Bên trong quán bar đông đúc lại hỗn độn. Ánh đèn mập mờ chiếu lên sàn gỗ loang lổ. Tiếng gót giày gõ xuồng sàn tạo nên những âm thanh lộc cộc nhưng lập tức bị nuốt chửng đi trong tiếng nhạc đinh tai. Mùi mồ hôi, mùi thuốc, mùi rượu hòa quyện tạo nên thứ hương vị khiến người ta vừa ngửi đã thấy đầu óc đau nhức, váng vất.
Lâm Khanh một mình uống rượu bên chiếc bàn ở góc khuất. Chất lỏng đỏ sóng sánh trong xuất hắt ánh nhàn nhạt lên thành ly thủy tinh. Anh vẫn yên lặng, ánh mắt quan sát xung quanh rất lâu. Mỗi khi có người đi tới vỗ vai, anh cũng chỉ ngẩng lên mỉm cười. Từ này đến giờ, có đến hàng chục người đi qua, nhưng không có ai là người anh đang tìm kiếm.
Khi Lâm Khanh đến, là khoảng giờ tối. Gần hai tiếng chơi bài, nhưng vẫn phải chờ đến hơn một tiếng sau mới thấy người kia đến. Y đến lặng lẽ đến độ gần như không khiến cho ai nhận ra, từ tốn đi đến bên quầy bar. Dáng vẻ theo năm tháng mà đổi khác khiến anh suýt nữa không thể nhận ra. Một nửa bóng lưng cao cao đứng bên quầy pha chế bị bóng sáng nhập nhèm che phủ mất. Lâm Khanh cười nhạt một tiếng, cầm theo ly rượu đi vòng xuống dưới quầy pha chế. Lúc này, người kia đang pha một ly cocktail có màu đen óng ánh như than. Thời điểm y ngẩng lên, trùng hợp đối diện với đôi mắt đen thẳm và vẻ mặt quỷ dị nửa thực nửa hư của Lâm Khanh.
"Cậu tìm ai?"
Đẩy ly rượu vừa pha sang phía kia, Giản ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi. Lâm Khanh vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu, thậm chí độ cong nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng hơn. Anh nâng ly rượu uống một ngụm nhỏ, ghé sát đầu hơn về phía người kia. Bàn tay thon dài của anh đặt lên vai y, nhẹ giọng đáp.
"Nơi này ồn quá, dẫn tôi đến phòng riêng của anh đi! Tôi có một số chuyện muốn hỏi anh."
Ánh mắt Giản hơi dao động, lúc đầu còn tưởng như tai mình nghe nhầm. Y nghi hoặc nhìn anh, ngần ngừ rồi cũng xoay người ra hiệu cho anh đi theo. Lâm Khanh đoán y không nhận ra mình, nhưng có lẽ y cũng biết Lâm Khanh không giống như khách chơi bình thường lui tới đây. Ngay từ thời quán mới thành lập, việc Giản có hẳn một căn phòng riêng trong quán, cũng không phải chuyện được nhiều ngươi biết đến.
Phòng của Giản là một gian nhỏ nằm sau sảnh vui chơi, bày biện đơn giản đến độ chỉ có một bàn trà và tủ gỗ đơn sơ mộc mạc. Đèn trong phòng này sáng hơn, bốn phía cách âm rất tốt. Vừa bước vào bên trong Lâm Khanh đã thấy thư thái hơn rất nhiều.
Lúc này, anh mới nhìn rõ dáng vẻ của người đang đứng trước mặt mình đây để rồi nhất thời cảm thấy hơi hụt hẫng. Giản chỉ hơn anh hai tuổi nhưng trông y bao năm qua đã già đi quá nhiều. Phần vì anh trẻ lâu, phần vì thời gian có lẽ đã quá nhẫn tâm với y. Y chỉ mặc một chiếc áo trùm dài màu trắng. Chiếc quần jean tối giản liền với đôi giày thể thao màu ghi. Tóc y vẫn chải kiểu hơi vuốt lên như trước, nhưng chân tóc đã lấp ló lộ ra vài sợi tóc tơ nửa bạc.
Mặt Giản gầy hơn trước, đuôi mắt loáng thoáng có vệt chân chim mờ mờ. Môi y mỏng, nhếch lên một cánh duyên dáng như cánh nhạn mùa xuân. Và đôi mắt đen như cườm của y đang nhìn chằm chằm anh bằng sắc thái đầy ngờ vực.
Lâm Khanh thở dài, trong đầu từ từ hiện về những kí ức đã nhuốm màu xa xưa. Hình ảnh người kia ngậm điếu thuốc cười mỉm đứng trong quầy pha chế, duyên dáng pha trò, khéo léo đưa đẩy, xung quanh là vòng trong vòng ngoài những phụ nữ yêu thích yêu thích y vây quanh, cho đến tận giờ, vẫn còn in lại sâu đậm trong kí ức của anh.
