Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương : Biệt thự trong rừng, bảy.
Lúc Tào Tướng tìm được Hầu Thiên Hữu, cái người lúc nào cũng giỡn hớt cười đùa kia hiện đang trầm cả mặt xuống, trông cực kì âm u đáng sợ. Xung quanh Hầu Thiên Hữu là một lớp sương mù rất mỏng, Tào Tướng biết rõ đây chính là sương trắng từ các loại sinh vật trong mộng đã bị đội trưởng nhà anh giải quyết đi mất.
Thế nhưng phạm vi sương phủ của nơi này có hơi...
Rốt cuộc Hầu Thiên Hữu đã phải đánh bại bao nhiêu sinh vật trong mộng mới có thể khiến sương mù phủ kín cả một vùng nghĩa trang như vậy?
"Sao anh lại bị thương tới nông nỗi này? Bây giờ tinh thần lực của anh còn bao nhiêu?" Tào Tướng nhíu mày, bước lên phía trước rồi hỏi hắn như thế.
Hầu Thiên Hữu không buồn trả lời câu hỏi của Tào Tướng. Vì quá đau, hắn đã chẳng thể nào nói chuyện lớn tiếng cho nổi, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi anh: "Chúng nó không xuất hiện nữa là vì Nhiễm Văn Ninh đã quay về trong nhà rồi ư?"
Hầu Thiên Hữu đọ sức với đám lâu la thây khô kia một hồi lâu, nhưng có một lần sau khi bị đánh chết, chúng cũng không hề xuất hiện nữa. Hầu Thiên Hữu nghi rằng nguyên nhân của việc này là do gã "Nhiễm Văn Ninh" giả kia đã thành công quay về trong biệt thự.
"Ừ, cậu ta không sao nữa rồi, nhiệm vụ hôm nay tới đây thôi." Tào Tướng đề nghị như vậy. Thời gian bọn họ vào mộng cũng không vượt quá quy định, bây giờ tỉnh lại là đạt yêu cầu nhiệm vụ rồi.
Tuy vậy, Hầu Thiên Hữu lại lắc lắc đầu. Hắn vừa nhìn Tào Tướng, vừa nói với anh rằng: "Tiêu rồi, nó có thể tỉnh lại một tầng nữa đấy, tôi phải chạy về tầng thứ nhất xem sao."
"Chuyện gì vậy?" Thấy khó hiểu, Tào Tướng hỏi hắn như vậy. Anh quan sát nét mặt của Hầu Thiên Hữu, cũng vỡ lẽ được có một vài chuyện tồi tệ phát sinh rồi.
"Cái thứ ở trong đó không phải Nhiễm Văn Ninh đâu, nó đang tỉnh lại từng tầng, từng tầng một." Hầu Thiên Hữu nói sơ qua như thế.
Chỉ vừa mới động đậy một cái, Hầu Thiên Hữu đã cảm thấy toàn thân mình đau thấu tâm can phế phổi. Hắn từng đánh bại bao nhiêu sinh vật trong mộng, hắn phải gánh chịu bấy nhiêu thương tổn tương đương. Cũng may tinh thần lực của hắn rất cao, có thể chịu đựng được mãi cho tới bây giờ.
"Bạch Trạch!"
Sau khi tiếng gọi này cất lên, một sinh vật nhỏ xinh đã lập tức xuất hiện bên cạnh Hầu Thiên Hữu. Sinh vật này giống hệt như một con hươu con, toàn thân của nó trắng như tuyết, có hơi trong suốt, còn đang lờ mờ tản mát ánh sáng. Thân người của con hươu hiện đang được phủ kín bởi một loại hoa văn dịu dàng mĩ lệ, rất giống với các loại đồ đằng thời xưa cổ.
"Cậu canh chừng thân xác kia của Nhiễm Văn Ninh cho tốt, nghe chưa." Thảy một hiệu lệnh cho Tào Tướng xong, Hầu Thiên Hữu đã biến mất ngay tại chỗ.
Tuy vào sâu trong mộng rất khó, thế nhưng trở về tầng trước lại không phải là một việc khó khăn gì, huống chi bốn người bọn họ vẫn còn một lớp thân xác đang ngủ say trong tầng thứ nhất của cái mộng cảnh này nữa chứ, chúng chính là một loại vật dẫn rất hữu dụng.
