Khi điện thoại đổ chuông, là lúc Lâm Khanh đang ngồi trong xe ô tô. Anh lướt nhìn dãy số trên màn hình, vươn ngón tay mở khóa ra rồi cắm tai nghe ở bên tai. Đầu dây bên kia là tiếng Hà Anh nhỏ nhẹ vang lên. Cô chưa vội lên tiếng ngay với anh. Mở đầu cuộc đối thoại là một tràng cười tinh quái khúc khích.
"Cô cười cái gì vậy? Hôm nay gặp được chuyện gì khoái chí lắm sao?"
Hà Anh gật đầu, mất một hồi lâu để kìm lại tiếng cười đang từ trong cổ họng không ngớt bật lên. Bằng một giọng phấn chấn, cô đáp lại anh.
"Anh không thể biết tôi vừa nghe thấy tin gì đâu. Quả thực là tin vui mà. Lâu lắm tôi mới thấy trong công ty mới có chuyện làm người ta sảng khoái như vậy."
Lâm Khanh nghi ngờ, cả cười.
"Sao vậy? Có gì liên quan đến tôi ư? Là show diễn hay giao lưu gì hả? Những chuyện ấy thì có gì mà to tát. Như tôi bây giờ, tôi còn đang thấy chán lắm rồi đây."
"Còn tôi thì chán anh lắm đấy! Mở miệng ra là làm người khác muốn khùng luôn. Nếu liên quan đến anh, thì tôi đã chẳng phấn khích như thế. Đằng này, nó lại liên quan đến minh tinh đắt giá của chúng ta cơ."
Lâm Khanh ngạc nhiên, siết vô lăng hạ giọng hỏi lại.
"Sao? Cô nói cô ta bị làm sao?"
"Không nhầm được đâu! Chính tai tôi nghe được từ phòng họp ban giám đốc đó. Hợp đồng của Như Mai kết thúc rồi, nghe nói còn là kết thúc bằng cách thức mà công ty gần như sa thải luôn. Vì cái tin này mà khi tôi đi từ phòng họp về, còn suýt nữa vấp ngã mấy lần."
Lâm Khanh tưởng như mình nghe nhầm, ánh mắt đảo tròn trong một giây. Anh cắm lại vật đang đặt bên trong tai, hạ tiếng nói.
"Cô bình tĩnh cái đã, nghĩ lại xem có nghe nhầm không? Rõ ràng ít hôm trước, chủ tịch còn dặn tôi phải nương tay với cô ta cơ mà. Sao có thể nhanh như vậy được?"
"Anh lạ thật! Chuyện chính tai tôi nghe thấy, làm sao mà nhầm được. Với lại cô ta còn gây thù chuốc oán với ai thì chỉ có trời biết. Giờ công ty đang xôn xao lên kia kìa. Mọi thứ nhanh chóng như vậy cũng là vì có một số thông tin rất đắt giá bị lộ ra. Lát anh mở mạng hay mua tờ tạp chí nào mà xem. Khối thứ hay, đáng xem lắm đó!"
Nghe Hà Anh nói, Lâm Khanh đã phần nào mường tượng ra mọi chuyện. Anh trầm ngâm rất lâu, ngón tay trên vô lăng co giật nhè nhẹ. Nghĩ ngợi một hồi, anh lại lên tiếng nói tiếp.
"Tôi hiểu rồi. Vậy giờ cô có biết Như Mai đâu không? Chuyện bị như vậy, chắc chắn cô ta phải có phản ứng gì trong công ty chứ?"
Hà Anh lắc đầu, đáp.
"Như Mai biến mất rồi. Tôi hỏi Anna thì mới biết mấy show diễn sắp tới cũng bị hủy luôn. Một hợp đồng phim truyền hình ngắn còn được chuyển lại cho cô ấy. Nghe nói cô ta đi còn cẩn thận khuân hết tiền bạc theo, cửa nhà cũng khóa lại. Mà căn cứ vào thông tin tôi tìm được, Nguyễn Hoàng không có ở cạnh cô ta lúc này đâu."
