(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương : Biệt thự trong rừng, sáu.
Trong tầng thứ nhất của mộng cảnh, bên ngoài căn biệt thự nọ là một cánh rừng rậm rạp.
Trong tầng thứ hai của mộng cảnh, bên ngoài căn biệt thự nọ là một nghĩa trang điêu tàn.
Trong tầng thứ ba của mộng cảnh, bên ngoài căn biệt thự nọ là một thảm cỏ phủ kín hoa trắng.
Ngay lúc này đây, Hầu Thiên Hữu, Tào Tướng và Ngô Côn Phong đều đang kẹt trong tầng thứ hai của mộng cảnh. Tào Tướng còn đang phải mải miết đánh giáp lá cà với Ngô Côn Phong. Bên trong căn biệt thự này là đủ thứ âm thanh xập xà xập xình cứ như đang bật nhạc sóng đám cưới, ba hồi ánh lửa chíu chíu đầy trời, ba hồi binh binh bốp bốp leng keng vang đủ.
Trong nghĩa trang bên ngoài căn biệt thự nọ, Hầu Thiên Hữu lại đang ngồi bên cạnh cỗ quan tài của Nhiễm Văn Ninh, trầm tư nghĩ ngợi. Sau khi quan sát xong phần thể xác được cụ hiện từ ý thức của Nhiễm Văn Ninh, hắn vẫn luôn tự hỏi có phải cái mộng cảnh này đang cố bóc tách bọn họ ra từng tầng một cứ như bào cà rốt hay không.
Tuy chi nhánh Châu Á vốn đã xếp nó vào loại mảnh vỡ của mộng cảnh ngay từ ban đầu rồi, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, tuy diện tích có hơi nhỏ một chút, nhưng nó thật sự rất giống với một mộng cảnh chính. Thêm vào đó, tuy đây là Hầu Thiên Hữu- một kẻ đã tiếp xúc vô số các loại mộng cảnh khác nhau, hắn vẫn luôn cảm thấy thứ thuộc tính của cái mộng cảnh này kì lạ vô cùng, kì đến nỗi chẳng hiểu ra sao cả.
Chuyện cực kì rắc rối hiện giờ đó là, Hầu Thiên Hữu chẳng thể nào vào được trong tầng thứ ba của mộng cảnh, vì mấy thứ sinh vật luôn lẽo đẽo theo sau bọn họ từ đầu đến giờ thật ra là người đưa tin của cái mộng cảnh này. Thế nhưng, hiện giờ tụi nó đã bị giải quyết xong xuôi, chỉ còn thừa có mỗi cái con bên Nhiễm Văn Ninh mà thôi, nó cũng đã đưa cậu vào tầng tiếp theo của mộng cảnh rồi.
Hầu Thiên Hữu cũng không quá muốn lạm dụng năng lực từ ý thức của mình. Nếu cứ triệu hồi "Bạch Trạch" rồi để mặc nó giải quyết mộng cảnh như thế, hắn sẽ bị ép biết đến rất nhiều thứ mà chính bản thân hắn cũng không hề muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Hễ mà biết được càng nhiều kiến thức giống như vậy, hắn sẽ càng dễ có chuyện trong mộng cảnh và cả trong hiện thực. Vì thế, Hầu Thiên Hữu chỉ có thể nhìn lướt qua một cái rồi thôi.
Nhưng chắc Nhiễm Văn Ninh sẽ không gặp chuyện gì đâu ha? Nếu cậu ta mà mất phương hướng một cái, Hạng Cảnh Trung có khử mình luôn không ta. Lúc nghĩ đến việc này, Hầu Thiên Hữu kìm lòng không đậu, vô thức rùng mình một cái. Hắn rất rất không muốn đứng ở phe đối lập với Hạng Cảnh Trung, tại cái lão già ế chỏng ế chơ này cực kì khó chơi.
Hầu Thiên Hữu bắt đầu băn khoăn xoắn xuýt giữa việc: một, cứu vớt Nhiễm Văn Ninh, sử dụng năng lực để gia tăng nguy hiểm mà bản thân hắn phải gánh chịu; hay hai, không cứu Nhiễm Văn Ninh, đưa đầu chịu đựng mấy thể loại nguy hiểm đến từ phía Hạng Cảnh Trung. Mãi một lúc sau, hắn mới bi kịch nhận ra rằng chỉ cần Nhiễm Văn Ninh nhảy ùm vào trong mộng, hắn có xoắn kiểu gì cũng chẳng thể tìm được đường lui nữa.
