Trên đời này, không ai hiểu con bằng mẹ. Cho nên những điều bà Mĩ nói, tất nhiên không hề sai.
Không cần đợi đến ngày hôm sau. Ngay đêm ấy, khi tất cả mọi người đã ngủ say, Gia Văn mặc kệ chiếc cửa vào đóng kín, chìa khóa còn nằm trong tay ông bố yêu thương. Cậu leo từ trên ban công phòng mình xuống, động tác thành thạo đến độ kẻ trộm chuyên nghiệp có lẽ cũng phải chào thua.
Hai năm vài lần leo tường, đúng là đen đủi hết sức!
Đó chính là ý nghĩ đã nảy lên trong đầu Gia Văn khi cậu thả người xuống trên chiếc cột trụ cao cao trước thềm cửa kia.
Lúc này, cả căn nhà đã hoàn toàn tối om, ngay đến phòng đọc sách của ông Lâm cũng đã tắt đèn cách đó ba mươi phút.
Khi cậu chạm chân được xuống đất, đã là gần hai giờ sáng. Tiếng động rất nhẹ lay con chó ngao từ trong chuồng bừng tỉnh. Bóng đen to lớn lông dài từ sau bụi cỏ lừ lừ đi ra. Ăn trộm đâu không thấy, chỉ thấy cậu chủ mình đầu đội mũ tay cầm đèn pin, điệu bộ khoác balo đi ra rõ ràng còn khả nghi hơn cả ăn trộm.
Con chó vừa hắng giọng, vươn cao cổ định kêu thì có hai bàn tay đã đưa ra bịt miệng nó, dúi vào cho nó một khúc xương to. Nó ngửi thấy mùi vị quen thuộc, lại được ăn món yêu thích nên lập tức ngoan ngoãn phủ phục nằm im.
Gia Văn xoa đầu ôm ấp nó. Khi thấy con vật đã bắt đầu lim dim phe phẩy cái đuôi dài, cậu mới bắt đầu rón rén bật tường ra ngoài tiếp. Kinh nghiệm có nhiều, lại thêm việc tập luyện vũ đạo lâu năm. Giờ đây bức tường dù có xây lại thành cao đến ba mét cũng khó lòng ngáng chân được cậu.
Gia Văn thở dài một tiếng. Sau chuyện này, kiểu gì cậu cũng phải gọi điện cảm ơn mẹ một tiếng. Nếu không có bà, không những tối nay phải nhịn đói, mà cũng sẽ không có đạo cụ để thành công đào tẩu như giờ đây.
Chó là con, con trai là thằng. Con và thằng như nhau, chó và con trai như nhau. Phải chăng bố mình thực sự đang nghĩ như vậy nhỉ?
Khi Gia Văn từ trên tường đi được xuống đất, trong đầu cũng đã gạt luôn hết mấy ý nghĩa ngớ ngẩn kia ra. Đang đêm nên cậu không cần đeo khẩu trang, cứ thế quần áo xộc xệch chạy như bay ra phía đường cái. Cậu bắt một chiếc xe buýt, không nói không rằng mà lập tức leo lên.
Tầm này, khách trong xe tất nhiên cũng vắng vẻ đến thảm thương. Vào được đến nơi rồi, việc đầu tiên cậu làm chính là rút điện thoại ra. Cái tên hiện lên đầu tiên trên danh bạ, sáng lấp lánh hai chữ "anh yêu".
"Văn, là em..."
Đầu dây bên kia có hơi ngái ngủ nhưng khi vừa phát hiện ra là cậu thì lập tức tỉnh táo như không. Gia Văn nghe được giọng anh, xúc động đến độ suýt chút nữa đã trào ra nước mắt. Cậu nắm chặt chiếc máy trong tay, ngón tay không biết có phải do lạnh không mà nhẹ nhàng run rẩy. Cậu hạ giọng nhỏ hết mức, hổn hển nói vào trong điện thoại.