Ở tầng thứ nhất của mộng cảnh, trong căn biệt thự khuất sâu nơi rừng rậm. Cánh rừng kia vẫn chỉ có độc hai màu trắng đen như thuở ban đầu, gió lay ngọn cây rung rinh, tạo nên những động thái vô cùng quỷ quyệt. Tiếng động loạt xoạt truyền đến từ nơi đây vẫn là một loại thanh âm đơn kênh như cũ, thế nhưng hiện giờ cũng chẳng hề có ai lắng tai thưởng thức.
Có một loại ánh sáng trắng mờ len lỏi tiến vào phòng khách, phủ một lớp sắc độ trắng bệch lên bốn thân thể hiện đang nằm im lìm trong căn phòng này. Cũng không phải họ đang ngủ say sưa, chỉ là do phần lớn ý thức trong họ đã rơi thẳng xuống tầng sâu của mộng cảnh, phần thân xác được cụ hiện của họ ở nơi này cũng không thể động đậy.
Một thân thể trong số đó dường như đã chịu hết nổi loại yên tĩnh này rồi, ngón tay của nó bắt đầu nhúc nhích, cuối cùng, nó chậm rãi mở mắt ra.
Bụng của nó vẫn còn có một vết thương, thế nhưng vết thương này cũng không hề nghiêm trọng như hồi còn ở trong tầng thứ hai, bây giờ, nơi ấy vẫn chỉ là một vết nứt rất nhỏ có máu rỉ giọt mà thôi, nội tạng bên trong hãy còn chưa chảy hẳn ra ngoài.
Người này ngồi dậy từ trên sô pha. Nó liếc nhìn đôi tay của bản thân mình, rõ ràng chỉ cần tỉnh lại một tầng nữa thôi, nó đã có thể tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn mới rồi. Nó cũng không hề có lấy bất kì một loại cảm giác căng thẳng hay chờ mong nào cả, chỉ đang chăm chỉ tuần hoàn theo quy tắc của bản thân mình, đây vốn là một loại bản tính của nó.
Sau khi đứng dậy, nó quyết định quay về đến gốc bạch dương lúc đầu. Ở nơi đó, có một phần bia mộ đang lặng lẽ ngủ yên. Những thứ ở tầng nông của mộng cảnh này là thứ có khả năng ép nó vận hành nhất so với mọi loại công tắc khởi động khác.
Nhưng lúc xoay người lại, sinh vật này lại trông thấy một người đang đứng cạnh khung cửa sổ đằng kia. Người kia không hề giống với bốn kẻ khai thác vào trong mộng lần này, ý thức và ngoại hình của anh hoàn toàn mới toanh.
Anh mặc một bộ áo choàng dài trùm kín cả thân thể, toàn thân toát lên một loại cảm giác giáo đồ hết sức mơ hồ. Dung nhan bên dưới mái tóc đen nhánh kia đẹp đẽ đến nỗi chẳng hề giống như một người phàm trần nữa, đặc biệt nhất là đôi mắt anh, chúng thế mà lại có một màu vàng nhàn nhạt.
Loại trường năng lượng vừa trong veo vừa lạnh lùng trên người anh khiến người ta băn khoăn không rõ đây đến cùng là thiên sứ hay ác quỷ, thế nhưng chỉ nhìn từ nơi mà người đàn ông này đang đứng hiện giờ, anh trông rất giống với một vị ác thần.
"Mi chỉ có thể đi đến đây thôi." Anh mở miệng.
Đôi mắt vàng óng của anh chìm vào giữa bối cảnh rừng rậm, đẹp đến nỗi khiến người ta khó lòng dời mắt. Tuy vậy, sắc độ vàng óng nhạt nhẽo này lại cực kì cao ngạo và kiêu hãnh, chỉ cần nhìn đến một lần liếc mắt của anh mà thôi, con người ta đã vội thu mình lui bước.
Sinh vật kia hiện đang điều khiển thân thể của Nhiễm Văn Ninh. Bản tính của nó vốn không có những thứ rườm rà phức tạp như cảm xúc hay tình cảm, vì thế, nó vẫn chưa thể hiện điều chi trên nét mặt để đáp lại người đàn ông này cả. Tuy nhiên, nó biết rõ người này sẽ gây ảnh hưởng đến dự định tiếp cận gốc bạch dương ban đầu của mình.
Người đàn ông nọ dường như cũng chẳng muốn chờ xem phản ứng của thứ sinh vật này. Sau khi bước lên phía trước, anh cứ nhìn mãi vào khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh như vậy, phảng phất cứ như đang nhớ lại một vài sự việc nào đấy. Anh vốn có thể trực tiếp ra tay, thế nhưng không hiểu sao vẫn cứ dán chặt tầm mắt vào khuôn mặt của người kia mãi, dù rằng chính bản thân anh cũng cảm thấy ngoại hình của Nhiễm Văn Ninh rất đỗi bình thường.
