Hiểu Lam quay lưng lại với Cảnh Luân,hiện giờ cô vẫn cần tới anh.
“Em chỉ nói là nếu như thôi,Luân,đi ăn trưa”.Hiểu Lam giơ tay ra nắm tay trái anh,chỉ mới chạm vào lòng bàn tay anh,anh đã giựt ra.
“Anh kêu em hứa với anh,em còn định đánh trống lảng,không nói không ăn!”.
Lại còn giận dỗi với cô,muốn lái qua chuyện khác cũng không được.
“Em hứa, rồi chịu ăn chưa??”.Hiểu Lam đành chiều ý anh vậy,tính tình như trẻ con.
Hứa hẹn vẫn chỉ là lời hứa suông,hoàn toàn không có cho anh cảm giác an toàn,anh còn bắt em hứa như vậy.
Cảnh Luân không nói lời nào,mặt vẫn không vui, đi lướt qua Hiểu Lam vào nhà bếp.
Cô nhắm mắt lại,hít sâu vào rồi thở ra, bước vào theo sau anh.
Cảnh Luân vừa cầm đũa gắp đồ ăn vừa cầm chén,im lặng không đoái hoài vợ.Hiểu Lam ngồi kế bên,gắp thịt vào chén anh.
“Luân,em xin lỗi, sau này em không nghĩ cũng không muốn li dị với anh, đừng không để ý em mà”.
Hiểu Lam thấy anh đặt chén xuống bàn, thở dài, quay qua nhìn cô.
“Lam nhi,anh thật sự yêu em,đừng nghĩ đến chuyện li dị với anh, được không?!”.Cảnh Luân ánh mắt gắt gao, nghiêm túc nói thật lòng.
Anh không hiểu,có phải anh chưa đủ để cô tin tưởng, phó thác cuộc đời cô cho anh không?.
“Vì em là đứa con gái mà anh có cảm giác nên anh cưới em phải không?”.Lại gắp cho anh miếng khác.
Sao cô lại biết, mặc dù anh có cảm giác với cô nhưng không có nghĩa anh không yêu cô.
“Điều đó không quan trọng,anh cưới em vì anh yêu em, hết, ăn đi!”.Nói nhiều lời thừa thãi với cô gái này càng ăn mất ngon, lại nổi giận vô cớ,không đáng.
Hiểu Lam cúi đầu đành ăn tiếp, cô muốn biết mà anh cũng không chịu nói.
Ăn trưa xong,Cảnh Luân nhéo má cô một cái rồi đi ra xe tới công ty,còn không quên nói cô ở nhà không có gì làm đừng có suy nghĩ bậy bạ,để đầu óc suy nghĩ về diễn xuất đi.
Hiểu Lam lên lầu, nhẩm lại hết nội dung trong kịch bản mà mai sẽ quay.
Ngày mai tiếp tục cảnh Hoài Kiều quát Chung Bách Á xong cô ta tát nữ chính,lúc này nam chính Đình Duy bắt gặp được,bênh vực, bảo vệ Chung Bách Á,sau đó nam chính bắt nữ phụ rời khỏi công ty mình.
Hết chương