Cảnh tượng vừa rồi thực sự là một cú sốc lớn đối với Giản Thanh Hải, hai đứa con của ông sao có thể…hôn nhau được chứ? Ông không muốn tin nhưng đây lại là sự thật!
Trong căn phòng đầy vẻ yên tĩnh, một tiếng ‘xoảng’ chợt vang lên khiến lòng người một phen chấn động.
Doãn Niệm kinh hãi tột độ, đến mức không cầm nổi đĩa trái cây, nhất thời chỉ biết trố mắt nhìn.
Về phía Giản Thịnh Nam, ban đầu anh quả thực có chút bất ngờ, nhưng sau đó đã kịp khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn Giản Thanh Hải càng thêm kiên định.
“Hai đứa mau cho ta một lời giải thích! Những gì ta vừa nhìn thấy rốt cục là như thế nào?”
Giản Thanh Hải phải trụ vào tay nắm của cửa mới có thể đứng vững, lúc này ông chỉ nghĩ được hai khả năng, hoặc là Doãn Niệm không phải là con gái ruột của ông hoặc là Giản Thịnh Nam không phải là con trai ruột của ông, và quan trọng là cả hai điều biết được chuyện này!
Nhưng trên thực tế ông lại không hề nhận được bất kỳ lời giải thích nào, Giản Thanh Hải không thể không nổi điên.
Giản Thanh Hải kích động lao thẳng về phía của hai người, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
“Không nói chứ gì? Vậy hãy để bác sĩ nói thay!” Giản Thanh Hải thô bạo nắm lấy tay của hai người, dùng sức lôi kéo, muốn biết kẻ nào không phải là con ruột của ông, xét nghiệm một cái là ra ngay.
Giản Thịnh Nam dứt khoát thu tay về, sau đó kéo Doãn Niệm vào trong ngực, dõng dạc tuyên bố với Giản Thanh Hải: “Không cần kiểm tra đâu, bởi vì tôi căn bản không phải là con trai của ông!”
Theo anh, thứ không nên thấy thì ông cũng đã thấy rồi, hơn nữa ông cũng đã nghĩ đến chuyện xét nghiệm, một khi ông đã quyết làm sáng tỏ một chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ tra cho đến cùng.
Vì vậy anh không muốn phí thời gian để che đậy sự thật, Giản Thanh Hải không biết thì tốt, biết rồi cũng chẳng sao cả.
Nghe được sự thật từ chính miệng anh, Giản Thanh Hải bàng hoàng không nói nên lời.
Từ khi mới lọt lòng, Giản Thịnh Nam vốn được bảo bọc một cách rất cẩn thận, năm trôi qua, ông nhìn anh khôn lớn từng ngày.
Vậy vấn đề rốt cục nằm ở đâu, nếu anh không phải là con trai của ông thì ai mới là con trai của ông đây?
“Về, về nhà rồi nói sau.” Giản Thanh Hải loạng choạng bước ra khỏi phòng, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Sao ông ta lại tới đây chứ?” Mặc dù đã được Giản Thịnh Nam ôm thật chặt nhưng cơ thể của Doãn Niệm vẫn không ngừng run lên, lúc nãy nếu cô đẩy anh ra thì đã không bị Giản Thanh Hải phát hiện.
Giản Thịnh Nam thấy thế liền vuốt nhẹ lưng cô trấn an: “Không sao! Anh sẽ giải quyết ổn thoả mọi chuyện mà.”
Doãn Niệm khẽ nâng mắt nhìn anh: “Ông ta sẽ không làm gì anh chứ?”
Giản Thịnh Nam âu yếu xoa đầu cô: “Ngốc quá, ông ta thì làm gì được anh, bây giờ em cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa sẽ có người đến đây chăm sóc em, anh đi một lát sẽ quay lại!”
Doãn Niệm vội nói: “Không, em muốn đi theo anh, Giản Thanh Hải sớm muộn gì cũng bắt em đến đó mà thôi.”
Giản Thịnh Nam cân nhấc một chút rồi gật đầu đồng ý.
…
Giản gia…
Không khí trong đại sảnh xa hoa có phần u ám, cả gia tộc đã có mặt đông đủ, toàn bộ đều im lặng, thi thoảng truyền đến tiếng suỵt mũi của Tần Như Liên.
Giản Tiêu Niên ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho bà ta lau nước mắt, chẳng bao lâu đã dùng hết hộp.
Giản Thanh Hải thất thần nhìn về phía cổng, Giản Thanh Liêm và vợ của ông ta cũng không có phản ứng gì.
“Trời ơi sao sự việc lại thành ra thế này, đứa con trai mà ta nuôi nắn hai mươi mấy năm qua lại không phải là con ruột của ta, ông trời ơi, sao ông nỡ đối xử với con như vậy chứ…” Tần Như Liên lúc này chỉ có thể than rời trách đất, khóc đến không còn thấy trời trăng gì nữa.
Giản Tiên Niên nắm chặt lấy tay của bà ta, cố tỏ ra bản thân là người hiểu chuyện: “Bác hai đừng quá đau buồn, có chuyện gì đợi anh họ về rồi nói sau.”
Đúng lúc này, quản gia đi vào thông báo: “Lão gia, phu nhân, người đến rồi ạ.”
Nói rồi, ông ta vội đứng nép vào một góc, nhường đường cho hai nhân vật chính bước vào.
Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, Cố Thịnh Nam giữ chặt lấy tay cô, hiên ngang tiến về phía trước.
Từ giờ phút này, có thể gọi anh là Cố Thịnh Nam rồi.
“A Nam, hãy nói con chính là con trai của mẹ đi, con mau lại giải thích với ba của con đi.” Tần Như Liên chạy đến trước mặt anh, nói lời tự trấn an bản thân..