"Anh...Anh Khanh!"
"Mĩ, chúng ta ra ngoài đi!"
Một khắc sau câu nói kia, căn phòng bỗng chốc lặng thinh. Khi Lâm Khanh ngây người quỳ xuống bên giường của Gia Văn, ông Lâm liền vỗ vai ý bảo bà Mĩ trả không gian riêng cho hai người. Khi đôi vợ chồng đi khuất, cả phòng bệnh yên ắng chỉ còn lại mình cậu và anh.
Lâm Khanh là người trước tiên tỉnh ra khỏi cơn mộng mị, đưa tay ra chộp vội lấy bàn tay run rẩy trên không trung của Gia Văn. Hai đầu gối anh quỳ trên nền đất lạnh, khuôn mặt ngẩng lên đã chẳng còn giữ nổi vẻ bình thản thường ngày. Gia Văn cũng từ từ trấn tĩnh lại, cố sống cố chết siết chặt lấy bàn tay ấm áp của Lâm Khanh. Khi nhìn thấy anh quỳ trước mặt mình, sắc mặt cậu liền lộ ra vẻ không vui rõ rệt.
"Tại sao anh lại quỳ?"
Chất giọng của Gia Văn hơi khàn khàn, bệnh tật, đã mất đi phần lớn vẻ trong trẻo mê hoặc trước kia. Dù vậy, chỉ thế thôi cũng khiến cho Lâm Khanh xót xa đến muốn khóc. Anh chưa kịp phản ứng tiếp thì đã cảm nhận được thân thể người kia khó nhọc đứng dậy trườn ra. Khi anh vội vã đứng lên đỡ lấy cậu, mái đầu cậu cũng thuận thế mà hơi ngả vào vai anh.
Cậu ngẩng lên, vỗ vỗ vào chỗ trống trên chiếc giường bệnh.
"Đừng quỳ như ban nãy nữa, ngồi xuống đây với em đi!"
Lâm Khanh làm theo lời cậu, khi ngồi xuống vẫn rất cẩn thận đỡ lấy thân thể yếu ớt của người kế bên. Nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng anh bỗng trào lên cảm giác ngậm ngùi. Thân thể cao lớn lúc này đã gầy đến độ gần như trơ xương. Đỡ vào bên người còn cảm giác xương xẩu gai góc thoáng lộ ra dưới lớp áo bệnh nhân. Bao nhiêu da thịt anh cố công đắp vào cho Gia Văn, sau một trận này gần như tiêu biến hết. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi ốm bệnh, trong cậu luôn giống hệt như một đứa trẻ con. Chỉ khác là giờ đây đôi mắt to chiếm một khoảng lớn trên khuôn mặt gầy gò bỗng lộ ra vẻ trầm tĩnh, ưu tư khác thường.
"Cuối cùng em cũng tỉnh lại, anh đã đợi ngày này rất lâu."
Gia Văn gật đầu, nhỏ giọng nói.
"Mẹ em nói khi em hôn mê, anh vẫn luôn thường xuyên đến thăm em."
Lâm Khanh ngậm ngùi, đáp.
"Ừ. Lúc đó anh sợ em sẽ ngủ mãi không dậy, nên cứ lúc nào rảnh đều muốn chạy đến đây. Gia Văn, em không biết đâu. Mỗi khi ngắm em như vậy, anh thật sự đã cảm thấy rất lo sợ."
Lâm Khanh hơi ngừng lại, rồi ngập ngừng nói tiếp.
"Anh sợ sẽ như ngày đó. Anh còn ôm em ngủ trong tay, nhưng đến lúc tỉnh dậy, em đã đi mất rồi. Nằm trên giường, hoàn toàn chỉ có mình anh. Tìm khắp cả căn nhà cũng chẳng thấy em đâu."
Anh vươn tay vuốt má cậu, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng, âu yếm.
"Gia Văn, em còn giận anh không?"