Vì chuyện quan trọng nhất là trước khi mấy thằng nhóc đội thứ hai này tới đây, Hạng Cảnh Trung có trò chuyện với Hầu Thiên Hữu một hồi, anh ta nói với Hầu Thiên Hữu rằng hai cái tên này không thể khống chế năng lực từ mộng cảnh một cách ổn định được, đặc biệt là Nhiễm Văn Ninh, cậu ta rất có khả năng nổi khùng.
Lúc ấy, Hầu Thiên Hữu còn chưa hề hay biết năng lực của hai đứa nhóc này là cái gì, còn ngoác mồm cười ha hả bảo: "Ui xời hai đứa khai thác bậc thứ hai hả, cái này bình thường thôi, Hạng điển trai à, anh yên tâm hén."
Sau đó, lúc vào mộng, nhờ năng lực từ ý thức của chính bản thân mình, hắn mới biết được năng lực từ mộng cảnh của hai cái đứa này. Hồi còn trong Dear Anna, Hầu Thiên Hữu từng nhìn đăm đăm vào Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong một hồi lâu, nhưng hắn lại chẳng nói gì cả, chỉ có thể im lặng nuốt cho trôi cục khổ kia xuống cổ họng mà thôi.
Năng lực từ mộng cảnh của Hầu Thiên Hữu không hề siêu đẳng đến nỗi cái gì cũng làm được, bình thường, hắn thấy xong toàn tỏ vẻ không thấy, biết xong toàn tỏ vẻ không biết thôi à. Người ta hỏi hắn việc chi việc chi đó, hắn lúc nào cũng là kiểu hỏi gì đó, không biết đâu à nghen.
Nhưng bây giờ, Hầu Thiên Hữu cũng không thể giả vờ không biết được nữa, rõ ràng Hạng Cảnh Trung hiểu thấu năng lực từ ý thức của hắn. Có khi vị nguyên đội trưởng đội thứ hai này đang thừa dịp để xem xét thái độ của Hầu Thiên Hữu, đồng thời cũng chỉ cho hắn một con đường duy nhất: Chọn Nhiễm Văn Ninh đi thôi.
Nếu năng lực từ ý thức của hai tên nhóc này mất khống chế, đặc biệt là nếu Nhiễm Văn Ninh phát rồ, cái mộng cảnh vô danh này phát sinh chuyện động trời là cái chắc. Đến lúc đó, Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng chỉ tập trung xử lí hai cái tên này trong mộng cảnh là đủ rồi, mấy thứ sinh vật tôm tép trong mộng so ra chỉ là chuyện muỗi mà thôi.
"Đúng là nhãi nhép tép riu mà." Sau khi phát ra tiếng chửi thầm này, Hầu Thiên Hữu mới định sử dụng năng lực để lần mò tìm cách vào sâu trong mộng.
Trong lúc Hầu Thiên Hữu ra tay, Nhiễm Văn Ninh đang nằm yên trong quan tài đột nhiên động đậy. Cậu mở to đôi mắt, cứ như thể đã bừng tỉnh sau giấc ngủ say, cuối cùng cũng về lại đến tầng thứ hai của mộng cảnh vậy. Sau đó, Nhiễm Văn Ninh sờ bụng của mình, trên bụng cậu hiện giờ đang có một vết nứt to tướng, đấy là dấu vết lưu lại hồi cậu mới vừa bắt đầu chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh.
Sau khi ngồi dậy từ trong quan tài, Nhiễm Văn Ninh mới ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy một người khác đang đứng im cạnh mình. Trong tích tắc sau khi thấy Nhiễm Văn Ninh bật dậy, nét mặt của người kia bỗng dưng thay đổi, hình như còn mang theo một nét hoảng sợ tột độ.
Hầu Thiên Hữu dùng sức nhấn Nhiễm Văn Ninh xuống quan tài lại một lần nữa. Hắn dang chân, ngồi đè lên người Nhiễm Văn Ninh, siết chặt tay quanh cần cổ của người dưới thân mình. Sau đó, hắn lạnh giọng ép hỏi: "Mày là cái gì?"
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh dưới thân hắn lại chẳng lộ vẻ mặt gì, cũng chẳng hề phát ra bất kì âm thanh nào cả. Cậu chả buồn để ý đến việc mình bị Hầu Thiên Hữu áp chế, chỉ đờ đẫn nhìn lom lom vào cái người đang đè trên người mình mà thôi.