"Cô đùa tôi? Không có ở cạnh Nguyễn Hoàng, cô ta ở đâu được?"
"Anh thấy lạ lắm à? Chắc cũng lại là nạn nhân như anh ngày xưa thôi. Hắn ta qua cầu rút ván thế nào, anh quên rồi à? Chắc Nguyễn Hoàng chơi chán rồi nên mới bỏ rơi cô ta. Không biết cô ta thần thông quảng đại thế nào, xoay tình chuyển thế ra sao? Chứ tôi là tôi thấy căng lắm rồi."
Lâm Khanh yên lặng nghe hết tất cả, những suy nghĩ trong đầu thi nhau kéo đến như nước triều dâng. Hà Anh còn nói với anh rất nhiều, sau đó lại vì công việc cần lo nên cúp máy. Lâm Khanh gật đầu, trước lúc tắt máy đi còn nhỏ giọng dặn dò cô mấy câu.
"Tình hình lúc này hơi phức tạp, cô cũng đừng vội biểu lộ cái gì ra. Cái quan trọng lúc này, là về phía Gia Văn. Dạo này tôi ít nhận công việc đi, cũng vì muốn có thời gian chạy đến xem cậu ấy. Cô nhớ phải yên lặng, dù nhìn thấy cái gì cũng coi như câm điếc đi! Mấy ngày tới, báo chí hay công ty có nói gì, cũng cứ mặc kệ họ."
"Tôi hiểu rồi, anh cứ đi đi. Nhớ về sớm một chút. Chiều nay, tôi nhận lịch đến Nhạc Viện giao lưu cho anh rồi đó."
"Thôi được rồi! Tạm biệt cô."
Tiếng tút tút vang lên kết thúc cuộc điện thoại, nhưng chiếc tai nghe vẫn còn cắm ở bên tai Lâm Khanh. Anh cảm thấy trong lòng có chút rối rắm, đối với người đồng minh không biết mặt kia có phần nghi ngờ mông lung. Tuy vậy, sau cùng anh vẫn gác chuyện đó lại, tập trung suy nghĩ về phía chủ tịch Lê. Có lẽ lần này, sẽ tốn công kiểm điểm với ông ấy một chút.
Lâm Khanh nghĩ vậy, tiếng thở dài liền buông khẽ trên đầu môi. Anh lại dùng một tay cầm điện thoại lên, mở ra rồi lướt đến một dãy số in hoa vô cùng nổi bật.
"Chủ tịch!"
"Ừm, có chuyện gì không?"
Tiếng ông Lê trầm trầm vang lên ở đầu dây bên kia, tựa như tiếng viên đá rơi xuống hồ sâu rồi vọng lại vào vách núi. Âm thanh ấy khiến cho Lâm Khanh bất giác ngồi thẳng người. Mọi từ ngữ đang nằm trong đầu đều tuôn ra thành chữ một cách dè dặt hơn. Anh yên lặng một giây, sau đó mới cẩn thận lên tiếng nói.
"Chủ tịch, hôm nay, tôi có nghe chuyện của cô Mai ở công ty. Tôi...."
"Cậu cũng biết rồi à? Chuyện đó dù chưa được thực hiện nhưng đã là phương án quyết định của ban giám đốc. Trước sau gì thì tất cả mọi người đều sẽ biết cả thôi. Cô ấy bị lộ ra một số bê bối rất lớn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của công ty. Nếu không, chúng tôi chắc cũng chưa đã mạnh tay đến như vậy."
Vẻ bình thản hòa nhã của chủ tịch Lê khiến cho Lâm Khanh cảm thấy ngạc nhiên. Bàn tay anh khẽ siết chặt hơn, anh vẫn không rõ lời nói kia hoàn toàn chỉ là báo tin đơn thuần hay còn mang hàm ý cảnh cáo sâu xa nào khác. Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh vẫn là đánh bạo hỏi.
"Thưa chủ tịch, về việc cô Như Mai, tôi rất lấy làm tiếc cho sự cố của công ty. Nhưng chuyện này hiện tại tôi cũng mới biết. Những chuyện ngài dặn, tôi vẫn luôn thực hiện rất nghiêm túc. Tôi..."
"Cậu không cần giải thích. Tôi không nghi ngờ, mà tôi cũng biết cậu không có khả năng tìm ra những chứng cứ này. Theo tôi biết, người tung tin có lẽ là người trong công ty, vì những thứ bị lộ ra đã cố tình giấu đi cái bất lợi cho C&M rồi. Hắn ta cũng biết điều, đánh rắn không đập vỡ chum. Dù sao tôi cũng tính toán xong rồi. Khi việc hợp đồng được công bố, hai bên cũng đường ai nấy đi. Coi như, cũng là để tôi xin lỗi với ông Lâm một chút."
Lâm Khanh ồ lên trong lòng, trên miệng bật ra một tiếng cảm thán hoàn toàn đến từ thật lòng.
"Chủ tịch, cảm ơn ngài. Cuối cùng, vẫn là ngài lo trọn vẹn hết tất cả."
Ông Lê gật đầu, cố tình làm như không nghe thấy lời khen của anh.
"Đừng cảm ơn tôi! Dù sao Như Mai cũng có lỗi với cậu. Vốn nể tình nhân viên lâu năm, tôi đã định để cô ấy bình yên ra đi. Nhưng do tự cô ấy gây thù oán với người ta, dẫn đến cơ sự như vậy. Tôi cũng hết cách. Lâm Khanh, đây là lí do tôi thích những người như cậu. Làm trong ngành này, phải biết nhẫn nhịn, tai mắt luôn luôn phải biết chú ý trước sau."
"Tôi hiểu, thưa ngài."
"Được rồi. Nếu cậu có việc thì tắt máy đi. Chiều nay có lịch trình, nhớ trở về công ty cho sớm."
Lâm Khanh tắt điện thoại, bặm môi suy nghĩ rất lâu. Anh lái thêm một đoạn, sau đó rẽ qua một sạp báo, mua số báo giải trí mới nhất vừa ra mắt vào sáng nay.
Lâm Khanh không phải tìm kiếm lâu, ngay đầu trang nhất, đã lồ lộ hiện ra tiêu đề bài báo liên quan đến Như Mai. Anh ngồi trong ô tô, đọc rất kĩ tin tức ghi trên đó. Tác giả bài viết có lẽ là một tay bạo gan và sành sỏi, từng chữ đều viết rất thẳng thắn, không kiêng nể hay nâng đỡ vu vơ. Đến bản thân Lâm Khanh cũng không biết kẻ đó tìm từ đâu ra nhiều bằng chứng như vậy. Từ những vụ bắt nạt, việc cướp đồng, sự cố kênh kiệu với bề trên từ thời mới nổi của Như Mai, tất cả, đều bị khui ra không thiếu một thứ nào.
Nhân chứng, chắc chắn là người trong giới.
Ngay lúc này, trong đầu Lâm Khanh đã bật ra nhận định như thế. Anh đọc hết bài báo xong, gấp tạp chí lại rồi thở dài một hơi. Như Mai có lẽ đã đến hạn, sự nghiệp coi như chấm dứt không cần anh ra tay cũng bị người khác đâm sau lưng. Cũng tốt, coi như cô ta xui xẻo. Anh cũng sẽ đỡ mất công phải đi tính kế người khác thêm lần nữa.
Lâm Khanh bỏ tờ báo vào ghế phó lái trong xe, nổ máy lên, sau đó lại bình thản nhấn ga đi tiếp. Trên đôi môi mỏng thấp thoáng một nét cười thỏa mãn.
----------------------
Khi Lâm Khanh đi tới bệnh viện, đã là lúc lâu sau. Anh nhìn túi đồ nhỏ xinh bên dưới chân, nghĩ về Gia Văn mà vu vơ mỉm cười một cái. Bên trong nhà xe đông đúc nắng gắt, người ra người vào tấp nập ngược xuôi. Anh cầm theo túi hoa quả, đeo khẩu trang lẳng lặng đi lên tầng.
Phòng bệnh của Gia Văn lúc nào cũng vậy, yên tĩnh và vô cùng sạch sẽ. Cậu vẫn chưa tỉnh, nên đều đều bốn lần một tuần Lâm Khanh đều sẽ đến thăm. Nếu là ngày khác, anh thường sẽ gặp được mẹ Gia Văn. Nhưng riêng hôm nay, anh lại không hề thấy bà ở đó. Vừa mở cửa phòng ra, Lâm Khanh lập tức bắt gặp được một khuôn mặt trẻ tuổi rất quen.
"Quân, cậu đến thăm Gia Văn ư? Mẹ cậu ấy đâu rồi?"
"A, anh Khanh! Em mới đến. Cô Mĩ vừa đi xuống dưới mua đồ nên nhờ em ở đây trông cậu ấy một chút."
Người mặc quân phục ngồi bên giường bệnh vừa thấy anh vào, liền đứng lên mỉm cười một cái. Màu áo xanh của anh ta như khiến căn phòng bệnh trắng toát tràn đầy sức sống hẳn lên. Lâm Khanh cũng cười, thuận tay đặt túi đồ trong tay xuống trên chiếc bàn gỗ, cầm lấy dao gọt vỏ một quả táo đỏ tươi. Anh dù có hơi bất ngờ, nhưng cũng không cảm thấy điều gì cả. Vì người trước mặt kia, cũng có có thể coi như ân nhân của anh.
Lâm Khanh gọt vỏ táo xong, liền cắt một miếng đưa cho Quân. Người kia đón lấy nó bằng hai tay, khuôn mặt rộ lên nét cười hồn hậu, chất phác. Lâm Khanh gật đầu, cũng cầm một miếng khác đưa lên miệng ăn. Từ sau khi ở trại giam, hai người chưa có dịp gặp lại nên lúc này cũng có nhiều chuyện để hàn huyên, tán gẫu.
"Chuyện ngày ấy, anh vẫn chưa cảm ơn cậu được. Vì sau đó lại dính vào nhiều thứ quá nên cứ bị lu bu. Bây giờ Gia Văn lại bị như vậy nên anh cũng quên khuấy nhiều thứ. Ngày đó, cậu giúp cho anh, chắc chắn cũng phải vất vả ít nhiều, anh cảm thấy rất áy náy. Gần đây, không biết công việc ở đó có ổn không."
Quân mỉm cười xua tay, giọng nói hào sảng đầy vẻ thân thiết.
"Không sao mà anh. Gia Văn thì cũng như em trai em, mà anh với cậu ấy thế nào thì quá rõ rồi. Nói hơi tế nhị, nhưng em cũng hoàn toàn ủng hộ chuyện của hai người. Anh yên tâm, đã là chuyện của cậu ấy em không cảm thấy phiền. Sau vụ này, hai người cảm ơn em một thể cũng được."
Hai chữ "vụ này" của Quân khiến cho Lâm Khanh hơi nghi hoặc, nhưng rồi cũng lập tức quên đi. Việc nhắc lại vấn đề pháp luật của bọn họ khiến những dự tính đã có từ lâu trong đầu anh càng trở nên rõ nét. Anh cắn một miếng táo trên tay, quay đầu vờ như vô tình hỏi Quân.
"Cậu nói thế thì anh cũng cảm ơn, sau này nhất định sẽ có dịp ấy. À mà anh cũng muốn hỏi cậu về một số thứ. Cậu làm trong công an, chắc chắn hiểu rõ những cái này hơn anh."
Quân nghi hoặc, nghiêng đầu lắng tai nghe.
"Anh cứ nói đi!"
Lâm Khanh che miệng ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng từ tốn hỏi.
"Ừm, anh muốn hỏi cậu về một số vấn đề kinh doanh. Nếu việc buôn bán bất hợp pháp trong quá khứ bị phanh phui thì không biết ảnh hưởng đến doanh nghiệp lúc bấy giờ có lớn không?"
"Em không làm về mảng kinh tế nên cũng không nắm chắc. Nhưng chắc chắn là có rồi anh. Tội trước tội sau, đều bị đem xét xử như bình thường mà. Tội càng lớn, che giấu càng lâu thì tất nhiên án sẽ càng nặng. Có những vụ lớn, thậm chí còn làm sạt nghiệp luôn cả công ty."
Lâm Khanh giật mình, kinh ngạc hỏi lại.
"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
Quân gật đầu.
"Tất nhiên. Em từng thấy nhiều việc như vậy rồi. Số tiền liên quan càng lớn, án sẽ càng nặng hơn. Nhưng án kinh tế thường rất phức tạp nên các bằng chứng lại càng quan trọng lắm. Nếu có liên quan đến những tội danh khác, mức độ nghiêm trọng sẽ càng nặng lên. Em từng thấy nhiều vụ lớn mà số người liên quan lên đến hàng chục ông to như thế rồi."
Lâm Khanh nghe Quân nói, trong miệng khẽ ậm ừ, ánh mắt hướng xuống đất suy nghĩ mông lung. Quân nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, dù thắc mắc nhưng không thể giải thích nổi. Bên cạnh họ, Gia Văn vẫn nằm bất động bên đống dây rợ nhằng nhịt, yên tĩnh đến độ gần như không hề nghe thấy mọi thứ xung quanh.
Ngay lúc ấy, bà Mĩ mở cửa đi vào, trên tay cầm theo một túi thuốc men và đồ đạc rất lớn. Lâm Khanh biết ý, lập tức đi tới xách đỡ cho bà. Như mọi khi, bà lập tức thông báo tình hình của Gia Văn cho anh. Bác sĩ nói dù bệnh nhân chưa tỉnh nhưng mọi thứ đều rất ổn và khả quan. Quân nhìn thấy cảnh này, chỉ qua đi tủm tỉm mỉm cười. Lâm Khanh nghe bà nói xong, cũng cảm thấy yên tâm hơn, anh cẩn thận kéo ghế ra cho bà ngồi. Bà Mĩ cầm lấy táo của anh mang đến, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Bỗng nhiên, bà như nhớ ra điều gì, liền quay lại hỏi anh.
"Lâm Khanh, tối nay cậu có rảnh không?"
Lâm Khanh quay lại, lễ phép thưa.
"Từ bảy giờ tối trở đi thì cháu rảnh, nhưng có sao không cô?"
"À. Giờ đấy chồng tôi sẽ ở bệnh viện, nên tôi muốn họi cậu qua nói chuyện với cô ấy một chút. Tôi vẫn hay kể với ông ấy, là cậu thường xuyên xuất hiện ở đây."
Bà Mĩ vừa dứt câu, ánh mắt Lâm Khanh liền lóe lên tia sáng không ai nhìn thấy. Bàn tay anh hạ xuống trên mặt bàn, mắt lướt qua nhìn về phía Gia Văn đang nằm yên. Trước khuôn mặt thân thương đang say ngủ như trẻ thơ kia, trong lòng anh bỗng trào dâng niềm yêu thương không thể nói thành lời.
Đến nước này, mọi thứ, có lẽ cũng sắp sửa kết thúc rồi.
Bằng một giọng bình thản mà lễ độ, Lâm Khanh ngẩng lên, tươi cười đáp.
"Vâng, cảm ơn cô. Tối nay, cháu nhất định sẽ có mặt ở đây."
End chap