"Quân, lần này nhất định mình phải khao cậu một bữa lớn. Hôm đó cậu đã nhận được tin nhắn của mình rồi đúng không? Mình kích động quá nên không kịp trực tiếp gọi cho cậu. Có lẽ ngày kia Lâm Khanh sẽ được ra. Mình với cậu đi đón anh ấy, sau đó cùng nhau đi đập phá một chút nhé!"
Gia Văn vui vẻ lớn tiếng nói vào trong điện thoại, tay kia vẫn còn cầm chặt cái chổi lông gà chăm chú quét lên quét xuống. Tất nhiên, đây không phải nhà cậu, mà là nhà của Lâm Khanh. Sau hôm nói chuyện với Anna, cậu cũng chỉ ngủ lại thêm một đêm ấy, rồi khuân hết từ quần áo cho đến điện thoại, máy tính sang đây.
Sau vụ lần này, thậm chí cậu còn dự định sẽ ở lại đây từ vài tuần đến một tháng, cùng nhau bồi dưỡng, hâm nóng tình cảm xa cách lâu ngày với người yêu. Thế nên mới có chuyện là Hoàng tử bé Havick đẹp đẽ sáng ngời trên tạp chí giờ đây lại đang đi chân đất, quần xắn móng lợn, đầu quấn khăn bông, không ngừng cầm cái chổi phủi phủi lau chùi trên nóc giá sách cao ngất nhà Lâm Khanh.
"À, Văn à...Mình nghĩ là lần này...e rằng...không được rồi."
Tiếng Quân ngập ngừng đáp lại vào trong máy. Gia Văn hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng bất chợt mở to hơn.
"Sao lại như vậy? Không phải ca trực của cậu chỉ kéo dài đến buổi chiều thôi ư?"
"Mình biết. Nhưng điều quan trọng là ở chỗ cậu kìa. Mình nhận được tin cậu rồi nên cũng liên hệ đến trại giam để hỏi thăm Lâm Khanh. Không ngờ người ta nói, sáng nay, anh ấy đã được cái ông Lê gì đó mang xe đến đón đi rồi."
"Cái gì?"
Gia Văn sốc đến làm rơi cái chổi, suýt nữa từ trên cái ghế cao cao ngã nhào xuống mặt thềm bằng gỗ. Cậu vừa nghe, liền đoán biết được người kia là ai. Nói như vậy, không chừng ông già đã bắt đầu mon men sờ gáy cậu rồi.
"Sao? Cậu biết ông ta?"
"Ừ. Đó là ông chủ của mình. Cậu cũng gặp rồi hay sao ấy. Mình nhớ ngày trước có khi ông ấy đến thăm, lúc nào mình cũng ngoan ngoãn gọi ông ấy hai tiếng chú Lê."
Quân nghe đến đây thoáng bật cười, âm thanh không nghe ra được là cảm thông hay đắc ý. Cứ mãi như vậy, một hồi lâu sau, anh mới lại từ từ nói tiếp.
"Giờ thì mình hiểu rồi. Tự dưng hôm trước bố mình lật hết hồ sơ công việc gần đây của mình lên còn gọi mình đến tra hỏi một hồi. Sau khi ép cung mình xong, ông ấy liền ra ngay quyết định, bắt mình hôm ấy phải về sớm qua nhà làm cơm. Mình biết ngay mà, việc như vậy nếu không phải là ông ấy bắt mình đi xem mắt thì cũng là liên quan đến chuyện kia của cậu."
Gia Văn ai oán thở dài, cả chiếc khăn lẫn cây chổi đều bị ném vào trong góc. Người kia vẫn cứ cười, thi thoảng còn có tâm ở trên nỗi đau của cậu vừa đấm vừa xoa. Cậu xoa xoa cái lưng ê ẩm của mình, ngán ngẩm nói.
"Cậu thiệt là có tâm, Quân ạ! Biết mình như vậy mà vẫn còn có thể nhẫn tâm cười được. Cũng tại cậu hết! Tại bên cạnh có một đứa con nhà người ta như cậu nên bố mình mới càng dễ nổi điên. Lần nào ông ấy thuyết giảng đạo đức đạo lí cho mình cũng đem cậu ra làm dẫn chứng mở đầu hết cả."
Quân thở dài an ủi, với chuyện của Gia Văn ít nhiều cũng có vài phần cảm thông. Bao năm quen nhau, đếm đến chục lần bạn mình gây chuyện, anh cũng không còn xa lạ với cái thứ phản ứng như vậy. Sau một hồi tần ngần nghĩ ngợi, anh mới lại bắt đầu nói tiếp.