"Cậu ta chưa tỉnh mà mày đã tỉnh rồi ư?" Mấy đốt ngón tay của Hầu Thiên Hữu dần dần siết lại thật chặt trên cần cổ của Nhiễm Văn Ninh, rất nhanh sau đó, cần cổ cậu đã xuất hiện mấy vết ấn đỏ sẫm, trông đến mà khiếp người.
Hầu Thiên Hữu cũng không dám tiếp tục siết lấy, thứ ý thức trong cơ thể của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ căn bản chẳng phải là cậu, nhưng thể xác bên ngoài lại đúng thật là vật thể được cụ hiện bởi ý thức của bản thân Nhiễm Văn Ninh. Hắn sợ rằng lúc mình phá hỏng thân thể của Nhiễm Văn Ninh, cậu thật sự sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Gã "Nhiễm Văn Ninh" kia bắt lấy đôi tay của Hầu Thiên Hữu, muốn vùng ra khỏi hắn, thế nhưng nó không thành công được, chênh lệch sức mạnh ý thức của đôi bên quá to lớn. Nó dứt khoát luồn tay xuống phần bụng bị thương của mình, xé vết thương ban đầu ra lớn hơn.
Hầu Thiên Hữu chỉ có thể buông một bàn tay để đè lại cổ tay kia của "Nhiễm Văn Ninh", hắn biết thứ sinh vật này sẽ sử dụng năng lực của nó. Rất nhanh sau đó, Hầu Thiên Hữu đã cảm thấy phần bụng mình đau nhói, chỗ bụng trên người hắn đột nhiên xuất hiện một vết thương hở, bắt đầu ứa ra máu tươi.
"Hơi bị quá đáng rồi đấy, dám chiếm thân thể của người khác cơ à." Hầu Thiên Hữu càm ràm.
Một chuỗi các loại tiếng động đột nhiên ồ ạt xuất hiện, phá bĩnh sự vắng lặng đìu hiu của khu nghĩa trang nơi đây. Những phần bùn đất bên dưới hằng hà sa số các tấm bia mộ bỗng lần lượt bị đùn đẩy, cứ như thể yêu ma quỷ quái đương mon men bò ngược lại về dương thế vậy.
Lâu la thây khô vùng vẫy bò ra khỏi bia mộ từng con, từng con một. Chúng nó vây kín quanh người Hầu Thiên Hữu, cứ như sói đói đương rình rập mồi ngon.
Sau khi con lâu la dẫn đầu phát hiệu lệnh, các sinh vật trong mộng kia lập tức bắn mình xông về phía Hầu Thiên Hữu. Hầu Thiên Hữu lôi thân thể của Nhiễm Văn Ninh đến chắn trước người mình, xem nó như tấm khiên thịt, đúng thật là như vậy, sau khi thấy tình hình này, đám lâu la kia cũng chẳng dám bước lên tấn công Hầu Thiên Hữu nữa.
Sinh vật đang ẩn núp trong cơ thể của Nhiễm Văn Ninh rõ ràng có cấp bậc khá cao. Nhác thấy những con quái khác đang e dè sợ lan đến đồng loại, nó dứt khoát vứt ra một chỉ lệnh: Có thể công kích nó và vị khách lạc vào mộng hiện đang đứng ở nơi này.
Nhận lệnh xong, đám lâu la kia bắt đầu ồ ạt xông đến xé xác Hầu Thiên Hữu và Nhiễm Văn Ninh. Hầu Thiên Hữu không sợ mấy sinh vật này công kích mình, chỉ sợ mỗi việc chúng nó tấn công cơ thể của Nhiễm Văn Ninh mà thôi. Hắn bí bách, chỉ có thể quẳng Nhiễm Văn Ninh sang một bên, tự mình gắng gượng đỡ lấy toàn bộ phần công kích đến từ vô số con lâu la này.
Trong lúc đám lâu la cấp thấp ngăn cản Hầu Thiên Hữu, "Nhiễm Văn Ninh" đã tự mình bước về phía căn biệt thự trong rừng.
Tuy những con lâu la giống hệt chó săn nọ không thể thật sự cản ngăn bước chân của vị khách lạc vào mộng cảnh kia, thế nhưng số lượng của chúng quá nhiều, chỉ cần có thể níu chân hắn cho đến khi nào "Nhiễm Văn Ninh" đặt chân được vào trong biệt thự là được rồi.