Sau câu nói ấy, Gia Văn cúi đầu thật lâu. Trái tim Lâm Khanh bỗng nghẹn lại, cảm giác bất an, lo sợ không ngừng bủa vây lấy tâm trí. Trước tình hình đấy, thình lình cậu lại kéo anh vào gần mình hơn, để cho tóc của mình chạm lên vai anh. Hai thể thân thiết kề bên nhau, khung cảnh quen thuộc đến độ khiến cả hai đều không khỏi bồi hồi, tưởng nhớ.
"Anh Khanh, anh biết trong quãng thời gian hôn mê vừa rồi, em đã mơ thấy điều gì không?"
Lâm Khanh ân cần vuốt tóc cậu, khẽ hỏi.
"Mơ gì, bé con?"
"Em mơ nhiều lắm, mơ thấy mình ngày nhỏ đứng trong nhà hát nghe anh hát, mơ thấy anh quỳ trong đêm mưa trước cửa phòng bệnh mẹ và em gái mình. Em cũng không nhớ rõ nữa. Có giấc mơ về bố, về mẹ, nhưng nhiều nhất là về anh. Em còn mơ thấy có hai người phụ nữ mặc áo dài trắng đến đứng trước mặt mình. Khuôn mặt của họ, giống hệt cái ảnh để trên bàn ở nhà anh. Một thời gian dài như thế, em thực sự thấy cô đơn lắm. Càng ngày, em càng nghĩ đến anh. Em muốn thoát ra, muốn trở về để gặp anh."
Gia Văn ngẩng lên, nhìn chăm chăm vào mắt Lâm Khanh. Giọng cậu nâng cao hơn lên một tông, đôi mắt chực trờ như sắp khóc.
"Anh Khanh, lúc đó, em giận anh lắm, em giận anh giấu giếm mọi thứ với em. Nhưng rồi, em ở nhà suy nghĩ, em bị tai nạn, rồi hôn mê, em lại càng nhớ nhiều hơn đến anh. Cuối cùng, em tự hỏi rằng mình yêu anh, hay yêu cái hình ảnh đẹp đẽ mà mình luôn gán vào cho anh đó."
"Gia Văn, không..."
Lâm Khanh ôm lấy cậu, muốn dỗ cho cậu bình tĩnh lại, trong lòng chỉ sợ cậu vì xúc động mà ảnh hưởng không tốt đến cơ thể. Tuy vậy, cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra, tiếng thở dốc sau vài giây đã từ từ bình ổn lại. Lúc này, trên khuôn mặt cậu chỉ còn lại đôi mắt kiên định trong sáng. Con ngươi đen láy thăm thẳm như chất chứa biết bao tình yêu thương.
"Anh Khanh, có lẽ anh không nhớ. Nhưng năm em bảy tuổi, khi lần đầu gặp anh, em đã luôn mặc định cái hình ảnh huy hoàng đẹp đẽ đó cho anh. Tình cảm sau này, cũng phát triển từ cái ngưỡng mộ tôn sùng ban đầu ấy. Tuy vậy, giờ em mới hiểu được rằng mình không hề hiểu anh. Em không hiểu được nỗi đau của anh, không hiểu được cái khó xử của anh. Anh biết không? Ngày đó em bỏ đi, là vì em ghen tị và hụt hẫng. Em ghen tị với Nguyễn Hoàng được anh yêu trước, ghen tị vì anh vì hắn ta mà bao nhiêu năm sau vẫn luôn che giấu với em. Em hụt hẫng vì anh không tin em, hụt hẫng vì anh không tốt đẹp hoàn mĩ như em nghĩ. Em xin lỗi, Lâm Khanh."
"Gia Văn, đừng nói nữa, sức khỏe của em..."
"Em biết, nên em mới càng phải nói cho anh nghe!"
Gia Văn gần như là bật hét lên khiến cho Lâm Khanh phút chốc giật mình. Trong một giây đấy, anh nhận ra vẻ xanh xao trên gương mặt cậu đã biến thành ửng hồng. Viền đỏ như tơ máu lẫn trong ánh mắt, sóng mắt như nước chực rưng rưng. Cậu vòng tay ôm ngang người anh, mái đầu gần như gục xuống trên vai anh. Chất giọng cậu từ cao trào dần biến thành tâm tình, thủ thỉ. Thời khắc thân nhiệt giao nhau, Lâm Khanh cảm giác như có một dòng máu đỏ không biết từ đâu dội ngược lên trong ngực mình.