"Giận cá chém thớt, mình thì có gì liên quan, tại cậu quá quậy phá chẳng biết trời cao đất dày là gì đó chứ. Mà mình cũng không hiểu tại sao bố cậu dữ đòn, mắng cũng bài bản như vậy mà cậu vẫn cứ thế kia. Ngày bé bố mình chỉ hơi hắng giọng thôi đã đủ để mình đứng nghiêm nhìn thẳng như chào cờ dưới sân trường rồi."
Gia Văn cười cười, trong giọng nói vẫn không nghe ra chút nào là sợ hãi căng thẳng, thậm chí còn thấp thoáng như hiếu thắng đắc chí. Cậu bặm bặm môi, tiếp đó mới lại nói.
"Thì chính vì ông ấy quá quân phiệt nên mới sinh ra một thằng con như mình. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà. Ông ấy có thế nào thì mình vẫn tìm được cách đối phó. Từ việc lót quyển sách xuống mông cho đến nhét bông gòn vào lỗ tai, hình như chẳng chuyện nào mình chưa làm thử cả."
"Cậu hay thật, bất cứ lúc nào cũng có thể to tiếng nói đùa như thế. Cũng tốt! Cậu cứ yên tâm rằng có ra sao thì vẫn có mình ở đây. Chỉ là mình muốn nhắc cho cậu rằng vụ này liên quan đến cả Nguyễn Hoàng nữa. Cha con Nguyễn Khiêm cùng với chú Lâm đang tranh chấp một hợp đồng lớn, chắc chắn ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện kia."
"Mình biết, mình cũng đang tính. Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Gia Văn gật đầu nói vào điện thoại, ngón tay ở bên thái dương mệt mỏi xoa xoa. Quân nghe ra chút khó xử trong tiếng nói của cậu, cũng không quá máu lạnh mà xoáy sâu vào đó. Anh từ tốn an ủi, trước sau nói với cậu mấy câu khuyến khích động viên. Anh còn hứa hẹn đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ cùng nhau đi ăn mừng bù lại một bữa với hai người.
"Ừ. Nói chung đâu còn có đó, cậu cũng đừng quá lo. Quan trọng bây giờ là Lâm Khanh ra ngoài rồi, cửa ải pháp luật khó khăn nhất cũng đã mở. Lần này, cậu chịu khó về nịnh nọt chú Lâm ít hôm đi. Ông ấy nguôi giận rồi, có lẽ cũng sẽ không quá làm khó hai người. Chuyện của ông ấy với gia đình ông Nguyễn Khiêm, căn bản cậu và Lâm Khanh cũng không hề liên quan. Yên tâm, bão táp ra sao cũng còn có mình chống cùng. Mình sẽ ở nhà cầm điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể bấm máy đi xin xỏ người lớn giúp cho cậu."
"Vẫn là cậu tốt với mình nhất mà, bạn yêu!"
"Thôi đừng nịnh. Khi nào làm mối một cô đáng yêu xinh đẹp cho mình là được, không cần lời lẽ dài dòng như vậy đâu. Thôi, mình cúp máy đây! Còn để dành tiền điện thoại cho cậu gọi về thu xếp với gia đình nữa."
"Quân, cậu đúng là đồ đáng ghét! Biến đi!"
Gia Văn cười sảng khoái một tiếng, vươn tay lướt nút tắt trên chiếc điện thoại đang đặt bên tai. Khi căn phòng đã lần nữa chìm vào yên lặng, cậu mới ngẩn ngơ bò lên nằm trên sopha, hai tay đan dưới đầu không ngừng vắt óc nghĩ ngợi. Tính toán rất lâu, cuối cùng cậu vẫn cầm điện thoại lên. Cuộc gọi lần này là liên lạc cho trực ban bảo vệ của khu chung cư nhà mình.
"Xin lỗi, cho hỏi mấy hôm tôi vắng mặt khỏi nhà, có thấy ai đến tìm tôi không?"
"Không những có, mà còn là đang có ngay lúc này."
Nhịp tim Gia Văn nảy lên. Người đầu dây bên kia vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"Rất nghiêm chỉnh, mặc áo vest đeo kính đen, khi vào hỏi cậu không được liền lặng lẽ ra ngoài ngồi. Vẻ mặt ông ta không dữ dằn lắm, chỉ là hơi lầm lì chút thôi. À, ông ta còn lái một chiếc xe hơi màu đen bóng lộn đến đây. Nhìn cái biển số gồm mấy con tám đằng sau, tôi đã biết ngay là hàng quý rồi. Này, đừng nói với tôi là làm ca sĩ không đủ sống, cho nên cậu buôn hàng cấm, để rồi bị xã hội đen tìm đến tận nơi muốn phá nhà nhé!"