Kĩ xảo ý thức của Hầu Thiên Hữu rất mạnh mẽ, nếu đánh giáp lá cà thì gần như chẳng ai qua mặt được hắn, thế nhưng bây giờ cũng không phải là thời gian quần ẩu, hắn phải ngăn thứ sinh vật kia lại cho bằng được.
Rõ ràng Tào Tướng và Ngô Côn Phong trong biệt thự cũng không có bất kì một loại năng lực nào thuận tay như Hầu Thiên Hữu, bọn họ cũng không thể nhận ra thứ sinh vật thật sự đang ẩn náu trong cơ thể của Nhiễm Văn Ninh là gì.
Hầu Thiên Hữu dứt khoát dùng cường độ ý thức khổng lồ của mình để ép chết toàn bộ sinh vật có mặt ở nơi này, ngay lập tức, những con lâu la kia đã hóa thành sương trắng ngay tại chỗ. Hầu Thiên Hữu định vội vàng đuổi theo Nhiễm Văn Ninh, thế nhưng hắn chỉ vừa mới bước ra một bước chân, một cơn đau đã đột nhiên lan tràn khắp toàn thân hắn.
Tác dụng ngược lại rồi ư? Hầu Thiên Hữu suýt tí đã phải ngừng bước, phần công kích hắn sử dụng để gϊếŧ chết mấy con lâu la kia dường như có thể quay ngược lại, thương tổn chính bản thân hắn.
Hầu Thiên Hữu run lẩy bẩy, cố gắng hết sức để giữ vững trọng tâm cơ thể. Hắn hãy còn chưa kịp ổn định, vô số các ngôi mộ cạnh hắn lại bắt đầu ồ ạt trồi lên, đám lâu la kế tiếp lại sắp sửa chui ra rồi.
...
Tào Tướng không thể ngờ được rằng trên thế giới này lại có một loại năng lực từ mộng cảnh có thể áp chết người ta được như thế. Ngô Côn Phong chỉ vừa mới sử dụng năng lực kia lên người Tào Tướng, anh đã lập tức cảm thấy muốn quỳ rạp dưới chân cậu ta lạy lục tạ tội tới nơi rồi.
Đây là loại năng lực có thể lay động tín ngưỡng của người ta đấy hả? Kinh khủng chết đi được!
Cũng may cấp bậc của Tào Tướng cao hơn Ngô Côn Phong, còn chưa thảm thương tới nỗi bị hậu bối đè đầu đánh một trận. Anh vừa mang theo mấy đốm lửa lập lòe nhà mình vừa chui nhủi chạy vèo vèo trong biệt thự. Có mấy lần, vì chẳng muốn trốn mấy thể loại dao nĩa được Ngô Côn Phong quẳng đến đây, Tào Tướng dứt khoát nung chúng nó đến nỗi chảy hết cả ra.
Lúc ngẫm nghĩ lại cho xuôi, Tào Tướng cảm thấy mình hẳn phải tịch thu hết mấy thứ đồ nguy hiểm xung quanh Ngô Côn Phong, tránh để cậu ta vung dao ăn nĩa ăn loạn xà ngầu cả lên. Vì thế, anh sử dụng năng lực của bản thân để đốt cháy tất cả mọi loại sự vật vừa nhìn đã thấy sắc bén, vừa nhìn đã biết chuyên dùng để đập người xung quanh mình.
Vất vả mãi, Tào Tướng mới chạy xong một vòng nhà. Sau khi quay về chỗ Ngô Côn Phong đang đứng, anh nhìn thấy bên cạnh cậu ta có thêm một sinh vật nữa. Ngoại hình của nó trông giống như một con dê đen, dưới bốn cái chân là móng dê thật sự, phần đầu nó có hẳn ba con mắt và hai cái sừng.
Tào Tướng băn khoăn không biết cái con kia là quái vật trong cái mộng cảnh vô danh này, thứ được Ngô Côn Phong cụ hiện, hay là thứ sinh vật được Ngô Côn Phong tự tay gọi ra từ bên trong mộng cảnh của chính mình.
Dù sao mặc xác câu trả lời là gì, sinh vật kia hiện thân ở đây chỉ để làm một chuyện duy nhất, đó là đập Tào Tướng.
Be. Sau khi con dê kia kêu một tiếng, tinh thần lực của Tào Tướng đột nhiên rớt thẳng, sau đó lại vèo phát tăng lên, khiến anh hết hồn đến nỗi tuôn ra một nùi mồ hôi lạnh.
