"Thì ra, việc Như Mai đột nhiên lên báo đó, là do em ư?"
Lâm Khanh ngạc nhiên thốt lên một tiếng. Gia Văn bật cười khúc khích, bá vai bá cổ thì thầm thêm vài câu vào tay anh. Cậu nhón miếng táo anh đang gọt dở trên tay cho vào miệng nhai rau ráu. Từ khi tỉnh lại đến nay đã gần một tuần, sức khỏe của Gia Văn hồi phục khá nhanh. Dù chưa thể xuống giường nhưng ít nhất cũng đã ngồi trên giường, uống trà tiếp khách đưa chuyện được rồi.
Quân lúc đó cũng đang ngồi bên giường bệnh, tinh nghịch đáp lại cái nháy mắt của Gia Văn. Cậu vươn tay vỗ vỗ vai anh ta, giọng tự hào nói.
"Ngày đó, anh nể Lê Thi lẫn chủ tịch nên mới bỏ qua cho Như Mai, nhưng em lại không được như thế. Chị ta hại anh vào tù, hại em nhiều ngày chạy vạy khắp nơi như thế, ai biết còn làm ra chuyện gì. Mấy cái dấu tích scandal của chị ta em tìm ra lâu rồi. Chỉ là bắt chuột vẫn phải giữ chum. Em sợ sau này cô ta sẽ làm gì anh nên mới cất đi để đó. Nhưng lần này, đúng là quá quắt quá rồi."
Quân nghe câu này, cũng mỉm cười một cái với Lâm Khanh. Anh vươn tay ăn hoa quả trên bàn, lẳng lặng lên tiếng tiếp lời.
"Hôm đó Gia Văn mang cái đống ấy ra cho em, bắt em nhận. Em đã tưởng mọi thứ xong rồi nên cứ thế cất hết vào trong kho. Ai dè ít lâu sau nó bị tai nạn suýt chết, em cũng liền đem thứ kia ra. Do còn cần giữ thể diện cho giám đốc các anh nên em chỉ đưa nó cho báo chí. Anh cũng đọc bài báo đó rồi đúng không? Tay bút em chọn viết rất được. Không chỉ súc tích mà còn rất đúng trọng tâm. Cũng đúng lúc hợp đồng bên C&M của Như Mai đã kết thúc nên coi như mình không động chạm hì đến mặt mũi của ông Lê."
Lâm Khanh trong lòng thầm khâm phục, bất giác nhìn sang Gia Văn đang ngoan ngoãn ngồi ăn táo bên cạnh mình. Anh nhẹ nhàng lấy tay chải tóc cho cậu, lấy thêm táo trên bàn ra cho cậu ăn. Gia Văn thỏa mãn híp mắt cười. Nếu không có Quân ở đây, có lẽ cậu đã sớm nhào vào lòng anh mà dụi dụi làm nũng rồi.
"Chuyện lớn như vậy, mà em không nói cho anh! Anh cũng tắc trách. Nếu lường trước mọi chuyện được sớm hơn, có lẽ đã không để em thành ra như vậy."
Gia Văn lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Ngày đó, ai dám nghĩ cô ta có gan như vậy? Huống chi, em còn đang dở chứng làm mình làm mẩy với anh. Cũng do em không phòng bị cẩn thận. Em chỉ tiếc rằng thời gian qua, em ngủ quá lâu, đã để mất quá nhiều trò vui."
Quân nhìn khung cảnh tình tứ trước mặt này, chợt quay mặt che miệng ho khan. Lâm Khanh biết ý mà đẩy Gia Văn ngồi thẳng lên, đi ra bên bàn rót mấy cốc nước mát. Gia Văn oán hận nhìn bạn mình trong khi Quân đang vì nén cười mà đỏ hết mặt lên.
"Cậu lại phá đám mình!"
"Niềm vui lớn nhất đời mình là được nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Văn ạ!"
Đúng lúc ấy, Lâm Khanh từ sau lưng đi tới, mang nước cho Quân và Gia Văn. Anh đặt cốc nước vào tay Quân, ngồi xuống bàn cười tủm tỉm nói.
"Thôi, nói đi thì cũng phải nói lại. Lần thứ hai bọn anh lại nợ ơn của chú. Lần trước còn chưa trả được, anh cũng thấy ngại. Sắp tới Gia Văn có thể ra viện, bọn anh cũng sẽ thu xếp mời chú đi đâu đó, coi như đó thay cho lời cảm ơn."
Quân nhấp ngụm nước mát lịm trên tay, nhẹ nhàng gật đầu nói.