"Quay về." Người đàn ông kia rốt cuộc cũng mở miệng, hai chữ ấy cứ như một mệnh lệnh cứng rắn, quyết không cho phép bất kì ai phản kháng.
Đôi mắt của Nhiễm Văn Ninh lập tức trở nên mê man vô định. Một giây sau, thân thể của cậu chợt mất đi khống chế, sắp sửa ngã xuống đất, thế nhưng người đứng cạnh cậu hiện giờ lại ôm lấy cả người cậu rất nhanh chóng, đồng thời cũng nhẹ nhàng đặt cậu nằm lại trên sô pha.
Sau khi người đàn ông kia đặt Nhiễm Văn Ninh nằm ngang trên ghế, một người khác trong phòng cũng bất chợt động đậy. Còn chưa kịp rời khỏi mộng cảnh này, anh đã bị người mới tỉnh giấc kia bắt gặp.
Hầu Thiên Hữu đã tỉnh lại trong tầng thứ nhất của mộng cảnh. Trạng thái ý thức của hắn không được tốt lắm, hắn cũng có hơi lo lắng rằng mình bắt không được sinh vật kia. Tuy vậy, sau khi mở mắt, thứ hắn trông thấy cũng không chỉ là mỗi một Nhiễm Văn Ninh đang nằm im lìm trên sô pha, còn có một người đàn ông vô cùng xa lạ hiện đang đứng lù lù trước mặt hắn nữa.
Ngoại hình của người kia vô cùng xuất sắc, nhưng đặc biệt nhất là loại cảm giác mà anh mang đến cho người khác. Trước đây, Hầu Thiên Hữu vẫn luôn nghĩ rằng những người có phong cách như thế này sẽ chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của người ta mà thôi, thế nhưng bây giờ, loại người kia lại thật sự đang đứng cách hắn khoảng hai mét.
Còn chưa kịp hó hé câu nào, Hầu Thiên Hữu lại đột nhiên chú ý đến một chuyện khác. Hiện giờ, hắn vẫn đang duy trì năng lực từ ý thức của bản thân mình, thế nhưng hắn cũng không thể biết được năng lực từ mộng cảnh của người đàn ông này. Là vì người này không có năng lực từ mộng cảnh? Hay vẫn là do đẳng cấp năng lực của anh cao hơn Hầu Thiên Hữu?
Thế nhưng, Hầu Thiên Hữu có thể khẳng định rằng đẳng cấp giấc mơ của hắn đã rất cao rồi, cho dù đấy có là một người ở cấp bậc kia như Hạng Cảnh Trung, hắn vẫn có thể nhìn ra được một vài thứ.
Lần cuối cùng hắn gặp được loại sự việc không hề rõ ràng này là khi gặp mặt Thiệu Vấn Minh từ đội thứ tư, tuy nhiên Thiệu Vấn Minh là một kẻ đã được toàn thể thế giới công nhận, còn người lạ mặt trước mắt này, rốt cuộc chuyện là như thế nào đây?
"Cậu đẹp trai ơi, cậu là ai thế?" Hầu Thiên Hữu đứng lên, hỏi người kia như vậy.
Người được hỏi chỉ liếc nhìn Hầu Thiên Hữu một cái, sau đó mới đáp: "Anh không cần biết."
"Vậy ít nhiều gì cậu cũng phải nói tôi nghe xem cậu ở bên phe nào chứ, nói không chừng mình cùng phe đấy." Hầu Thiên Hữu xua xua tay, tiện thể nói thẳng luôn mình là một người bên phe cấp tiến.
"Tôi biết anh là người bên phái cấp tiến, thời gian tồn tại của cái mộng cảnh này sẽ không lâu lắm đâu, muốn thì đi thăm dò thêm nhiều chút." Người đàn ông vẫn không buồn trả lời câu hỏi của Hầu Thiên Hữu, thế nhưng anh lại nhắc hắn để ý thời gian của mộng cảnh này như vậy.
Hầu Thiên Hữu cảm thấy lai lịch của người này không quá nông, vì sao cậu ta lại có thể biết được thời gian tồn tại của cái mộng cảnh này, không lẽ cậu ta là người bên chi nhánh Châu Á hay sao? Mấy người bên chi nhánh chính đã đạt được đến loại trình độ này rồi ư?