Anh trơ mắt nhìn Ngô Côn Phong vừa nắm chặt cây rìu trong tay vừa bước đến chỗ mình, thế nhưng bản thân anh lại chẳng hề cảm thấy nguy hiểm một chút nào cả. Tào Tướng nghĩ rằng mình hẳn nên quỳ xuống ôm lấy cây rìu kia vào lòng, cứ như thể cái người kia đang cầm một bó hoa tươi để đến gần anh vậy.
Tào Tướng cảm thấy việc này có hơi bị lớn rồi, anh vươn tay, định trực tiếp đốt cháy ý thức của Ngô Côn Phong. Anh chỉ mong Ngô Côn Phong có thể chịu đựng được những tổn thương do anh gây nên mà thôi. Đừng bảo lặn lội đường xa chạy đến chỗ đội thứ ba, kết quả lại bị quân ta thiêu cho mất phương hướng nhé.
Lưỡi rìu đã sắp hạ xuống đến nơi, mấy đốm lửa kia cũng đã sẵn sàng phát động, thế nhưng hai người bọn họ cuối cùng cũng không làm ra chuyện gì cả, chỉ đứng sững ra trên không trung như vậy mà thôi.
"Sao tự dưng tôi lại đánh anh rồi?" Tầm mắt của Ngô Côn Phong rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Cậu ta vẫn luôn rượt theo sát nút con quái trong bồn tắm kia, vất vả mãi mới chờ được tới khi nó đứng lại mặc mình chém gϊếŧ, cuối cùng, cái con kia chẳng hiểu sao lại từ từ hóa thành Tào Tướng.
"Chứ bộ không phải hả?" Tào Tướng rút tay về, mấy đốm lửa của anh cũng chỉ lòng vòng bên người Ngô Côn Phong một chút, sau đó tự động biến mất tăm.
Ngô Côn Phong cũng trông thấy con dê đen bên chân cậu ta, nó vẫn đang nhìn cậu ta đắm đuối vô đối, cứ như thể đang hỏi "Anh ngừng đánh rồi hở? Anh gọi em ra chi zậy?".
"Anh không sao chứ?" Ngô Côn Phong lơ luôn sinh vật trong mộng cảnh đang đợi lệnh bên chân mình, cậu ta dứt khoát rút con dê về lại sân nhà.
Tào Tướng lắc lắc đầu, đáp lời Ngô Côn Phong: "Tôi không sao, cậu bây giờ muốn đánh thắng tôi có hơi bị khó ha."
Ngô Côn Phong quay một vòng, mãi mới nhận ra rằng chỉ có mỗi một mình mình và Tào Tướng hiện đang ở trong căn biệt thự này mà thôi. Cậu ta hơi tò mò, bèn hỏi một câu Nhiễm Văn Ninh và Hầu Thiên Hữu đâu mất rồi. Tào Tướng nói với Ngô Côn Phong rằng đội trưởng nhà mình hiện đang ở bên ngoài để tìm Nhiễm Văn Ninh.
Ngô Côn Phong và Tào Tướng định ra ngoài để tập hợp với mấy đội viên còn lại, thế nhưng ngay khi bước đến cánh cửa chính ở lầu một, bọn họ lại đột nhiên gặp được một người quen. Nhiễm Văn Ninh đang ôm bụng mình, đơ mặt bước từng bước vào bên trong biệt thự.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu bị thương hơi nặng đấy." Ngô Côn Phong nói như vậy. Cậu ta thấy ruột gan phèo phổi gì của Nhiễm Văn Ninh cũng đang chảy xệ hết ra ngoài từ cái khe nứt kia rồi, Nhiễm Văn Ninh hiện đang phải vòng tay đỡ mấy thứ đồ lòng này để tránh cho chúng rớt đầy đất.
Nhiễm Văn Ninh không đáp lại lời bắt chuyện của Ngô Côn Phong. Cậu trực tiếp bước đến phòng khách rồi ngồi xuống sô pha. Sau đó, cậu nhắm hai mắt mình lại, cứ như đang ngồi nghỉ ngơi lấy sức vậy.
Tào Tướng và Ngô Côn Phong đều đinh ninh rằng Nhiễm Văn Ninh bị thương quá nặng, không rãnh quan tâm đến bọn họ. Vì vậy, họ cũng không để bụng làm gì, cũng nhất trí quyết định để yên cho Nhiễm Văn Ninh nghỉ ngơi. Tào Tướng muốn ra ngoài kia tìm ông đội trưởng nhà mình, còn Ngô Côn Phong thì lại ở đây để trông chừng Nhiễm Văn Ninh.