Khi Gia Văn ra khỏi nhà Lâm Khanh, cũng gần như không hề báo cho một ai. Cậu khóa cửa cổng lại, gọi điện đến công ty xin nghỉ, sau đó cũng chỉ bảo cho Hà Anh rằng mình có việc riêng cần đi giải quyết.
Lúc này, cậu không trang điểm. Trên người chỉ có quần bò, áo phông trắng rẻ tiền cùng một chiếc áo khoác da. Khuôn mặt đẹp đẽ bị lớp khẩu trang che đi, càng trở nên khó nhận ra dưới vành mũ lưỡi trai kéo thấp. Cậu cất ví vào trong người, hai tay đút túi quần lững thững đi ra đường cái. Sau cùng, Gia Văn đến taxi cũng không thèm ngồi, cứ thế trèo lên một chuyến xe buýt, mua vé rồi vào đứng ở góc khuất ngay phía cuối xe.
Đứng bên cạnh cậu là một cô bé mặc đồng phục trắng, trên cổ còn đeo khăn đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí trong tay. Gia Văn nhận ra hình ảnh khuôn mặt của mình được in nổi bật bên trong đó, cũng hiếu kì liếc nhìn xem. Tiêu đề của bài báo được in hoa bằng mực đỏ, nổi bật giữa trang giấy còn lớn hơn cả tờ giấy a. Lần này, không phải một bài viết tung hô, trái lại là tin đồn chẳng có mấy phần hay ho tốt đẹp. Đại khái là ca sĩ Havick hình tượng tốt đẹp nhưng thực ra trác táng ăn chơi. Theo nhiều nguồn tin, vì cậu gây ra chuyện dính dáng đến pháp luật nên thời gian qua mới ít khi xuất hiện trước truyền thông.
Gia Văn nén tiếng thở dài, quay đầu lại khịt mũi một tiếng. Nhưng tính ra thì bài báo kia viết cũng đâu phải hoàn toàn sai.
Cô bé học sinh bị âm thanh bên cạnh thu hút, bất giác ngước mắt nhìn sang. Gia Văn che chắn rất kín nên người ngoài không thể nhận ra cậu. Cô bé kia cũng không ngoại lệ, dù cảm thấy cậu rất quen nhưng không nhớ ra rằng đã nhìn thấy ở đâu. Ngay lúc ấy, cô bé chỉ thầm trầm trồ rằng anh thanh niên đứng sau mình thật sự rất cao, dáng người đẹp đến mức dù ăn mặc giản dị vẫn có thể làm cho người khác chú ý. Không những vậy, da tay da mặt còn rất trắng, tương phản với áo khoác và quần bò tông đen. Bên dưới khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai kia, chắc chắn cũng là một khuôn mặt đẹp trai vô cùng.
Khi thiếu nữ bên cạnh còn đang bận suy nghĩ mơ mộng thì xe buýt đã dừng lại ở trạm tiếp theo. Gia Văn không tiếp tục đứng đó, liền kéo lại khóa áo mà chen người nhanh chân đi xuống. Cô bé đứng trước mặt cậu vì hành động ấy mà ngẩn ngơ. Đến khi sực tỉnh thì anh đẹp trai ban nãy đã biến mất tự bao giờ.
Gia Văn đi bộ thêm một đoạn, rẽ vào khu nhà toàn những căn hộ rộng rãi đắt tiền, sau đó dừng lại ngay trước một chiếc cổng lớn có ổ khóa chạm rồng sơn xanh.
Cậu đứng ngây người ba phút, sau cùng vẫn quyết định không thèm bấm chuông. Cậu bước sang phía tường rào có độ cao chừng hơn hai mét, nhún chân lấy đà, sau đó vung người bám vào bật qua.
Đi về nhà mình mà cũng phải bật tường như ăn trộm. Chuyện này với bất cứ ai cũng sẽ là niềm sỉ nhục lớn lao. Thực ra, không phải Gia Văn ham mê hành động hay gì cả. Chỉ sợ là đợi đến lúc ông già đích thân ra mở cửa, cậu thậm chí sẽ không có cơ hội được bước vào trong.
Bên trong căn nhà xây kiểu biệt thự bốn bề khép kín là khoảng sân rộng đến gần mét vuông, vườn tược xanh tốt trải cỏ trồng đầy hoa quý cây cảnh. Khuôn viên đẹp ở nơi thủ đô tấc đất tấc vàng như thế, thực sự là vô cùng hiếm có. Khi Gia Văn nhảy được xuống dưới, đã suýt đạp nhầm lên con chó ngao lông xù mà gia đình cậu nuôi lâu năm.