"Anh Khanh, em xin lỗi, vừa rồi không thể đến tận nơi đón anh. Em đi có việc, đang trên đường trở về, anh đừng lo. Em về nhà thu xếp một ít đồ đạc, chiều mai sẽ qua thăm anh. Anh đừng đi đâu, nhớ ở nhà chờ em về nhé..."
"Gia Văn..."
"Anh Khanh, em nhớ anh."
Nghe giọng cậu nói vào tai lúc này, sợ là đến trái tim sắt đá nhất cũng sẽ chảy tan ra. Lâm Khanh không ngoại lệ, cơn buồn ngủ ban nãy chẳng hay đã tan biến đi đâu. Anh khẽ khàng gật đầu, nhỏ nhẹ nói lên một tiếng, gần như là gió thổi xa xôi.
"Em yên tâm, tôi luôn ở đây. Đi sớm về sớm, tôi chờ em."
Gia Văn mỉm cười. Chân trời ngoài kia còn tối mờ, nhưng ánh nắng không biết từ đâu đã lan đến trên môi.
Ba tiếng "tôi chờ em" kia tựa như hương hoa mùa xuân ngấm sâu, mang theo vị mật ngọt ngào, cứ thế quanh quẩn trên vai, âm vang trong đầu mãi đến rất lâu sau đó.
-----------------------
Thời điểm Gia Văn về đến nhà, cũng vừa đúng lúc chân trời hửng sáng đằng Đông.
Bảo vệ chung cư nhìn bộ dạng lếch thếch, đầu óc rối bời, suýt nữa đã không thể nhận ra. Khi ông ta soi đèn, dùi cui trên tay vừa định nện xuống thì cậu thất thanh hô lên.
Trực cổng hôm nay là một bảo vệ trung niên quá tuổi, ánh mắt đã kém, lại thêm trời tối nên nhìn cậu rất lâu mới giật mình nhận ra. Đôi co tranh cãi một hồi, cậu cứ thế phi thẳng lên nhà. Khi khóa cửa, kéo hết rèm lại xong thì đến quần áo cũng không thèm cởi mà cứ thế nằm như xác chết trên sopha.
Đầu Gia Văn thoáng đau nhức, nhịp tim còn thình thịch gõ trống như chưa thể ngay lập tức bình ổn lại. Cậu lăn lộn một hồi, rồi cứ thế ôm gối ngủ một mạch đến tận trưa. Đến khi tỉnh lại thì đã thấy một lúc mấy tin nhắn của Hà Anh. Cô hỏi thăm cậu có sao không, rồi hỏi vì sao gọi điện xin ban giám đốc nghỉ mà không hề báo trước một tiếng cho cô.
Gia Văn lướt tay gõ xuống hai tiếng "em bận", sau đó nhẹ nhàng nhắn nút gửi đi. Cậu không cần nói nhiều, chỉ sợ Hà Anh cũng đã đoán ra. Cô là người thông minh tinh ý, nhất định đã sớm cảm giác việc ban giám đốc dễ dàng cho một ca sĩ lịch trình bận rộn như Gia Văn xin nghỉ mà không rõ lí do, là một việc vô cùng thiếu logic.
Cũng không sao, dù gì chuyện này cũng liên quan đến Lâm Khanh. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.
Gia Văn lúc này mới uể oải đứng dậy, chính thức đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng. Khi cậu nhìn lên đồng hồ, đã là gần mười một giờ. Mặt trời ban trưa bên ngoài lên cao, tỏa ra ánh sáng gay gắt chói chang.
Gia Văn nghe bụng mình rì rào ấm ách, liền không nhịn được nữa mà gọi điện xuống nhà hàng ở tầng một đặt cơm. Quán cơm này nấu không hợp khẩu vị của cậu, đồ ăn lại không tươi, về mọi mặt thua xa cơm mẹ nấu hay cơm của Lâm Khanh. Dù vậy giờ đây, đến mì tôm trong nhà cũng hết. Kiếm được cái ăn để bỏ vào trong bụng đã là tốt lắm rồi.