Bây giờ y già rồi, mà anh cũng già rồi. Bọn họ, đều đã tàn úa cả rồi.
"Xin lỗi, nhưng tôi trông cậu, thực sự rất quen. Và vì lí do gì, cậu lại muốn gặp tôi?"
Câu hỏi của Giản làm cho Lâm Khanh cảm thấy hơi hụt hẫng. Anh thở dài, vuốt lại tóc mai, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch lớp hóa trang trên mặt. Cặp kính tròn trong suốt nãy giờ đeo trên cổ áo, giờ cũng được anh mở ra đeo lên. Vài hành động nhỏ, khiến vẻ mặt của anh như hoàn toàn đổi khác. Khuôn mặt này, đã bắt đầu nhang nhác những nét quen thuộc của hai mươi năm về trước.
Giản nheo mắt nhìn, mơ hồ lên tiếng.
"Cậu là..."
"Cách đây hơn hai mươi năm, anh từng nhận một sinh viên Nhạc Viên mới tốt nghiệp về làm ca sĩ hát đêm cho quán. Sau này, khi đã nổi tiếng, cậu ta thi thoảng vẫn sẽ tới tìm anh. Ngày ấy, anh dạy em chơi bài, pha nước, còn dạy em mánh khóe để mời chào rượu thuốc cho khách hàng. Anh còn nhớ không?"
Lâm Khanh vừa dứt lời, trên khuôn mặt Giản lập tức có sự thay đổi mãnh liệt. Y bước tới hai bước, chăm chú quan sát kĩ hơn dáng vẻ của anh. Ngón tay y dừng lại trên không trung rất lâu. Điệu bộ, đã bắt đầu có chút run rẩy.
"Chẳng lẽ, cậu là cậu Khanh..."
Lâm Khanh gật đầu, nụ cười nửa miệng trên môi thoắt ẩn thoắt hiện.
"Là em. Em tự dưng thấy nhớ anh em cũ nên mới tìm đến. Nhân tiện, cũng để hỏi anh xem anh có nhớ Khánh Minh ngày xưa không?"
Sắc mặt của Giản đang từ mơ hồ chuyển sang tái nhợt. Y hừ nhẹ hạ tay xuống, kéo ghế ngồi xuống bên chiếc bàn bằng gỗ thông. Y liếc nhìn anh, chất giọng có vẻ vô cùng sắc lạnh, dứt khoát.
"Cậu muốn gì?"
Lâm Khanh lắc đầu, nhẹ giọng đáp lời y.
"Em nói rồi, không có vấn đề gì cả. Em hôm nay đến tìm anh, đơn giản chì vì muốn gặp và tâm sự hỏi chuyện người quen."
Anh hơi ngừng lại, ghé sát bên tai y hơn, vẻ mặt bí hiểm từ tốn nói tiếp.
"Anh yên tâm, việc anh cắt đêm nhạc của em để thay thế cho bữa tiệc của Khánh Minh, em cũng quên rồi. Chỉ có anh câu nệ quá nên cứ vì thế mà tránh em. Anh không biết đâu, trước khi Khánh Minh chết, em với cậu ta còn gọi điện hàn huyên đến hết đêm cơ."
Màu da trên mặt Giản từ tái xanh từ từ chuyển sang trắng bệch. Y nhìn anh, tựa như đang nhìn một bóng ma bước tới từ trong kí ức. Giọng y đã bắt đầu lắp bắp, trên trán lấm tấm tuôn ra những giọt mồ hôi.
"Cậu nói...Khánh Minh..."
Lâm Khanh nhủ thầm trong lòng rằng có vẻ như người kia càng lớn tuổi, thần kinh càng kém đi thì phải. Ngày xưa, y cũng không dễ bị kích động thế kia. Lúc đến đây, anh còn không ngờ được mọi thứ sẽ diễn ra nhanh như vậy. Anh không nói gì, chỉ khẽ ừ nhẹ một tiếng. Bằng một động tác tinh tế, bàn tay xương xương cũng đốt điếu thuốc đưa lên môi, khói trắng phủ lên tóc mềm tựa như làn sương lạnh bao phủ cánh đồng buổi sớm.
"Anh đã nói thế, thì em cũng không quanh co. Ngày ấy, cậu ta chết vì tự sát. Là tự sát bằng thuốc phiện, anh cũng biết đúng không? Nếu cậu ta không nghiện, chắc chắn cũng sẽ không chọn cách ấy. A...Chết trong đê mê như vậy, cũng là một ý tưởng hay, đúng không?"
Giản lặng người đi, chất giọng thấp thỏm lập tức bác bỏ.