Người đàn ông này vốn chỉ muốn để lại một câu rồi lập tức rời khỏi nơi này, thế nhưng chỉ vừa mới cử động một cái, anh lại nhìn thấy một loài sinh vật từ mộng cảnh xuất hiện bên chân Hầu Thiên Hữu.
"Bạch Trạch" theo chân tông đồ nhà mình để xuất hiện trong tầng thứ nhất của mộng cảnh. Bất ngờ thay, chỉ vừa mới đặt móng vuốt xuống đất, nó lại mắt đối mắt với người đàn ông cao gầy kia.
Người đàn ông nọ nhíu mày một cái, trông khá có hứng thú. Anh và sinh vật núp trong cơ thể của một con hươu đằng kia cứ nhìn nhau mãi như thế, hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến Hầu Thiên Hữu đang ngồi chong ngóc một bên.
Hầu Thiên Hữu liếc nhìn sinh vật mình vừa triệu hồi, sau đó lại nhìn sang người lạ mặt kia. Hắn lấy làm lạ, đành hỏi thử: "Làm sao vậy, hai cậu quen nhau à?"
"Biết." Người đàn ông mắt vàng kia chỉ thẳng về phía con hươu, nói như vậy.
Âm tiết này khiến Hầu Thiên Hữu giật mình, sững người ngay tại chỗ. Thật ra thì cho dù cái người trước mắt nói bất kì thứ gì, ví dụ như danh xưng "Bạch lộc" hay vẫn là tên thật Hầu Thiên Hữu của hắn, Hầu Thiên Hữu cũng sẽ không thèm sợ hãi, thế nhưng cái người này trông thế mà lại dám huỵch toẹt nói ra thuộc tính của mộng cảnh nhà hắn cơ?
"Cậu là người của chi nhánh chính?" Hầu Thiên Hữu lệnh cho "Bạch Trạch" rời khỏi nơi này, sau đó mới nhìn thẳng vào người đàn ông kia, lên tiếng hỏi anh, "Các cậu muốn tôi nói rõ lập trường của mình đến như vậy sao?"
Sau khi thấy con hươu nọ biến mất khỏi mộng cảnh, người đàn ông kia có vẻ như chẳng còn hứng thú gì nữa. Anh nhìn Hầu Thiên Hữu, thuận miệng hỏi: "Anh tên gì?"
"Cậu biết thuộc tính mộng cảnh của tôi nhưng lại không biết tên tôi luôn hả?" Hầu Thiên Hữu lại băn khoăn cái tên này có phải đang giỡn với hắn hay không. Theo lẽ thường, rất khó để người ta biết được thuộc tính mộng cảnh của từng người, còn tên gọi và danh xưng thì lại là những thứ dễ biết nhất.
Người đàn ông kia chỉ đứng im lìm, cũng chả buồn lên tiếng. Trông anh cứ như thật sự không hay biết Hầu Thiên Hữu, chỉ biết mỗi thuộc tính của "Bạch Trạch" thôi vậy.
Hầu Thiên Hữu bó tay, chỉ biết xụ mặt xuống. Hắn cảm thấy cái tên này hẳn sẽ không phải người bên chi nhánh chính đâu, ngay cả thông tin cá nhân của hắn mà cậu ta còn chẳng hay biết nữa kia mà. Vì thế, hắn dứt khoát giới thiệu sơ về bản thân mình: "Đội trưởng đội thứ ba, Hầu Thiên Hữu."
Người đàn ông kia gật gù, thảy ra một câu: "Hèn gì."
"Cậu đẹp trai này, rốt cuộc cậu là ai thế? Cậu vào trong mộng cảnh của một chi nhánh khác tỉnh queo như vậy, cậu có thấy mình hơi không nể mặt người ta lắm hay chăng?" Hầu Thiên Hữu sắp sửa bỏ cuộc rồi, sao cái người này nói chuyện cứ như thể chẳng thể nào chạy cho cùng tần số với hắn được thế nhỉ.
"Tôi có rất nhiều tên gọi, anh muốn gọi tôi thế nào cũng được. Bây giờ, tôi khuyên anh quay về tầng sâu của mộng cảnh để xử lí vài việc." Người đàn ông kia chỉ vào Nhiễm Văn Ninh, nói tiếp, "Trạng thái của cậu ta có hơi không ổn cho lắm."
Tình hình của Nhiễm Văn Ninh rất gay go, Hầu Thiên Hữu luôn biết chứ, năng lực nhận biết của cậu ta đang gia tăng, thể xác còn bị sinh vật trong mộng chiếm lấy, ý thức của chính bản thân cậu ta lại đang bị kẹt lại sâu trong mộng. Hầu Thiên Hữu trở về tầng thứ nhất cốt chỉ để túm gọn sinh vật kia lại mà thôi.