May mắn, nó kịp nhận biết có người lạ, vừa nhe răng ra định cắn thì bất chợt nhận ra đó là cậu chủ mình. Con vật to lớn như sư tử, bỗng biến thành hiền hòa như chó con mới sinh.
Gia Văn vừa xoa đầu dỗ ngọt nó được mấy cái, liền nghe thấy tiếng chân người bước qua. Cậu ngẩng lên. Một người phụ nữ trung niên quý phái mặc bộ váy đơn giản ở nhà cầm bình hoa đi tới, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ ngạc nhiên.
Gia đình Gia Văn vốn không có truyền thống thuê giúp việc. Cả căn nhà rộng lớn bao năm nay chỉ có ba người chung sống cùng nhau, cho nên người vừa đi tới kia hiển nhiên chính là mẹ cậu.
"Mẹ..."
Bà Mĩ vừa nhìn thấy con trai, liền nhẹ nhàng lên tiếng.
"Cuối cùng con cũng về. Vào nhà đi! Bố con đang đợi ở bên trong."
Gia Văn nuốt khan một ngụm nước bọt, nhỏ giọng từ tốn khẽ hỏi.
"Trông bố thế nào hả mẹ?"
"Thằng bé này! Vừa về đến nhà chưa chào hỏi ai mà mặt mày đã đen xì thế kia. Con còn lạ bố con sao? Hôm nay, chắc chắn trong nhà này sẽ có bão lớn rồi."
Bà Mĩ không lạ gì những tình cảnh như vậy, chỉ vỗ vỗ vai con mấy cái sau đó tiếp tục cầm bình đi tưới hoa. Con chó cưng không hiểu vẻ mặt cậu chủ đang bị gì, chỉ biết nhõng nhẽo dụi dụi vào chân Gia Văn, điệu bộ không khác gì mỗi khi cậu làm nũng với Lâm Khanh.
Chủ nhân của nó tất nhiên không lạc quan được như thế, theo phản xạ chỉnh trang lại quần áo, hít sâu rồi dứt khoát đi vào bên trong. Con đường đi trong vườn không hề ngắn, nhưng riêng hôm nay cậu lại ước giá như nó có thể dài thêm ra. Cậu bước lên bậc thềm đá, bình tĩnh vặn tay nắm cửa. Khi cửa gỗ cao lớn vừa mở ra, thình lình có một luồng khí lạnh bất ngờ từ bên trong ập tới.
Người đàn ông đang ngồi đọc báo bên bộ bàn ghế bằng gỗ khắc từ từ ngẩng lên. Ông ta mái tóc đã chấm bạc, trên người mặc bộ pyjama kẻ xanh. Dáng vẻ dù lớn tuổi nhưng lại vô cùng uy nghi bệ vệ. Ông không nhìn Gia Văn. Dù vậy khi tiếng chân cậu vừa bước vào, cũng đồng thời có âm thanh trầm thấp trong không khí vang lên.
"Mày còn dám vác mặt về cái nhà này nữa hả?"
Gia Văn trên mặt không có chút gì hoảng loạn, từ tốn bước lại gần phía sau ông.
"Nếu con không về, kiểu gì bố cũng sẽ mắng con là loại con cái ngỗ nghịch chỉ biết cãi lời cha mẹ."
"Mày không phải sao?"
"Con tự thấy so với cái đám con cái phá tiền như rác, nhảy nhót đua xe của mấy nhà giàu khác ngoài kia thì con còn ngoan ngoãn, tốt đẹp chán."
Ông Phan Lâm lúc này đã đứng lên, dáng người cao lớn uy lực, sung mãn hơn rất nhiều so với độ tuổi ngoài ấy. Trên tay ông đang cầm một tờ báo cuộn tròn, bất ngờ không báo trước mà ném thẳng vào giữa mặt Gia Văn. May mắn là cậu nhanh chân né được ra, cuộn báo bay thẳng rồi đập vào bức tường tạo ra tiếng rơi vang vọng.
"Bỏ nhà bỏ cửa đi biền biệt, cùng một thằng đàn ông ở ngoài lêu lổng bao lâu. Đã thế lại còn nhờ vào quan hệ của bố mày để chạy vạy đi lo việc tù tội cho nó. Như vậy không phải là hư hỏng thì là cái gì?"
"Quan hệ của bố, trước sau cũng là của con. Có gì khác nhau cơ chứ? Với lại bố quen là quen với chú Thường. Con quen là quen với con chú Thường. Con và bố không phải là một. Quân với chú Thường cũng không phải là một. Hai việc này có gì liên quan đến nhau?"
"Mày nói không biết ngại ư? Nhìn vào thằng Quân, chẳng lẽ mày không tự thấy xấu hổ hay sao? Người ta làm cho cha mẹ vui mừng nở mày nở mặt. Còn mày, mày làm được gì?"