"Lâm Khanh, chúng ta có hiểu lầm, nhưng em thật sự rất muốn ở bên anh. Em biết anh yêu em, nhưng em không thể để anh chịu thiệt thòi được. Bác sĩ không thể giấu em được đâu. Em biết giọng em đã mất, hai chân cũng chắc đã xong, nửa đời sau không còn có thể đi hát được nữa. Bố muốn em về tiếp quản công việc của gia đình, có lẽ em sẽ nghe theo. Đi một vòng, cuối cùng lại trở về đến vạch xuất phát ban đầu. Nhưng anh thì khác, anh yêu âm nhạc như vậy. Em biết không thể bắt ép anh theo em nhưng thực sự em rằng em rất cần anh ở bên cạnh. Em muốn nghe câu trả lời. Lâm Khanh, anh..."
Gia Văn ngập ngừng, đầu dụi sâu hơn trên lồng ngực gầy mảnh của anh.
"Lâm Khanh, anh đừng đi, được không?"
Sau câu nói ấy, một giọt nước tròn xoe chảy ra từ khóe mắt Lâm Khanh. Anh chớp nhẹ mắt một cái, giọt nước nhỏ ít lâu sau liền tan vào không khí, biến mất không chút giấu vết. Ôm chặt Gia Văn đang run rẩy trong người, bàn tay anh nhẹ nâng cằm cậu lên. Mắt kính màu trắng nằm yên trên khuôn mặt anh, ngăn cách hai đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào nhau. Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Gia Văn, chỉ cần em muốn, phần đời sau này em đừng lo, vì anh sẽ vĩnh viễn không đi đâu."
"Gia Văn, cho anh làm đôi chân cho em, cho anh làm giọng nói cho em! Nếu có thể, từ nay về sau, hãy để anh chăm sóc cho em."
"Văn ạ, anh muốn mình thật sự trở thành gia đình của em."
Gia Văn kinh ngạc, gần như không tin là thật mà lắp bắp hỏi.
"Lâm Khanh, th...Thật không? N...Nhưng còn công việc của anh."
Lâm Khanh vuốt má cậu. Nụ hôn dừng lại trên trán cậu một cách đầy yêu thương và thành kính.
"Gia Văn, anh đã nghĩ thông rồi. Tuổi anh như vậy, công việc biểu diễn cũng không còn lâu. Sau lần hạ gục Nguyễn Hoàng này, công việc cũng không thể bình yên được nữa. Cho dù sau này giải nghệ rồi, anh vẫn có thể đi giảng dạy hoặc mở lớp cho người ta. Việc sáng tác và phối nhạc, anh vẫn có thể tiếp tục được. Quan trọng nhất là có nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho em."
Gia Văn nghiêng đầu, sắc mặt thoáng vẻ nghi hoặc, mông lung.
"Vụ của Nguyễn Hoàng, bố cũng đã nói qua cho em. Đợi khi tiện hơn, em cũng muốn hỏi thêm một chút. Nhưng lần này anh mạo hiểm như vậy, là vì em ư?"
Lâm Khanh cười cười, ngón tay yêu kiều véo nhẹ lên mũi cậu.
"Bé con, em không cần lo những chuyện đó. Hắn ta và người yêu của hắn hại em, tất nhiên phải nhận kết cục thỏa đáng. Đợi khi em ra viện rồi, tôi sẽ cho em thấy rõ hơn. Giờ Như Mai cũng bị hủy hợp đồng với công ty rồi. Cô ta đã trốn đi nên yên tâm là sẽ không còn có thể gây chuyện gì với chúng ta đâu. Hơn cả là sau chuyện này, bố mẹ em cũng đã từ từ chấp nhận anh."
Gia Văn gật gù. Khi nhắc đến tên "Như Mai", sắc mặt cậu thoáng chút trầm xuống.
"Anh như vậy, bố mẹ em còn gì để chê đâu. Mà nhắc đến Như Mai, cô ta bị như vậy, cũng đáng. Ngày ấy, cũng là do một tay cô ta hại anh vào ngồi trong nhà giam. Có vay có trả, giờ người đang ngồi trong nhà đá là người yêu của cô ta kia kìa."
Lâm Khanh đồng tình, nhẹ nhàng vươn tay vỗ vai Gia Văn. Giọng anh bỗng biến thành xa xăm, tựa như tiếng vọng lại từ một miền đất lạ nào đó.
"Thì cũng nhờ đó mà em và anh càng gắn bó với nhau hơn. Ngày ấy, khi em sống chết vẫn không chịu buông tay anh trong nhà lao, anh đã thực sự cảm thấy mình không thể không có em ở cạnh."
Gia Văn đã dần sôi nổi hơn, dáng vẻ trẻ con thường ngày bắt đầu lộ rõ. Đầu cậu cọ cọ lên vai Lâm Khanh, ngón tay đặt bên eo anh nghịch ngợm xoa thành từng vòng tròn vô thức.
"Cho nên sau này, anh phải chiều em vào, cũng phải luôn luôn ở cạnh em đó nha. Anh lúc nào cũng bảo em phải vui, nên anh cũng phải như vậy, em mới vui được."
Lâm Khanh không ngần ngại gật đầu, bàn tay dịu dàng xoa xoa tóc Gia Văn.
"Tuân lệnh, bé con!"
Trong căn phòng nhỏ, hai người vai dựa vai nhau, đồng loạt quay mặt bật cười vang.
-------------------------
Lúc này, bên ngoài hành lang, ông Lâm và bà Mĩ đã nghe được gần như toàn bộ cuộc nói chuyện kia. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười rất lâu. Đợi cho đến khi tiếng cười bên trong vang lên, ông Lâm mới kéo bà Mĩ ra ngắm trăng ở một góc thoáng của ban công, uể oải nói.
"Con cái lớn rồi, cuối cùng vẫn là mình muốn uốn nắn cũng không xong."
Bà Mĩ bật cười.
"Em cảm thấy anh dối lòng đó. Ý kiến mời Lâm Khanh đến đây, không phải chính anh đưa ra sao? Anh thấy không? Chỉ thay đổi một chút thôi mà Gia Văn đã vui vẻ như vậy rồi."
Ông Lâm nhả khói thuốc ra, ngơ ngác nói.
"Ừ, cũng phải. Mà tính ra ngoài việc Lâm Khanh là đàn ông, không phải các phương diện khác đều rất được hay sao. Ngoại giao, kinh nghiệm, khéo léo đều có. Hơn nữa, còn là đồng nghiệp chung với em. Sau này vợ chồng mình dễ dãi một chút, chắc cũng sẽ không làm con nó thấy quá thiệt thòi."
"Lại còn con nó? Anh làm em vui quá! Anh ơi, anh đúng là đầu gỗ mà. Anh nghĩ thông sớm hơn một chút, có phải con cái nó đỡ khổ hay không. Mấy lần trước, còn đánh đến tướp người con trai em ra. Để xem sau đây em xử lí anh thế nào."
Ông Lâm cúi mặt, xấu hổ càu nhàu nói.
"Em đó, chỉ giỏi buộc tội cho anh thôi. Nếu muốn vậy thì đợi Gia Văn về rồi mời Lâm Khanh sang ăn cơm đi. Hai đứa nó ở bệnh viện, có nhiều cái tâm sự không tiện. Mà thực ra, anh cũng rất quý thằng bé đó. Trà nó pha rất ngon. Có mấy ván cờ còn dở, cũng đang muốn đánh nốt với nó."
Bà Mĩ vui sướng mỉm cười, trong lòng hoa nở rực rỡ tựa xuân sang.
Trên trời, trăng tròn treo cao. Ánh sáng huyền ảo từ chiếc mâm bạc chiếu xuống mặt đất, viên mãn, sáng ngời và bình an.
End chap