"Cậu Khanh, tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nên nhớ đây là quán do tôi làm quản lí. Để bảo đảm trật tự, tôi cũng có thể đuổi cậu ra ngay. Tóm lại, cậu muốn gì?"
"Anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Cái quán này, làm sao chỉ có chuyện kinh doanh quanh mấy vụ nhảy nhót rượu bia kia. Em cũng từng làm ở đây, anh còn định bịp ai? Em tin chắc là trong cái tủ kia, có khi đang trữ đầy hợp đồng ngầm, số điện thoại của đường dây gái gọi hay bao cần sa nào đó không chừng."
Giản bị kích động mạnh, đôi mắt đen như ngọc thoáng sòng sọc long lên.
"Cậu nói láo!"
"Nói láo hay không anh tự biết. Em chẳng phải công an nên anh yên tâm rằng em cũng sẽ không quản mấy thứ kia. Hôm nay, em đến hỏi anh, chỉ vì câu chuyện của Khánh Minh.....Ừm, và cả Nguyễn Hoàng ngày đó nữa."
Lâm Khanh lạnh giọng đáp lời, thả khói thuốc trắng đang ngậm trong miệng ra. Dù Thiên Thủy Lâu bây giờ có thể không còn liên quan đến những thứ kia. Nhưng quá khứ đen tối vẫn mãi là điểm yếu chí mạng của họ. Giản bắt đầu tỏ thái độ thỏa hiệp, yên lặng bày ra ý muốn nghe anh nói tiếp. Anh hít một hơi sâu, bắt đầu quay người nhìn chằm chằm vào mắt y.
"Nguyễn Hoàng ngày ấy, từng là khách quen của anh đúng không?"
Giản uể oải ngẩng lên, miễn cưỡng thừa nhận.
"Vài lần cậu cùng cậu ta đi đến đây rồi, sao còn hỏi tôi câu đó?"
"Tốt, em thích thái độ này của anh. Tiếp theo, anh ta có hẳn một căn phòng riêng để tiếp khách trong này đúng không. Mà tất nhiên, theo em biết là ngoài Khánh Minh ra, lũ lâu la như bọn em chẳng có ai được bước vào cả."
"Đúng!"
"Vậy bây giờ căn phòng đó ra sao?"
"Từ khi Khánh Minh chết, Nguyễn Hoàng cũng đề nghị chúng tôi bỏ nó đi. Ông chủ của tôi vì thế đã tu sửa nơi đó thành kho chứa rượu của quán. Sau này, mỗi lần Nguyễn Hoàng đến đều đặt phòng chứ không thuê đứt như trước. Mà lâu rồi, cậu ta cũng không ghé qua đây."
Lâm Khanh gật đầu, thầm cảm thấy hài lòng vì thông tin kia khá phù hợp với những gì mình thu thập được. Tất cả ghi chép trong tập tài liệu mật Khánh Minh gửi cho anh, quả thực không sai một ly. Nói như vậy, gia đình họ Nguyễn, thực sự có liên quan đến giao dịch ngầm và làm ăn phi pháp trong giới. Đó mới thực là phần quan trọng chìm sâu bên dưới của tảng băng.
Đôi mắt Lâm Khanh lóe sáng lên. Đây, thật sự sẽ là một đòn chí mạng.
"Ừm, em hiểu rồi. Vậy ngày ấy, Khánh Minh dùng thử thuốc phiện, cũng là nhờ hắn ta chỉ cho, đúng không?"
"Cậu..."
Bàn tay Giản đang để trên bàn co lại thành đấm, đôi mắt tỏa ra địch ý gườm gườm nhìn lên Lâm Khanh. Anh vẫn thản nhiên hút thuốc, vẻ mặt ráo hoảnh không một chút sợ sệt nao núng. Anh ngồi xuống trên chiếc ghế còn lại trên cạnh bàn, ngón tay linh hoạt gõ lên một tràng lộc cộc có nhịp điệu khá vui tai. Nụ cười tủm tỉm như giọt nắng cuối ngày đọng trên môi anh. Bên trong vẻ ôn hòa thanh tao lại ngầm khiến cho người ta thấy mê mờ, quỷ quái.
Giản vẫn dứt khoát quay đi, cúi mặt lạnh giọng nói.
"Chuyện này tôi không biết. Cậu đi mà hỏi người khác."
Lâm Khanh cười cười, ngón tay vươn ra nghịch nghịch sợi tóc mai buông hờ như tấm rèm trên trán của y.
"Anh yên tâm. Cho dù anh không thừa nhận, em cũng biết cả rồi. Em còn biết anh đã đưa bao nhiêu thuốc cho cậu ta, rồi còn được Nguyễn Hoàng cẩn thận dặn dò phải lấy liều nặng nhất như thế nào ấy chứ. Trong thư tuyệt mệnh, Khánh Minh viết rằng cậu ta sẽ không thể nào quên tên anh. Không biết hai mươi năm nay, đã có khi nào cậu ta hiện về báo mộng cho anh không nhỉ?"