Người bảo vệ chung cư này còn trẻ, ăn nói tùy tiện, rất thường hay tán gẫu như vậy với Gia Văn. Cậu không còn lạ gì cái vẻ đùa cợt như vậy, nghe xong chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
"Anh thôi đi! Tôi không bị điên. Nếu đã vậy thì cứ mặc kệ ông ấy đi, đừng cho vào. Đó là người quen của tôi, tôi sẽ tự thu xếp với người ta sau."
"Biết rồi."
Tiếng điện thoại vừa tút tút, trong lòng Gia Văn cũng nóng bỏng hết cả lên. Cậu lại bấm tiếp nút gọi, là một dãy số dài dằng dặc không hề lưu trong máy. Tuy vậy, cậu vẫn không thể nào quên. Bao nhiêu năm đi khắp nơi quậy phá, chưa lần nào gây ra hậu quả mà cậu không phải gọi đến cho người kia.
"Chú Phương..."
Phương chính là tên người thư kí lớn tuổi kì cựu trong công ty, kiêm luôn tài xế với gần ba mươi năm kinh nghiệm làm việc cho bố cậu.
"Cậu Văn, tôi đang ở dưới cửa nhà cậu. Mời cậu đi xuống! Ông Lâm nói rằng có chuyện quan trọng, cần đưa cậu về nhà ngay."
Gia Văn nghe xong câu này, không hiểu sao máu nóng sục sôi lên tận não. Cậu hít một hơi sâu, dừng lại rất lâu mới có thể bình tĩnh lên tiếng. Chất giọng lúc này rõ ràng không hề có lấy dù chỉ một chút vẻ hoảng sợ, nhún nhường.
"Chú về đi, hiện tại cháu không có ở đó. Nhờ chú nói lại với bố cháu rằng con trai ông ấy không còn là trẻ con, không thể để cho ông ấy cứ động một chút liền chồm chồm can dự vào đời tư của cháu như thế. Cháu có chân, cháu đi được thì về được, không cần ai đưa rước mất công! Nhờ chú nói bố cháu cứ yên tâm. Nội trong nhà hôm nay, cháu nhất định sẽ có mặt ở nhà."
"Cậu Văn, cậu Văn!"
Ngay lúc đó, điện thoại đã tắt, không để cho người cùng nghe kịp có thời gian phản đối lấy một lời.
---------------------------------
"Cậu Khanh, cái này coi như đền bù cho cậu về việc của Lê Thy. Thứ lỗi cho chúng tôi. Cô ấy là có vị trí đặc biệt trong công ty, không thể đích thân ra mặt nhận tội, đành để cậu chịu thiệt thòi một chút. Mọi sự việc liên quan, tôi sẽ có trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ phía sau. Còn về phía Như Mai, ban giám đốc cũng tự có cách giải quyết."
Lâm Khanh ngồi trong phòng giám đốc, dùng hai tay nâng tách trà nhấp nhẹ. Căn phòng mở máy lạnh mát rượi mà trong người anh vẫn cứ nóng ran. Trà trong chén là loại chế biến công phu, giá bán ra ít nhất cũng tính bằng tiền triệu, khi uống vào vị đắng vị thanh hòa quyện lan tỏa vô cùng đặc biệt.
Trước mặt anh, chủ tịch Lê vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, bàn tay không cầm chén trà đẩy đến trước mặt anh một phong bì đóng kín. Lâm Khanh biết bên trong đó không phải chi phiếu để trống thì cũng là giấy thông hành cho hết thảy hoạt động nghệ thuật sau này của anh. Chắc chắn là thứ vô cùng quý giá. Tuy vậy, anh tin rằng cái giá của những thứ này, không thể chỉ đổi bằng sự yên lặng trong vụ án kia.
"Chủ tịch, tóm lại, ngài vẫn còn chuyện muốn nói với tôi đúng không?"
Vừa nghe Lâm Khanh ái ngại hỏi, ánh mắt ông Lê lập tức sáng lên. Vẻ mặt ông ta rất bình thản, ôn hòa. Tuy vậy, giọng nói lại khiến cho người ta khi không cảm thấy rét run.
"Lâm Khanh, tôi biết cậu đã đi được đến nước này, chắc chắn không phải người ngu ngốc. Lần này, coi như cậu tinh ý. Vậy cậu cũng biết trong chuyện này, vì lo cho cậu, mà thằng bé đó đã động chạm đến không ít người đúng không?"
"Thằng bé đó" trong câu nói này, tất nhiên tất cả đều biết là ai. Lâm Khanh chau mày. Chủ tịch không nhìn anh, dừng một chút rồi lại nhẹ nhàng nói tiếp.
