Cố Thịnh Nam nhìn bà ta bằng một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Mẹ bình tĩnh trước đã.
”
Nghe con trai nói như vậy, trong lòng của Tần Như Liên như loé lên một tia sáng, anh vẫn gọi bà ta là mẹ, chuyện này có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.
“Tất cả ngồi xuống đi!” Giản Thanh Hải trầm giọng ra lệnh.
Cố Thịnh Nam hừ lạnh một tiếng sau đó dắt tay Doãn Niệm cùng ngồi xuống sofa, vẻ mặt lãnh khốc của anh lúc này khiến mọi người như hít phải khí lạnh, bầu không khí căng thẳng liền bị đẩy lên cao.
“Đầu đuôi câu chuyện là như thế nào? Mau nói rõ ra đi!” Giản Thanh Hải cất giọng nói khàn khàn, so với cách nói chuyện của ông trước đây đã lạnh nhạt đi không ít.
Cố Thịnh Nam vẫn hết sức ung dung ngồi tựa lưng ra sau ghế, ngữ khí thập phần điềm tĩnh: “Chuyện này ông nên hỏi mẹ tôi đi! Bà ấy là người biết rõ nhất!”
Thật ra anh đã có tìm hiểu, trước khi Tần Như Liên gả vào Giản gia, bà ta đã từng có một cuộc tình rất sâu đậm, nhưng vì lời hứa năm xưa của hai gia tộc, bà ta buộc phải kết hôn với Giản Thanh Hải.
Hiện giờ thân phận của anh cũng bị bại lộ một nửa, chi bằng cứ đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta, dù sao người đàn bà này cũng chẳng tốt lành gì.
Lời nói của anh chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào ngực của Tần Như Liên, bà ta ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm của bà ta, cũng không hẳn là không chột dạ.
“A Nam, con nói gì vậy? Mẹ là mẹ của con mà!”
Cố Thịnh Nam nhàn nhạt gật đầu: “Phải, mẹ vẫn là mẹ của con, nhưng Giản Thanh Hải thì không, sau khi phát hiện Giản Thanh Hải không phải là cha ruột của con, con đã che giấu chuyện này giúp mẹ suốt năm qua, hôm nay đã bị ông ta vạch trần, con chỉ đành nói thật!”
“Tần Như Liên!” Giản Thanh Hải gần như gào lên, gân xanh trên trán hiện ra thấy rõ: “Hoá ra là bà đã cắm sừng tôi! Lá gan của bà cũng to thật đấy!”
Tần Như Liên khóc không ra nước mắt, vội chạy đến quỳ dưới chân ông van xin: “Lão gia, A Nam thật sự là con của lão gia, tôi không dám làm ra loại chuyện xấu hổ đó đâu, xin lão gia hãy tin tôi.
”
“Chuyện đã rõ như ban ngày mà bà còn dám chối sao? Nếu bà không phục, chúng ta có thể đến bệnh viện để kiểm định!” Thái độ của Giản Thanh Hải vô cùng cương quyết.
Tần Như Liên suy sụp ngồi bệch xuống sàn nhà, bất lực, nhục nhã nhưng lại không cách nào chứng minh trong sạch của bản thân: “Lão gia, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi.
Lão gia bỏ qua cho tôi có được không?”
Lúc này, Doãn Niệm đột nhiên quay sang nhìn anh, bởi chính cô cũng không ngờ anh lại đi bước này, càng không ngờ tới việc Tần Như Liên lại thừa nhận, rõ ràng bà ta đâu có làm gì sai, thật khó hiểu!
Cố Thịnh Nam thấy cô đang nhìn mình, anh mỉm cười rồi xoa nhẹ đầu cô.
Cử chỉ thân mật này của anh vô tình lọt vào mắt của Giản Tiêu Niên, chả trách trước đây cô ta luôn cảm thấy có gì không đúng, hai người bọn họ không chừng đã lên giường với nhau.
Chết tiệt, tại sao Doãn Niệm lại có được anh chứ? Cô ta cũng thích anh, nhưng vì cứ nghĩ anh là anh họ của mình nên cô ta không thể làm gì hơn!
Bây giờ sự thật đã bại lộ, anh không phải là con ruột của Giản Thanh Hải, dựa theo tính cách của ông thì mẹ con anh rất có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nếu anh thực sự đi rồi thì hy vọng duy nhất của cô ta sẽ chính thức khép lại.
Không được, cô ta phải làm gì đó để giữ anh lại!
Nghĩ vậy, Giản Tiêu Niên cũng chạy đến quỳ dưới chân của Giản Thanh Hải, cố ép ra vài giọt nước mắt, nức nở van xin: “Bác hai, xin bác hai hãy suy xét lại thật kỹ, dù sao hai bác cũng là vợ chồng với nhau, con xin bác đừng quá tuyệt tình!”
Vẻ mặt của Giản Thanh Hải vẫn không hề lay động, ý ông đã quyết thì bất kỳ ai cũng không thể thay đổi!
“Trong đêm nay hai mẹ con bà phải rời khỏi căn nhà này, còn về phía Doãn Niệm, con bé là con cháu của Giản gia, từ hôm nay con bé sẽ ở lại đây.
”
Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, Giản Thanh Hải dứt khoát đứng dậy, nhưng còn chưa kịp bước đi thì Doãn Niệm đã lên tiếng phản đối.
“Không, tôi không muốn sống ở đây.
”
Giản Thanh Hải nhíu mày: “Con không có quyền lựa chọn đâu!”
Nói xong ông tức giận bỏ về phòng, vợ chồng của Giản Thanh Liêm cũng rời đi không lâu sau đó.
“Nam, em không muốn sống ở đây đâu.
”
Cố Thịnh Nam khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Em tạm thời cứ sống ở đây một thời gian, anh hứa sẽ thường xuyên tới trường thăm em mà.
”
Trước mắt anh sẽ đón Tần Như Liên đến biệt thự riêng của mình sống, vì muốn đảm bảo sẽ không có sơ xuất nào xảy ra, anh buộc lòng phải để cô ở lại đây, hơn nữa một khi Giản Thanh Hải đã đưa ra quyết định thì người khác khó lòng mà thay đổi.
Nghe anh nói thế, Doãn Niệm mới bình tĩnh lại một chút: “Em biết rồi.
”
“Ngoan.