Câu hỏi này không hề làm cho Gia Văn thấy nao núng. Cậu đi tới đứng bên bộ bàn ghế, hai tay đan vào nhau để ở phía trước. Mái đầu cúi thấp trông tựa như một đứa con ngoan rụt rè nhận sai. Dù vậy trong giọng nói lại không có bất kì vẻ gì là hối hận hay biết lỗi.
"Tên con xuất hiện khắp nơi trên mặt báo, người ta ai ai cũng hoan hô con. Bố còn không vui ư? Với lại, con có điều gì thua kém Quân? Nếu bố muốn, thu nhập con mang về đảm bảo sẽ không dưới hai lần số tiền lương công an của cậu ta. Chỉ cần bố thích, con cũng có thể cho bố đi khắp nơi xem con biểu diễn. Từ bé cậu ta ngoan ngoãn, học giỏi là đúng. Nhưng rõ ràng Quân là Quân, còn Văn là Văn. Tại sao bố cứ đem chuẩn mực của người khác ra để áp đặt cho con như thế?"
Gia Văn nói ra những lời này, sắc mặt đã hiện rõ vẻ nổi dậy bất mãn. Ông Lâm nghe con trai nói vậy, nhất thời cũng lặng im, đường gân xanh tím nổi đầy trên vầng trán. Một hồi lâu sau, ông mới lại lên tiếng, trong giọng nói mang đầy hơi thở phẫn nộ, gấp gáp.
"Nhưng thằng Quân nó có dám làm chuyện tai họa bên ngoài như mày hay không? Yêu đương với một thằng đàn ông không nói, đã thế còn cả gan động đến gia đình tai to mặt lớn như nhà họ Nguyễn kia. Khi biết việc, bố mày cũng không biết phải giải thích ra sao với cha con ông Khiêm, chỉ có thể muối mặt nhận rằng mình dạy con không tốt. Khi làm ra những điều kia, mày có nghĩ cho bố mẹ mày hay không?"
Ông Lâm vừa dứt lời, ánh mắt đã sắc lạnh như hổ dữ liếc sang nhìn Gia Văn. Hai cha con họ đối diện nhau, nhưng trong nét mặt đều là vẻ tương phản đối nghịch. Gia Văn càng nghe càng không lọt tai, lửa giận trong lòng phừng phừng bốc cao ba trượng. Cậu đứng thẳng dậy, cái cằm phút chốc ngẩng lên cao. Từng chữ thốt ra trên môi dường như đều là do cố tình gằn xuống.
"Con làm vậy, con làm vậy thì có gì sai? Con sai, vậy việc người yêu Nguyễn Hoàng vu oan cho người khác là đúng hay sao? Bố vẫn dạy con là làm đàn ông, không được phép nhún nhường sợ hãi trước ai cả. Thế nếu con biết chuyện mà không nói ra, thì làm sao còn đáng mặt là đàn ông? Huống chi, bố là người kinh doanh, biết rằng uy tín là thứ vô cùng quan trọng. Nếu vụ này con để người ta lấn át thì cha con ông Khiêm kia sẽ càng có cớ nói con trai ông Phan Lâm chỉ là loại thùng rỗng kêu to, một kẻ yếu đuối đến nỗi người ở bên cạnh cũng không bảo vệ được. Đến lúc ấy, danh dự của bố, của con vứt cho ai? Hơn nữa, vụ bê bối này ít nhiều sẽ làm bọn họ xao nhãng. Trong giới kinh doanh, tìn đồn cũng là thứ lan nhanh. Hai người tranh chấp hợp đồng, việc đối thủ bị ảnh hưởng danh tiếng không phải là có lợi hơn cho bên chúng ta à?"
Ông Lâm nghe cậu nói được như vậy, nhất thời kinh ngạc trầm mặc hồi lâu. Thực ra, Gia Văn nói không sai, chỉ là việc cậu tiền trảm hậu tấu, tự ý hành động như vậy đã làm cho ông tức giận, cảm giác như bản thân bị qua mặt bởi chính đứa con trai. Chưa nói đến tất cả những việc nó làm, đều là vì một thằng đàn ông khác.
"Vậy việc mày quen thằng ca sĩ đó, định giải thích thế nào với bố mẹ đây?"
Gia Văn nghe được câu này, biết chắc bố mình đã xao động nên thậm chí trên môi còn thoáng lộ ra nét cười. Cậu tao nhã vuốt tóc, nét mặt trở lại bình thản như mặt nước hồ lặng gió. Giọng nói thậm chí còn cao hơn, gần như ẩn chứa mấy phần đùa vui ngang tàng.