Mười phút sau, chiếc chuông bên ngoài cửa kêu vang. Gia Văn thay tạm một cái áo phông sạch sẽ, cầm theo ví tiền lầm lũi đi ra. Khi cậu mở cửa, rõ ràng là một người đang cầm hộp cơm trên tay. Dù vậy, từ ăn mặc, nét mặt cho đến điệu bộ, đều không có chỗ nào giống như một nhân viên giao hàng.
Ngắm người này, thà đi vào rừng ngắm một khúc gỗ còn hơn.
Gia Văn thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải biểu lộ ra vẻ lịch sự, nét cười như có như không. Dù gì người trước mặt cũng là phụ nữ, không thể vì tâm trạng không tốt mà để người ta nói rằng mình thô lỗ vũ phu. Cũng không phải ai xa lạ, cô gái ở trước mặt cậu lúc này, chính là Như Mai.
Không phải nhan sắc rực rỡ mà là việc cô ta đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình làm cho cậu cảm thấy bất ngờ. Không tính đến việc cậu rất ít khi đưa ai về nhà riêng, thì riêng cô ta có mặt ở đây sau khi gây ra một đống tai họa xong đã đủ cho người ta một trận cười nghiêng ngả không ngớt rồi.
Gia Văn tự nhận mình rất lịch sự với phụ nữ. Nhưng trong tình cảnh này, cậu vẫn không thể kìm chế mà lộ ra vẻ chán ghét, thờ ơ.
"Cậu có thể nhìn đàn chị của mình bằng ánh như vậy? Còn không biết phép tắc đến độ có khách đến thăm, mà bắt người ta đứng đợi ngoài cửa như ăn xin thế này sao?"
Gia Văn lạnh nhạt mím môi, cả người vẫn chắn ngang trước cửa, không hề xê dịch đi một chút.
"Tôi không nhớ tôi mời chị đến, cũng không cảm thấy chị có tư cách và nghĩa vụ gì mà phải đến thăm tôi. Cứ cho là tôi không biết cách cư xử, vậy xin hỏi tự dưng chị tìm đến nhà tôi như vậy, là vì có việc gì?"
Như Mai mỉm cười, tia sáng nhàn nhạt trong ánh mắt lóe lên.
"Cậu không thấy ư? Tôi rõ ràng là đang đến đưa cơm cho cậu?"
"Đưa cơm? Chị đùa tôi à? Chị, nhân viên thì không phải, bà chủ cũng càng không, người ta cần gì chị phải đến làm việc vất vả như thế? Quên mất, nơi chị nên đến phải là thảm đỏ, sân bay. Hai bên phải có phòng viên chụp ảnh, ô tô đón đưa chở rước. Chị nói chị là nhân viên giao hàng, không sợ khiến tôi thấy xấu hổ thay chị à? Với lại, người làm công trong nơi tôi ở, cũng còn chưa thiếu suy nghĩ đến mức đó."
"Cậu có nhầm không? Tôi đâu nói tôi là người giao hàng. Tôi vừa vào quán, nghe được điện thoại liền ngỏ ý giúp. Bọn họ nhìn thấy tôi, thì lập tức đồng ý để tôi mang cơm lên cho cậu đó chứ?"
Gia Văn kinh ngạc, đuôi mày nhướn lên thành đường cong.
"Chị làm cách nào?"
"Tôi nói tôi là bạn gái của cậu, vì giận nhau nên muốn chủ động làm lành trước. Bọn họ tất nhiên đều tin ngay. Ở trong đó ai cũng biết cậu, một số người cũng còn nhận ra tôi. Họ khen rằng chúng ta...à...rất đẹp đôi."