"Không có gì mà anh. Nói vậy thôi, chứ công chính là do Gia Văn, em có giúp được bao nhiêu đâu. Bố em cũng gửi lời hỏi thăm anh nữa. Nhờ có anh mà tất cả bằng chứng phạm tội trước kia của Nguyễn Hoàng và Nguyễn Khiêm mới được phanh phui."
Nghe thấy cái tên Nguyễn Hoàng sắc mặt Gia Văn bỗng trở nên vô cùng sốt sắng. Cậu ngóc đầu lên chen vào lời nói của Quân. Qua đôi mày chau, có thể nhìn rõ ra vẻ tò mò, nghi hoặc.
"Nói đến mới nhớ. Cái mình hận nhất là không được tận mắt nhìn thấy cảnh hắn ta bị bắt ra sao. Nghe nói mấy sự cố trong công ty bố mình đợt trước, cũng đều do hắn nhúng tay vào. Bây giờ hắn sao rồi?"
Cùng lúc ấy, vẻ mặt Lâm Khanh cũng bống dưng biến đổi khác lạ hơn. Cuộc nói chuyện bỗng dưng chuyển hướng chỉ trong một giây ngắn ngủi. Quân nhìn ra điều này, chỉ khẽ cười cười, cất giọng từ tốn kể.
"Hai người không cần nhìn em như thế đâu. Anh ta bị bắt được hai tuần nay rồi. Dù vậy, thế lực gia đình cũng lớn nên không biết được thế nào. Ông Nguyễn Khiêm sau vụ ấy cũng bị một cú ngã rất nặng nề. Bằng chứng gian lận kinh doanh đều bị phơi bày hết cả ra. Không những thiệt hại về tài chính mà uy tín cũng mất. Chỉ là với gia thế nhà họ Nguyễn như vậy thì vẫn phải đợi kết quả vụ án xem sao."
Lâm Khanh nhíu mày, lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
"Vậy tóm lại bản án của hắn đã quyết định chưa? Bao giờ xét xử và khả năng sẽ xử bao nhiêu năm?"
Quân lắc đầu.
"Cái này thì em không biết, nhưng theo em thì Nguyễn Hoàng chắc chắn sẽ bị truy tố trách nhiệm hình sự, còn Nguyễn Khiêm thì chỉ là án dân sự thôi. Dù gì, sau vụ này cũng như nhà mất cột, đã suy sụp từ tận gốc rồi. Nhưng kiểu gì lão già đó chẳng phải thủ sẵn một ít tiền bạc hay của cải gì đó bên ngoài. Hơn nữa, Nguyễn Khiêm vẫn còn con gái và đứa con trai út nên nhà họ Nguyễn cũng sẽ không quá mất hy vọng."
Gia Văn nghe hết câu này, nét mày thoáng chau lại. Cậu quay sang, ngẩng mặt hỏi khẽ với Lâm Khanh.
"Anh Khanh, anh tính sao?"
Nhận ra ánh mắt của Quân và Gia Văn đang đều hướng về mình, Lâm Khanh cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sau cùng cũng khẽ khàng thở ra một hơi. Anh không đáp lời Gia Văn, chỉ nhẹ nhàng quay sang Quân, hỏi.
"Bao giờ bọn họ ra tòa?"
"Có thể là tuần tới hoặc tháng sau. Nhưng chắc sẽ không cho báo chí tới ồn ào đâu. Đó chính là yêu cầu tiên quyết ban đầu của nhà họ Nguyễn đối với phía công an."
Gia Văn nhìn Lâm Khanh, biết ý nên nói tiếp.
"Dù vậy, nhưng cậu có thể xin giúp mình hai ghế đến dự buổi xét xử đó không?"
Quân hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu, nói.
"Mình sẽ cố gắng. Dù sao hai người cũng coi như là nhân chứng, có mặt tại phiên tòa cũng không sao. Chỉ là mình sợ sau chuyện vừa rồi, liệu cậu có ngại..."
Gia Văn chặn lời anh, dứt khoát đáp.
"Mình không sao. Cậu cứ chuẩn bị giúp mình đi! Khi xưa, bọn họ hại Lâm Khanh. Chuyện bọn mình giận nhau cũng có bàn tay của Nguyễn Hoàng xen vào, mình rất hận. Mà người có tư cách hận hơn cả mình chính là Lâm Khanh. Mình muốn anh ấy đến để nhìn thấy kết cục cuối cùng của hắn ta là như thế nào."