"Trong một ngày mà cả ông Phan Lâm lẫn con trai đại gia Nguyễn Khiêm đều liên tục gọi đến cho tôi. Trong giới kinh doanh, bọn họ đều nổi tiếng là làm việc rất sắt đá. Nguyễn Hoàng thì không nói đi, dù sao cậu ta cũng chỉ hỏi đến chuyện của cô Như Mai. Nhưng được đích thân ông Phan Lâm liên hệ thì thật là quý hóa quá rồi! A, ngay cả thời điểm bác sĩ báo tin con gái tôi có mang, tôi cũng chưa cảm thấy phiền phức như vậy."
Thần kinh Lâm Khanh căng thẳng, nước xanh trong vắt trong chén sứ thoáng lay động. Dù vậy anh vẫn phải duy trì nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt khiêm nhường lễ độ nhìn về phía trước.
Chủ tịch dù sao cũng lớn hơn anh đến gần hai mươi tuổi, cộng thêm giọng nói khiến ông như càng thêm thâm trầm hơn. Thấy anh yên lặng, ông ta hài lòng gật nhẹ đầu, cúi xuống nhấp thêm một ngụm trà trên tay. Ông ta không nhìn anh, tuy vậy anh lại cảm giác như có trăm ngàn con mắt đang mở to thô lố sau lưng mình.
"Cậu thân thiết với Havick, chắc cũng ít nhiều biết về gia cảnh của nó rồi. Thực ra, trong giới này, những mối quan hệ ngầm, chơi bời chung đụng như vậy không thiếu. Chỉ cần các cậu không quá trớn, tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là đã động đến người phía sau thì nhất định là không ổn nữa. Huống chi, ông Phan Lâm còn là chỗ giao thiệp thân tình với tôi."
"Chủ tịch, ngài..."
"Lâm Khanh, tôi khuyên cậu thật lòng. Trong số bọn họ, tôi vẫn cảm thấy cậu là người thông minh hiểu chuyện nhất nên mới gọi cậu ra gặp riêng. Trên đời có bao nhiêu người, tiếc gì một thằng trẻ con chỉ đáng tuổi con mình cơ chứ? Thanh niên còn trẻ, hành động thiếu suy nghĩ là chuyện bình thường. Nhưng chẳng lẽ đến cậu, cũng không biết suy nghĩ như vậy nốt hay sao?"
Lâm Khanh thoáng cảm thấy phẫn nộ, kìm cơn giận nhìn xuống phòng bì trên tay. Xưa nay, anh vốn luôn rất bình tĩnh, dù trong tình trạng như vậy vẫn không biểu lộ cái khó chịu ra ngoài mặt. Lâm Khanh nhẹ nhàng mỉm cười, giơ lên phong bì màu trắng dán kín sạch sẽ, dùng chất giọng lịch thiệp trang nghiêm mà khẽ hỏi.
"Thưa chủ tịch, nói như vậy, cái này không chỉ là mua sự im lặng mà còn là đổi lấy sự riêng tư của tôi ư?"
Anh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt như chất chứa hơi sương. Khi thấy ông Lê nghiêm mặt không nói gì thì bàn tay liền đặt phong bì xuống trên mặt bàn. Anh đứng thẳng người, nhẹ nhàng lùi hai bước ra sau, trong giọng nói đầy kiên định và dứt khoát.
"Nếu vậy thì xin lỗi. Ngài yên tâm, tôi biết những điều không nên nói là gì và chắc chắn sẽ lập tức quên nó đi. Còn thứ này, xin trả lại ngài. Tôi không có thói quen bán rẻ tình cảm và cuộc sống riêng của bản thân như vậy."
Biểu cảm của anh khiến cho chủ tịch Lê bật lên một tiếng cười. Ánh mắt từ trầm mặc đã chuyển sang sâu thẳm và mờ mịt như khói tỏa. Ông ta châm điếu thuốc lá, đi đến đứng hút bên cửa sổ. Giọng rất nhẹ, rất khẽ, tựa như đang bình phẩm về đám mây trôi xa phía chân trời chứ không phải đang nói với Lâm Khanh.
"Tùy cậu thôi. Chỉ là tôi muốn nói với cậu rằng cô Như Mai hôm trước khi bị khiển trách, đã đưa cho tôi một số thứ rất không hay ho. Tôi sẽ không đưa nó cho ai cả, nhưng cũng không dám chắc cô ta sẽ làm gì tiếp theo đâu. Cậu không buông, không có nghĩa là cái cậu đang nắm có thể trường tồn mãi mãi. Chuyện hôm nay, cứ quên đi. Món quà này thì cứ cầm về, đừng từ chối vì đó là thành ý của tôi, của ban giám đốc và Lê Thy. Nếu cậu nghe phải cái gì không hay, không thích thì cứ xem như tôi chưa nói gì hết cả."
Lời ấy vừa dứt, sắc mặt Lâm Khanh bỗng tái đi nhanh chóng mà không rõ lí do.
End chap