Như Mai vừa dứt lời, sắc mặt của cậu cũng lập tức chuyển xấu. Chuyện này lộ ra ngoài, chỉ e đám phóng viên đó lại có dịp múa bút tung hoành làm vui. Dưới tình cảnh thế này, lại thêm tin đồn kiểu đó, có khác chi đem lửa đổ thêm dầu vào đâu.
Gia Văn cười khẩy, ánh mắt nhìn về phía cô gái kia càng lộ rõ vẻ khó chịu.
"Không ngờ chị đã đến nước này, được Nguyễn Hoàng che chở mà vẫn phải dùng mưu hèn kế bẩn để kéo tôi xuống bùn theo. Tiếc rằng lần này e là chị thất bại rồi. Ông Lê không có khả năng để thêm một chuyện khó nghe nào diễn ra trong thời gian này đâu. C&M danh tiếng sạch sẽ như vậy, tất nhiên phải có cách thức tự thanh lọc của nó. Nhìn tình cảnh này, tôi đoán hai tiếng đồng hồ ngồi trong phòng giám đốc kia, chị cũng đã được nghe không ít, đúng không?"
Nụ cười của Gia Văn bất giác khiến cho hàm răng trắng bóng của Như Mai nghiến chặt vào nhau. Dù vậy, ngoài mặt bờ môi đỏ vẫn duy trì đường thẳng, khuôn mặt dù nhợt nhạt đi nhiều nhưng được phủ phấn tô vẽ nên vẫn khó có thể nhận ra.
Gia Văn ghét thì vẫn ghét, nhưng khen thì vẫn phải khen. Không phải tự dưng mà Như Mai chỉ toàn được giao cho các vai mĩ nhân, hoa hậu hay đại minh tinh như vậy. Dù trong mọi trường hợp, cô ta đều toát lên khí chất thu hút bất cứ ai. Nhất là lúc này, khi cô ta chỉ mặc trên người một bộ váy tím đơn giản, tai và cổ không mang chút trang sức. Sắc mặt rõ ràng rất khó coi, nhưng vẻ giận dỗi khi chiếu vào trong mắt người khác tự nhiên vẫn biến thành xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng.
"Havick, tôi coi như cậu trẻ con nông nổi, tạm thời cũng không so đo. Tôi biết cậu đang chịu áp lực lớn nhưng vẫn vui vẻ bình thản như vậy, cũng vì anh Khanh của cậu vừa mới được ra ngoài, đúng không? Tình cảm đẹp đấy! Đến tôi còn cảm thấy ngưỡng mộ! Nhưng cậu có tin rằng tôi có thể khiến cho suy nghĩ của cậu thay đổi ngay lúc này hay không?"
Như Mai yên lặng lúc lâu, một hồi sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói. Sắc mặt cô ta trắng đến nhợt nhạt, xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo tựa như một con búp bê ma trong phim. Vì quá sắc sảo nên dù đẹp nhưng cũng không có chút gì đáng yêu, dễ mến. Lời cô ta nói, khiến cho Gia Văn rơi vào nghi hoặc. Cậu cúi đầu, hạ thấp tông giọng để chắc chắn sẽ không có ai tình cờ đi qua có thể hiếu kì nghe trộm câu chuyện của bọn họ.
"Chị muốn gì?"
Chân mày kẻ sắc của Như Mai nhướn lên, môi đỏ cong cong một nét cười nhạt. Cô ta uốn uốn nghịch ngợm lọn tóc xoăn buông hờ trên vai. Điệu bộ trở lại kiêu kì như trong phim hay trên những bức ảnh chụp tạp chí.
"Cho tôi vào nhà, và tôi sẽ cho cậu thấy thứ mà chắc chắn cậu cần phải xem."
Gia Văn cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, sau cùng vẫn là nghiêng người mở rộng cánh cửa ra.
Như Mai ngẩng đầu, nụ cười trên môi phụt tắt, cầm theo hộp cơm đi vào bên trong. Biểu cảm trên khuôn mặt khiến người ta không thể đoán ra là cô đang suy nghĩ điều gì.
End chap