không hề tự chủ.
Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy Huy trên người không còn mảnh vải, tất nhiên là ở phía trên thôi nhé. Hắn bước về phía tôi, đôi mắt nhìn tôi say đắm, sau đó khẽ đặt vào môi tôi, môi chạm môi thật nhẹ nhàng. Trái tim tôi như muốn rơi ra khỏi lòng ngực, tôi không thể tin được hắn lại hôn tôi, cảm giác rất thật mà. Tôi cảm giác được hương bạc hà từ hơi thở của hắn, cảm giác đôi môi hắn rất mềm và êm ái...lúc ây, thật sự tôi đã không muốn tỉnh lại.
Quảng cáo