Giản ú ớ không nói nên lời, đôi mắt mở to như cá chết nhìn vào khuôn mặt bình thản lúc này của Lâm Khanh. Điếu thuốc trên môi đã cháy hết, anh liền thuận tay bỏ nó vào chiếc gạt tàn sứ ở bên dưới. Trước mặt anh, Giản đang cúi đầu, hàm răng trắng cắn chặt lên đôi môi mỏng của y. Anh thở dài một tiếng thương hại. Có lẽ hai mươi năm qua, cũng vì chuyện này mà y già nua nhanh chóng như vậy.
"Nói đùa anh một chút, chứ thực ra em cũng không muốn đào quá sâu vào quá khứ của anh. Em khuyên anh rằng quên được thì cứ quên hết đi. Người chết cũng chết rồi. Anh cũng không phải cố gình muốn gϊếŧ chết cậu ta. Giờ em chỉ muốn anh xác nhận rằng việc Khánh Minh bị Nguyễn Hoàng ép dùng thuốc phiện, rồi phải tham gia những vụ làm ăn bất hợp pháp của hắn ta là đúng, đúng không?"
Giản đã bình tĩnh lại, sắc đỏ trong đôi mắt nhạt dần đi. Thái độ thiện chí của Lâm Khanh làm y bớt căng thẳng hơn một chút. Y ngẩng lên, hoài nghi hỏi lại Lâm Khanh.
"Đúng, nhưng cậu hỏi những việc đó làm gì? Thiên Thủy Lâu căn bản chỉ là một nơi tụ hội, khách hàng làm gì bên trong đâu có liên quan đến chúng tôi. Vả lại, thuốc phiện cũng đã được ngừng giao dịch ở đây từ lâu rồi. Bây giờ chúng tôi căn bản, không dính dáng gì đến chuyện kia."
Lâm Khanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh hít một hơi sâu. Anh vỗ vỗ bàn tay gầy của Giản, dịu giọng nói.
"Anh nói vậy thì em hiểu rồi. Chuyện em cần cũng chỉ đến đó thôi. Nếu theo những gì em tính toán, vài ngày nữa, sẽ có một số người đến đây tìm anh. Nếu họ hỏi Nguyễn Hoàng có liên quan gì đến Khánh Minh thì anh cứ trả lời thật. Yên tâm là đến lúc đó mấy bê bối quá khứ sẽ có người đứng ra lo liệu cho anh. Anh cứ trả lời thật, chỉ cần đừng nói tên mình cho họ là được. Còn nhỡ không thành công..."
Lâm Khanh thở dài, quay mặt nhìn về phía bức tường trống trơn đằng trước.
"...nửa đời sau, anh cũng sẽ không còn phải thấy mặt em thêm lần nào nữa."
"Cậu..."
"Đừng nói gì cả! Vậy là đủ rồi. Ngày hôm nay, thực lòng cảm ơn anh."
Giản thầm cảm nhận ra độ nghiêm trọng của việc này, định lên tiếng hỏi Lâm Khanh nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể gật đầu đồng thuận với Lâm Khanh. Người kia xong việc, cũng không làm phiền y thêm. Anh cảm kích nói vài câu cảm ơn, sau đó tháo kính rồi vén lại tóc để chuẩn bị rời đi.
Hai người ra khỏi phòng, đi qua sàn nhảy ồn ã rồi tiến ra phía hành lanh. Giản tiễn anh ra cửa, đứng đó nhìn anh rất lâu. Y bỗng dưng cảm thấy đôi mắt của người kia thâm sâu đến độ tựa như vách núi chông chênh không thấy đáy.
Năm đó, y nhận anh vào làm, ngoài giọng hát, một phần cũng vì nhìn ra cái thâm trầm từng trải trước tuổi kia trong đôi mắt ấy của anh.
"Lâm Khanh, bây giờ cậu định đi đâu?"
Lâm Khanh ngồi vào xe rồi, vì tiếng hỏi ấy mà lại kéo cửa sổ ló đầu ra. Anh mỉm cười nháy mắt một cái với Giản, chất giọng trong trẻo bỗng mang đầy sắc thái như một đứa trẻ con nghịch ngợm tinh quái.
"Em đi đặt tiền cược, anh ạ!"
Vì Gia Văn, anh không ngại đêm tất cả đời mình ra chơi một canh bạc thêm lần nữa.
Chiếc xe biến mất. Trước cửa Thiên Thủy Lâu chỉ còn lại một mảng ánh trăng yên ắng, lặng câm.
End chap