Trong khi Quân nhẹ giọng ừ một cái thì Lâm Khanh cũng bị làm cho xúc động đến mức siết chặt tay Gia Văn. Anh nhìn ra ngoài trời, trong đầu bỗng dưng hiện về tất cả những gì đã đi qua. Ngẫm lại, anh vẫn thấy mình quá sức may mắn. Kẻ đáng thương hơn cả chính là kẻ đã nằm dưới bãi đất lạnh trong nghĩa trang suốt gần năm nay.
"Gia Văn, thực ra tất cả những tài liệu anh có đều là do một nhân chứng khác đưa cho. Chỉ tính rằng cậu ta vì Nguyễn Hoàng mà cũng ra đi ngay trong năm đó rồi. Lần này, thực hiện được tâm nguyện, cậu ta dưới đó chắc chắn cũng được an tâm. Sau tất cả, đó mới là người thê thảm và đáng tiếc nhất. Nghĩ lại, nếu cậu ta có thể sống mà đợi đến ngày hôm nay, nhất định sẽ là rất vui mừng."
Quân nhìn cảnh này, bất giác thở dài, trong lòng cũng có chút xúc động. Chuyện của hai người này, dù anh không được nghe tường tận nhưng vẫn rất khâm phục cách bọn họ đối xử với nhau. Đời anh được nghe nhiều chuyện, đây chính là một trong những chuyện ấn tượng sâu sắc nhất. Hơn nữa, nhân vật chính lại còn là anh em thân thiết của anh. Từ tận đáy lòng, anh luôn cầu mong cho sự hạnh phúc, bình an của hai người.
"Văn, Anh Khanh ạ, theo em hai người đứng nghĩ nhiều. Dù sao mọi việc cũng đã đi qua. Cái quan trọng là bây giờ cả hai đã không còn gì để lo lắng. Viên tòa xử Nguyễn Hoàng, em sẽ giúp cho cả hai vào dự. Việc của Như Mai, em cũng sẽ để tâm chú ý thông tin. Theo em, việc hai người cần nhất chính là tập trung nghĩ cho tương lai sau này."
Gia Văn đồng tình, trìu mến nắm tay Lâm Khanh.
"Em cũng nghĩ vậy anh ạ. Chỉ cần anh không uất ức, em cũng sẽ qua đi. Khi em ra viện, em và ạn sẽ cùng nhau sắp xếp lại mọi thứ. Mà đúng rồi, bố mẹ em nói sang tuần xuất viện muốn mời anh đến nhà em ăn cơm."
Lâm Khanh cảm động đến nghẹn ngào, cảm giác ấm áp đã mất đi từ lâu, giờ đây liền mãnh liệt trào dâng. Anh nhẹ nhàng gật đầu, dùng khăn mát lau lên cổ và hai bàn tay của Gia Văn. Đôi mắt anh sáng ngời lấp lánh, nhìn sang cậu với vẻ mặt xiết bao yêu chiều.
"Được rồi, theo ý em!"
----------------------------------------
Khi Gia Văn xuất viện đã là hơn một tuần sau. Vụ việc của Lâm Khanh đã lắng lại hơn một chút nên anh ra ngoài cũng có thể bớt đề phòng hơn. Chủ tịch C&M vài lần gọi điện hỏi thăm anh, đại khái là chỉ nhắc anh kiên nhẫn chờ đợi. Anh cũng ậm ừ dạ vâng, thản nhiên đón nhận những ngày yên tĩnh này với tâm trạng tựu chung khá thoải mái.
Ngày Gia Văn ra viện, ông Lâm cũng cố gắng không quá rình rang. Hai ông bà đánh ô tô ra đón Lâm Khanh, sau đó đi thẳng ra bệnh viện. Đến cả thư kí Phương cũng không đi theo. Không khí này, càng khiến cho Lâm Khanh cảm giác như mình đã là người trong gia đình. Trên đường đi, ba người nói cười rôm rả. Khi đến nơi, cũng không nói nhiều mà lập tức lên phòng đón Gia Văn.
"Anh Khanh, anh nhìn em mặc như vậy, trông đẹp hơn nhiều đúng không?"
Gia Văn giơ tay áo lên, cười cười nói với Lâm Khanh. Anh dịu dàng gật đầu, vươn tay phủi phủi cổ áo cho cậu.
Lúc này, cậu đã cởi bỏ trang phục bệnh viện ra. Bộ quần áo gồm áo phông dài tay và quần bò khôi phục dáng vẻ năng động đầy sức sống hàng ngày. Dù cậu gầy đi nhiều nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn lúc mới tỉnh dậy. Mái tóc trải gọn gàng ôm lấy khuôn mặt khôi ngô. Chiếc vòng bạc lấp lánh nổi bật lên trên cái cổ thon dài. Chỉ có điều, chân cậu vẫn chưa tháo nẹp, khi di chuyển dù đã chống gậy vẫn cần một người dìu đi. Lâm Khanh tất nhiên là người nhận nhiệm vụ này. Cơ thể cao lớn của Gia Văn khi dựa lên người anh càng trở nên thân mật, khắng khít.
"Lâm Khanh, cháu dìu Gia Văn xuống trước giúp cô nhé! Cô và chú sẽ mang đồ xuống theo sau."
Lâm Khanh vâng nhẹ một tiếng, đeo khẩu trang rồi dìu Gia Văn đi xuống. Khung cảnh như vậy trong bệnh viện rất nhiều. Đa số mọi người đều bận rộn nên không có ai quá mức chú tâm đến hai người.
Lâm Khanh cẩn thận dìu Gia Văn đi xuống bậc thang, chỉ một tiếng rên khẽ của cậu thôi cùng khiến anh chau mày. Nhìn thấy cậu vì việc đi lại bất tiện mà buồn bực, anh liền dịu dàng vươn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Gia Văn gần như tựa đầu vào vai anh, thỏ thẻ.
"Anh Khanh, nếu sau này, chân em mãi mãi cứ như vậy thì sao?"
Lâm Khanh lắc đầu, nhỏ nhẹ nói vào tai cậu.
"Không sao. Sau này em không đi được, có anh ở cạnh làm chân cho em."
Gia Văn xúc động đến lặng người trong khi bà Mĩ xách túi đồ đi sau, cũng vì nhìn thấy cảnh này mà bất giác nở nụ cười.
Con đường từ bệnh viện đến nhà Gia Văn hôm ấy, Lâm Khanh bỗng cảm thấy như thật nhanh. Thời khắc chiếc cổng lớn hiện ra đằng trước mặt, anh có cảm giác như mình là người con vừa trở về nhà sau một chuyến xa quê. Căn nhà mới chỉ bước chân vài lần tới, bỗng trở nên quen thuộc lạ kì. Ông Lâm là người chủ động đi xuống mở khóa, mở rộng cửa cho xe đi vào trong. Khi nhìn thấy anh dìu Gia Văn đi xuống, ông khẽ quay đi mỉm cười. Gia Văn nhận ra điều này, chỉ tủm tỉm dựa sát hơn vào vai Lâm Khanh. Vai kề vai thân thiết như một, hai người cùng nhau đi qua ngưỡng cửa mà bước chân vào trong nhà.
Trong khi Gia Văn thay quần áo, bà Mĩ liền đi xuống dưới nhà sửa soạn nấu cơm. Lâm Khanh biết ý cũng đi theo, cầm rổ ra ngoài hái một ít rau nhà cho bà làm bữa ăn. Khi mang rau từ ngoài cửa vào, anh liền bắt gặp ông Lâm đang ngồi hút thuốc đọc báo bên chiếc bàn bằng đá khối trước ban công. Khi nhìn thấy anh đi qua, ông vẫn không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng thả ra trên môi một hơi thuốc.
"Cuộc sống ở đây đã cảm thấy quen chưa?"
Lâm Khanh nghe được câu này, dường như mở cờ trong lòng. Anh đứng đằng sau ông Lâm, cúi đầu lễ phép nhỏ giọng lên tiếng.
"Cảm ơn chú! Hôm nay cháu rất vui. Mọi người ở đây, ai cũng tốt với cháu cả."
Ông Lâm nhướn mày, lại gật gù lên tiếng hỏi tiếp.
"Vậy thì tốt, sau này nên đến thường xuyên hơn. Vậy hiện tại, cháu có cảm thấy hối hận gì không?"
Lâm Khanh kiên định ngẩng đầu, trong chất giọng nhẹ nhàng thoáng lộ ra vẻ cương quyết.
"Ngay từ khi bắt đầu, cháu đã không nghĩ mình sẽ phải hối hận gì cả."
Ông Lâm mỉm cười, sau cùng bỏ điếu thuốc trên môi ra. Ông gập tờ báo lại, quay lưng nhìn về phía Lâm Khanh. Khuôn mặt rắn rỏi sắt đá dưới ánh nắng bỗng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
"Được rồi, Lâm Khanh, chú hiểu rồi. Lát nữa cơm nước xong, cháu pha một ấm trà, ra làm với chú vài ván cờ nhé!"
Lâm Khanh lập tức gật đầu, đôi mắt lấp lánh như sao sa.
"Vâng, cháu nhớ rồi!"
End chap