"Bố biết anh Khanh ư? Cũng đúng lúc, con đang định báo tin cho người nhà hay. Nếu đã vậy thì nố chọn ngày đi, hôm nào con sẽ mời anh ấy đến ăn cơm với nhà mình."
Ông Lâm vừa nghe xong, liền bị chọc cho tức đến nghẹn họng.
"Mày..."
"Con không đùa. Người như anh Khanh không có gì là không tốt cả. Anh ấy lịch sự, hiểu biết, có sự nghiệp riêng lại biết chăm sóc người xung quanh. Trong giới bọn con, cái tên Lâm Khanh cũng rất được nhiều người nể trọng. Kiểu người truyền thống như thế, không phải là loại bố mẹ vẫn nhắm đến hay sao? Con cảm thấy một người như thế, thật sự không có điểm nào để chê trách cả."
Tất nhiên. Không thể chê. Chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi.
Ông Lâm thầm nghĩ trong đầu như thế, ngoài mặt yên lặng hút thuốc, câm nín nghẹn giọng rất lâu. Cả năm nay, ông mới lại bị đứa con quý tử của mình chọc tức như thế. Vốn tưởng rằng con cái lớn lên sẽ dần dần ôn hòa, ai dè nó chẳng có chút nào thay đổi, thậm chí còn phản nghịch táo bạo hơn xưa.
Thực ra, dù sao cha mẹ vẫn là thương xót con cái. Bao giờ cũng vậy, cơn giận của ông Lâm với Gia Văn thường cứ bộc phát rồi sẽ qua đi. Chỉ là lúc này, ông vẫn chưa nguôi nên mới lộ rõ ý phản đối như thế.
Nói chuyện với cậu một hồi, do thái độ lồi lõm mà hơi thuốc súng trong lòng ông càng như nồng đậm hơn. Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, ông Lâm cứ thế kiên quyết không nói thêm lí lẽ, thẳng tay ra cho cậu một mệnh lệnh gần như không thể bất tuân. Bà Mĩ đang tưới hoa bên ngoài cũng bị tiếng nói âm vang như sấm của ông thu hút mà lo lắng hé cửa nhìn vào.
"Mày không cần nói thêm gì nữa, có giải thích thế nào cũng vô ích thôi. Mấy ngày tới không đi đâu cả, dọn hết đồ đạc lên phòng mày cho tao! Để xem lần này bố mày có dạy dỗ nổi con mình hay không? Mày giỏi thì cứ cãi đi. Chỉ cần bước một bước ra ngoài thôi, tao lập tức lấy gậy đánh gãy một cái chân của mày."
Rồi, không chần chừ lâu, ông lại lấy điện thoại ra, bấm gọi tới cho người thư kí lâu năm. Đầu dây bên kia chưa kịp chào thưa, ông đã lạnh lùng lên tiếng.
"Anh Phương, gọi thợ đánh giúp tôi một cái chì khóa phòng cho thằng Văn. Bảo người ta mang tới ngay trong hôm nay. Không nói nhiều, nhanh lên! Sau đó cứ mặc kệ nó ở bên trong, khóa hết lại!"
Trong khi người mẹ bên ngoài bị câu nói này dọa cho hoảng sợ thì vẻ mặt của Gia Văn trước sau vẫn lạnh nhạt như không. Cậu ngán ngẩm ngáp dài một tiếng, nói được một chữ vâng rồi lập tức xoay người đi lên cầu thang. Tiếng bước chân vang vào nền đá, dù nhịp nhàng nhưng lại như mang ý thách thức không thể giấu đi.
Gia Văn vừa đi khuất, ông Lâm cũng giận đến độ ném chiếc chén sứ trên bàn về phía tường. Chiếc chén vẽ hoa văn tinh xảo rơi xuống đất, kêu lên một tiếng rồi nát vụn, vỡ tan. Vài giọt nước còn lại bên trong giờ lênh láng trên mặt đất. Bà Mĩ lúc này nhận ra mọi việc đã qua, dứt khoát mở mạnh cửa mà đi vào trong nhà. Vào đến nơi, trông thấy khuôn mặt khó coi của chồng mình, bà chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm.
"Cha không ra cha, con không ra con. Lần nào có chuyện cũng phạt nó như vậy, hỏi sao không lúc nào con cái nó nghe lời hết cả. Anh giỏi thì cứ khóa hết lại đi! Còn em, em đảm bảo với anh rằng ngày mai, anh sẽ không còn trông thấy nó trong phòng nữa đâu."
Một trận dông tố cứ thế, ầm ầm đi qua trong căn nhà của gia đình họ Phan.
Nhưng dông tố thực sự vẫn còn chưa kết thúc.
End chap