Hầu Thiên Hữu cũng chẳng thể xác định được rằng người trước mặt hắn là địch hay là bạn, năng lực của hắn cũng không thể biết được thuộc tính của mộng cảnh bên đối phương. Vì thế, hắn chỉ còn nước trao đổi thông tin với anh mà thôi, "Có một sinh vật sắp thức tỉnh khỏi nơi này."
"Nó đã quay về rồi." Người đàn ông kia giải thích rất ngắn gọn.
Vừa dứt lời, anh đã xoay người, bước từng bước về phía cửa chính. Anh chỉ để lại một câu nói cuối cho Hầu Thiên Hữu, cũng chẳng buồn quay đầu lại: "Tôi nhớ được tên anh rồi, đừng tò mò về tôi làm gì, đây không phải chuyên môn của anh đâu, bây giờ thì chạy đi cứu người đi thôi."
Nghe vậy, Hầu Thiên Hữu cũng chẳng buồn hỏi cung nữa, bản thân hắn không hề muốn dính líu đến mấy chuyện phiền phức một xíu nào hết.
Hắn dứt khoát khởi động chốt mở ở tầng thứ nhất của cái mộng cảnh này một lần nữa, để mặc mình trúng chiêu thành công, sau đó mới quay về phòng khách. Lúc đến được đây, Hầu Thiên Hữu mới bắt đầu im lặng nằm xuống, nhắm mắt lại, quay về tầng thứ hai của mộng cảnh.
"Sao anh quay lại đây nhanh dữ vậy?" Tào Tướng hỏi như vậy. Chỉ vừa mới kể cho Ngô Côn Phong nghe một nửa chuyện này thôi, anh đã thấy Hầu Thiên Hữu xuất hiện lại trong phòng khách rồi.
"Xử lí tầng thứ nhất xong xuôi, bây giờ tôi phải chạy đi tìm Nhiễm Văn Ninh cái đã." Hầu Thiên Hữu trả lời như vậy.
Lúc Hầu Thiên Hữu xuất hiện trở lại, thảm trạng của hắn đã hù Ngô Côn Phong sợ bay màu, cơ thể của đội trưởng đội thứ ba hiện giờ có quá nhiều máu thịt bện chặt vào nhau giống hệt như mì sợi, ngoại trừ mấy vết thương dị hợm này, cả người hắn chỉ toàn máu và máu mà thôi.
Chỉ có người đánh người mới máu chảy đầu rơi, đáy lòng Ngô Côn Phong cũng đang băn khoăn không biết có phải cậu ta đã đánh oan đồng đội mình hay không, dù gì thì Tào Tướng cũng từng bị cậu ta rượt sát nút mấy vòng liền mà. Khi nghe được Hầu Thiên Hữu vẫn còn phải đi tìm Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong thật sự phục sát đất cái ông thần đen đủi Nhiễm Văn Ninh này luôn, sao cậu ta đi đâu cũng gặp chuyện được vậy nhỉ, lạy từ dưới lạy lên trên luôn.
Tào Tướng nhíu mày. Anh biết rõ Hầu Thiên Hữu đã thật sự dùng thực lực thật trong cái mộng cảnh này rồi, anh cũng không biết trạng thái của đội trưởng nhà anh hiện giờ ra sao cả. Năng lực của Hầu Thiên Hữu thuộc về một lĩnh vực riêng, khuyết điểm cũng lồ lộ cực kì, có nhiều lúc, hắn cũng thật sự không đánh lại các sinh vật trong mộng.
"Không thì tôi với anh đi thôi." Tào Tướng nói như vậy.
Hầu Thiên Hữu nói rằng thuộc tính của cái mộng cảnh này quá phiền phức, nếu lại có thêm một tên trúng chiêu, hắn thật sự chẳng đào đâu ra sức để giải quyết nữa. Hầu Thiên Hữu an ủi, bảo Tào Tướng đừng bận lòng làm chi, sau đó mới vừa giỡn hớt vừa nghiêm túc dặn anh: "Dù gì tôi cũng làm việc lâu lắm rồi kia mà, đám đàn em mấy cậu cứ yên tâm đi há."
Hầu Thiên Hữu lại quay về lầu thứ hai, lặng lẽ chờ đợi năng lực từ người đưa tin giáng xuống trên người mình.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời editor:
Ai cũng hóng lão ta nhưng lão ta cứ kiểu: