"Cậu có thể mời tôi vào nhà không?"
Giọng nói nhã nhặn kia vừa vang lên liền lôi giật Lâm Khanh về hiện thực. Anh vội vàng mở rộng cổng ra. Thư kí Phương lái xe đưa bà Mĩ đến, tuy vậy không bước vào mà chỉ đợi cho bà đi vào nhà rồi lái xe đi. Lâm Khanh biết bà Mĩ làm vậy là vì có chuyện muốn nói riêng với mình. Trong lòng anh, vì thế mà cũng cảm thấy có chút căng thẳng trào dâng.
Lâm Khanh đưa bà Mĩ vào trong nhà, kéo ghế cho bà ngồi trên sopha. Bà thẳng lưng, đối diện với anh, đợi cho đến khi anh pha nước xong xuôi. Người phụ nữ này khiến cho Lâm Khanh từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy ấn tượng rất sâu. Mái tóc ngắn cá tính, sắc vóc sinh đẹp bất chấp tuổi tác, cả khuôn mặt thanh tú có nhiều nét rất giống với Gia Văn. Dù hôm nay bà chỉ mặc một chiếc váy ôm tối giản hết sức thôi cũng đã toát lên vẻ thanh lịch duyên dáng.
Dù sao bà chỉ hơn anh mười mấy tuổi. Nếu gặp ngoài đời, không biết chừng anh sẽ bạo miệng gọi chị. Nhưng vì bà lại là mẹ của Gia Văn nên trước nay anh vẫn luôn kính cẩn gọi một tiếng cô. Có lẽ có chuyện hệ trọng cần nói nên trên khuôn mặt yêu kiều cũng đượm nét quy củ, trang nghiêm.
"Cậu đang tự hỏi tại sao tôi lại tìm đến tận đây, đúng không?"
Lâm Khanh giật mình, quay lại. Bà Mĩ nâng cốc lên, nhấp một ngụm trà xanh ngắt mà anh pha. Không đợi cho anh kịp lên tiếng, bà đã lại ngẩng đầu lên, nói.
"Lâm Khanh à, hôm nay tôi tìm đến đây, trước là hỏi thăm, sau cũng là muốn tâm sự về chuyện của Gia Văn."
"Thưa cô, ý cô là?"
"Cậu Khanh, cậu không nhớ tôi. Nhưng từ lần đầu gặp mặt, tôi đã nhớ cậu rất rõ."
Rồi, bà hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn vào mặt nước lay động trong chén với vẻ xa xăm. Bà thở dài, rồi trầm giọng kể. Khi nhắc đến con trai, trên khuôn mặt người mẹ ấy cũng hiện lên dáng vẻ rất đỗi dịu dàng.
"Ngày ấy, khi còn làm trong nhà hát, tôi đã vài lần cùng cậu làm việc chung. Con trai tôi năm ấy còn bé lắm, nhưng vừa nghe cậu hát nó đã thích mê đi rồi. Tôi biết nó thích ca hát cũng từ vài lần nó mở đĩa nhạc của cậu mà ngâm nga. Không phải riêng tôi, mà rất nhiều nghệ sĩ khác trong đoàn năm ấy cũng quý cậu. Đúng là quả đất thật tròn! Cuối cùng qua ngần ấy năm, cậu lại trở thành người yêu của con tôi."
Lâm Khanh trong lòng xúc động, dè dặt cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu. Tiếp đó, anh lên tiếng. Trong chất giọng hơi có phần ngập ngừng, lúng túng.
"Thưa cô, cháu chưa hiểu ý cô lắm. Nhưng thật sự, cháu yêu và tôn trọng ý muốn của Gia Văn. Chỉ cần là điều tốt cho cậu ấy, cháu sẽ không ngại..."
Bà Mĩ vội ngắt lời anh.
"Gượm đã, tôi đã lên tiếng hạch sách gì cậu đâu. À, lại nói đến Gia Văn. Cậu cũng biết rồi, nó thực sự là một đứa trẻ cương quyết. Nó xung đột với chồng tôi nhiều như vậy cũng chỉ vì tính cách này của hai cha con giống hết nhau. Từ nhỏ, cái gì nó đã muốn, đã thích, nó đều sẽ làm cho kì được. Trước mỗi lần lên trường biểu diễn, nó đều sẽ tập hát đến khuya. Đi bơi lần đầu uống no cả bụng nước, tập xe thì ngã đến mặt mày lem luốc, vậy mà nó vẫn không hề từ bỏ."
Bà hơi ngừng lại, lấy hơi rồi nói tiếp.
"Năm Gia Văn thi vào nhạc viện, nó gần như đã gây gổ một trận đến động trời với chồng tôi. Ông ấy đánh nó bầm tím hết người, rồi còn nhốt trong phòng không cho đi đâu. Cô giáo âm nhạc của nó đến thăm cũng bị chặn lại ở ngoài cửa. Vậy mà Gia Văn vẫn không sợ, ban đêm trèo tường trốn nhà bỏ đi. Bốn năm đại học nó lăn lộn bên ngoài, khó khăn gì cũng chưa từng kêu một tiếng với bố nó. Hai cha con gần như cách mặt trong mấy năm. Cho đến khi Gia Văn thành danh rồi, ông ấy mới từ từ bớt khắt khe hơn với nó. Nhiều năm như vậy, chưa lần nào nó nhận mình sai. Bao lần xung đột, nó vẫn luôn làm mọi cách để chứng minh cho chúng tôi rằng, nó đúng."
Người mẹ nào cũng vậy, mỗi lần nhắc về con cái, đều sẽ cảm giác như con mình chỉ là đứa trẻ con. Bà Mĩ và Lâm Khanh đều ngồi lặng trong phòng, cùng lúc nghĩ về cùng một người. Lâm Khanh muốn lên tiếng nhưng lại chẳng biết phải đáp ra sao. Lúc này, bà Mĩ mới thật sự nhìn thẳng của anh. Ánh mắt của bà, giống hệt như đôi mắt Gia Văn nhìn anh trong buổi sáng cậu đứng bên ngoài ban công ngày ấy.
"Tôi nói vậy, chắc cậu cũng hiểu rồi. Đến những chuyện nhỏ, Gia Văn cũng cương quyết như vậy, huống chi cậu Khanh đây còn là người cậu hết lòng yêu. Giờ này, nó đã bị như vậy, cả tinh thần lẫn thể chất đều bị chấn động. Nếu đến cả cậu cũng bỏ nó mà đi, cậu nghĩ thằng bé liệu rằng có chịu nổi hay không?"
Lâm Khanh bùi ngùi trong lòng, vị đắng từ cuống họng lan ra đến bờ môi. Anh hồi lâu mới ngẩng lên, gần như nín thở nói.
"Cô à, cô cũng biết rằng tình cảm của cháu với Gia Văn ra sao? Chỉ cần cậu ấy không ghét bỏ cháu, cháu cũng sẽ không bao giờ bỏ cậu ấy mà đi."
Bà Mĩ gật đầu.
"Nhìn biểu hiện của cậu những ngày qua, tôi hiểu Chuyện giữa cậu với chồng tôi, tôi cũng không phải không biết không hay. Cậu không quyết tâm, sẽ không tìm đến ông ấy như vậy. Những ngày qua, cậu cũng vất vả đủ rồi. Tôi đến đây, chỉ muốn hỏi cậu lần cuối rằng, chuyện đã đến nước này, liệu cậu có hối hận hay không?"
Bà Mĩ hỏi câu này, trong giọng nói gần như có chút thấp thỏm. Lâm Khanh nhìn bà, càm giác nghèn nghẹn trong lòng trào dâng. Anh lắc đầu, nói bằng giọng chắc nịch.
"Cháu không hối hận."
Bà Mĩ gật đầu, tuy vậy bờ môi vẫn không khỏi run run. Lần nữa, bà lên tiếng, từng chữ như tiếng chuông vang vào trong tai của Lâm Khanh.
"Cậu chắc không? Ngay cả khi Gia Văn đòi hỏi cậu phải trả cả đời cho nó. Cậu biết không, bác sĩ đã nói với chúng tôi rằng trên người Gia Văn có những thứ gần như không thể hồi phục. Giọng hát của nó và cả việc đi lại của hai chân nó sau này. Nửa đời sau của nó, cần có cậu ở bên. Cậu có thể bỏ tất cả để gắn bó với gia đình chúng tôi không? Cậu có thể hứa sẽ không bỏ con trai tôi không?"
"Thưa cô, có thể được chấp nhận bước chân vào cuộc sống của Gia Văn, chính là ước mong lớn nhất lúc này của cháu. Nếu cô chú có thể chấp nhận cháu, cháu sẽ không còn vui sướng gì hơn."
Lâm Khanh nói câu này, tâm trạng tựa như một người lính đứng tuyên thệ trước lúc ra trận. Bà Mĩ nghe anh nói, cũng vô cùng hài lòng. Trong đôi mắt đẹp thoáng bóng lệ rưng rưng. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Khanh, lấy giọng dịu dàng nói.
"Nghe cậu nói như vậy, trong lòng tôi cũng thấy vui. Cho nên hôm nay tôi đến để báo cho cậu một tin tức rằng Gia Văn đã tỉnh lại rồi."
Lâm Khanh nghe như con sóng vỡ òa trong lòng mình, đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe. Anh lắp bắp, ngập ngừng hỏi lại như chưa tin là sự thật.
"Cô...Cô nói sao? Cô không đùa cháu đúng không? Gia Văn...cậu ấy."
"Nó tỉnh rồi, dù chưa thật sự bình phục nhưng nó nói rằng muốn gặp cậu trước tiên. Tôi lo mấy hôm nay cánh nhà báo ồn ào như vậy, cậu ra ngoài sẽ bất tiện nên mới đích thân đến đây. Có thể hiểu được thành ý của cậu như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Bây giờ, tôi đưa cậu đi gặp thằng bé."
Lâm Khanh cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã xúc động đến độ biến thành long lanh. Anh siết chặt hơn lấy tay bà Mĩ, hỏi.
"Thật sao cô? Gia...Gia Văn cậu ấy muốn gặp được cháu thật hả cô?"
Bà Mĩ gật đầu, thân thiết nhẹ giọng đáp.
"Ừm. Đợi cho thư kí Phương trở về, cô và cháu cùng ra viện thăm nó."
Việc bà Mĩ đổi nhiên đổi cách cưng hô với Lâm Khanh cũng không làm anh chấn động hơn được nữa. Lâm Khanh ngỡ như mình vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ. Tựa như ngày nhỏ, anh ngủ gật bên ngoài phòng bệnh để rồi sáng hôm sau nhận được tin báo rằng mẹ đã sinh em. Ngần ấy năm rồi, Lâm Khanh mới lại được cảm nhận niềm vui bất ngờ như vậy. Việc Gia Văn tỉnh, làm cho anh vui sướng đến mức cảm tưởng như có một sinh mệnh mới vừa được sinh ra.
Có lẽ đúng, vì từ khi anh gặp Gia Văn, một cuộc sống mới dường như đã sớm bắt đầu.
--------------------
Trên đường đi tới bệnh viện, trong lòng Lâm Khanh đã mang rất nhiều tâm trạng khác nhau. Anh tinh ý nhận ra khi mình lên xe, thư kí Phương còn kín đáo liếc mình một cái, sắc mặt so với lần đầu tiên đã thân thiện hơn nhiều. Chuyện này, làm cho anh cảm thấy rất vui. Những dấu hiệu này cho thấy những người xung quanh Gia Văn dường như đang từng bước chấp nhận mình.
"Vậy ra thời điểm đó cháu biến mất là do bị gia đình Nguyễn Khiêm ép buộc ư?"
Xe riêng của ông Lâm là loại có cửa kính không trong suốt. Người ở bên ngoài sẽ rất khó nhìn rõ mặt người bên trong. Chuyện này, khiến cho Lâm Khanh cảm thấy rất thoải mái, cư xử cũng bớt kín đáo hơn một chút. Bà Mĩ ngồi bên cạnh anh, ân cần quan tâm thăm hỏi. Một câu hỏi đơn giản cũng làm cho Lâm Khanh cảm thấy lòng mình ấm lên. Anh lắc đầu, nhỏ giọng lễ độ đâp.
"Cũng không hẳn cô ạ. Ban đầu, cháu không định biến mất lâu như thế. Chỉ là sau đó việc mẹ và em cháu lần lượt qua đời đã khiến cho cháu bị ảnh hưởng tâm lí một thời gian. Cuộc sống như vậy dần thành quen, cuối cùng lại kéo dài đến mười mấy năm đằng đẵng. Cho đến khi gặp Gia Văn, cháu mới kí hợp đồng với C&M. Từ đó sự nghiệp mới bắt đầu vào quỹ đạo như trước."
Bà Mĩ thở dài, chất giọng có phần cảm thán xót thương.
"Lâm Khanh ạ, cô rất hiểu cho hoàn cảnh của cháu. Gia Văn còn trẻ dại, thời gian qua cũng cảm ơn cháu luôn ở bên nó. Đợi khi có dịp, cho cô đến thăm mộ mẹ và em cháu đi! Sau này, hãy nhớ rằng cháu cũng sẽ giống như người trong gia đình này."
"Cô..."
Hai chữ "sau này" kia có tác động rất lớn đối với Lâm Khanh. Lời bên tai vừa dứt, hốc mắt anh cũng theo đó cay cay. Bàn tay ấm đang siết trong tay anh bỗng càng trở nên mềm mại dễ chịu. Đã lâu lắm rồi, anh mới có lại cảm giác được rằng mình đang ở bên gia đình.
Bà Mĩ nhìn sắc mặt anh, bàn tay vỗ lên bờ vai gầy một cách dịu dàng, thân thiết. Đoạn đường đi tiếp theo, đủ thì giờ cho hai người nói thêm dăm ba câu chuyện. Cùng làm trong ngành nghệ thuật nên bọn họ có rất nhiều điểm chung. Điểm chung lớn nhất, tất nhiên chính là Gia Văn.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Khanh ngây ngốc mỉm cười một cái. Nỗi căng thẳng, hồi hộp trong lòng anh dần vơi đi. Thậm chí, anh còn bắt đầu, nảy sinh cảm giác hồi hộp, chờ mong. Anh đang nhủ thầm xem lát nữa gặp Gia Văn, nên nói lời gì để cậu thấy vui hơn cả.
Không khí mùa thu quang đãng chan hòa, nhuộm thắm cả đất trời và những đám mây xa.
Không bao lâu sau, chiếc xe do thư kí Phương cầm lái đã đi đến trước cổng viện. Lâm Khanh chủ động ra trước mở cửa, lịch sự kéo cửa xe cho bà Mĩ đi ra. Thời khắc hai người cùng leo lên tầng bốn, anh đã cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi ngực. Đan xen tiếng bước chân lộc cộc là tiếng bà Mĩ ân cần trấn an anh.
Khi hai người lên đến nơi, đã thấy ông Phan Lâm đang ngồi sẵn ở đó. Hai chân Lâm Khanh như muốn khụy xuống khi nhìn thấy người mặc áo bệnh nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường là ai.
Người kia cũng ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt trực chờ như sắp khóc. Ông Lâm phải nhanh tay đỡ lấy, nếu không chắc chắn cậu đã vì run rẩy mà đánh rơi li nước đang cầm trên tay. Lâm Khanh xót xa vô hạn, run run tiến về phía trước. Khuôn mặt kia xanh xao tiều tụy, thần sắc nhợt nhạt, đôi môi nứt nẻ và gò má hóp gầy. Chỉ riêng đôi mắt trước sau vẫn sáng trong như năm xưa. Cùng lúc ấy, người kia cũng vươn hai tay về phía anh. Chất giọng khàn đục yếu ớt, tựa như tiếng nức nở.
"Anh...Anh Khanh."
End chap