Ngọc Tiên Duyên

chương 137: xảo ngộ dâm tăc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Lân cứ có cảm giác mấy tên đệ tử Thục Sơn giả mạo này không hề tầm thường, nhưng Thượng Quan Linh nói cũng có lý, vạn nhất không phát sinh tình huống gì mà mình lại làm rùm beng lên thì cũng không ổn, bèn cùng nàng dò dẫm tiến bước.

Chưa đầy một khắc sau, hai người đột nhiên trông thấy đằng xa có ánh đèn nhấp nháy ba lượt, hiển nhiên là một loại ám hiệu. Hoa Lân tức tốc kéo Thượng Quan Linh nấp dưới mái hiên, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh lướt qua trên bầu trời, phi vút về hướng “Trấn Yêu tháp”…

Hoa Lân và Thượng Quan Linh đều không kịp nhận ra thân phận của hai kẻ vừa bay qua. Hoa Lân lẩm bẩm: “Ngự kiếm thuật nhanh quá!”

Thượng Quan Linh đề xuất: “Chúng ta qua đó xem bọn chúng đang giở trò gì!”

Hoa Lân không mò ra được manh mối gì, đành theo chân nàng tiếp tục bí mật do thám.

Lát sau, Hoa Lân chỉ tay sang ngả trái, hai người nhảy lên mái nhà êm ru, định bụng phải tìm ra tên quân canh, sau đó âm thầm hạ thủ.

Hai người họ đều là cao thủ ngự kiếm, đương nhiên trong lúc bay lên hạ xuống không hề để lộ động tĩnh gì, lặng lẽ tiềm phục trên nóc nhà, cuối cùng đã nghe ra tiếng hô hấp nhè nhẹ dưới mái hiên bên trái.

Cả hai đang chuẩn bị thình lình xuất thủ thì lại có tiếng bước chân từ xa vọng đến. Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu đang quay trở lại từ con đường lúc nãy, hơn nữa quần áo trên người đã đổi sang phục trang của Thiên Sơn.

Hoa Lân và Thượng Quan Linh nhất thời không hiểu nổi bọn chúng đang làm trò quỷ gì, bỗng thấy tên quân canh dưới mái hiên quát khẽ: “Sao các ngươi đã về rồi?”

Hạng Tiêu Vân cười hăng hắc đáp: “Nhiệm vụ đã được hoàn thành! Chỉ với vài gã đó sao đáng là đối thủ của bọn ta, sư phụ ra lệnh cho bọn ta lập tức về ngủ!”

Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh nheo mắt nhìn nhau, nghĩ thầm trong lòng: “Sư phụ của hắn, Lý Lôi Vân?”

Thanh âm thấp trầm của tên quân canh: “Hừ! Nếu không nhờ vào ảo thuật ‘Sắc Vô Ưu’, các ngươi sao có thể đắc thủ dễ dàng như vậy được? Đi đi, đi đi, cẩn thận trên đường bị người ta bắt gặp…”

Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu căn bản không phát hiện ra có sự hiện diện của người khác trên nóc nhà, nhởn nha quay về “Thanh Long biệt uyển”.

Thấy chúng đã đi xa, Hoa Lân ra hiệu với Thượng Quan Linh, quyết định đánh ngất gã bên dưới rồi tính sau.

Thượng Quan Linh gật đầu, thình lình xuất thủ, sáo ngọc nhanh lẹ điểm vào huyệt Ngọc Chẩm của tên quân canh. Hoa Lân lao xuống, một luồng chưởng phong vô thanh vô tức bỗng nhiên kích vào mồm mũi đối phương, ép gã không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Với thân thủ của họ, đối phó với một tên lính canh quả là có hơi không xứng, khác nào dùng dao mổ trâu giết gà. Gã kia hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra, mê man ngay tức khắc.

Hoa Lân đỡ lấy kẻ địch đã hôn mê, tay làm một ám hiệu đã định.

Thượng Quan Linh sớm đã nhảy xuống, hỏi với vẻ khó hiểu: “Bọn Tiêu Vân chuyện là sao vậy?”

Hoa Lân chỉ kẻ nằm ngất trên mặt đất: “Hỏi hắn là biết thôi!” Dứt lời rút Hà Chiếu kiếm, vỗ vào huyệt đạo của gã, bảo kiếm đè vào yết hầu, uy bức: “Nói! Bọn ngươi là ai?”

Ai dè gã ta vừa tỉnh lại đã chực hét lớn: “U…” Hoa Lân một chưởng phong bế huyệt đạo gã, nghiêm giọng: “Nếu ngươi còn la nữa, ta sẽ lập tức giết ngươi. Nói! Bọn ngươi là ai?”

Trong mắt gã ta lóe lên một tia sáng dị thường, Hoa Lân và Thượng Quan Linh tức thì cảm thấy bất ổn, còn chưa kịp ngăn cản, đầu gã đã ngoẹo sang một bên, khóe miệng ứa ra một dòng máu tươi, tự tận thân vong. Hoa Lân tức tối chửi: “Mẹ kiếp, thằng cha này đúng là không sợ chết, phong bế huyệt đạo rồi mà vẫn tự sát được!...Thôi bỏ đi, chúng ta xông vào trong xem thế nào!”

Thượng Quan Linh gật đầu, nhưng vẫn chưa hết thắc mắc: “Vừa rồi khi Tiêu Vân bỏ đi, có nói ‘sư phụ’ bảo chúng về ngay, chẳng lẽ bát sư huynh cũng có phần?”

Hoa Lân lắc đầu đáp: “Cái này thì ta không biết! Vào xem đã hẵng nói…”

Rồi hai người phi sát mặt đất, hướng tới “Trấn Yêu tháp”.

Gần đến “Trấn Yêu tháp”, hai người lại dừng bước, Hoa Lân ngưng thần nhìn ra, chỉ thấy trong một khoảng không gian tối đen, một tòa tháp lớn cao bảy tầng đứng sừng sững trước mặt, bệ tháp cao hơn hai thân người, muốn lên phía trên còn phải leo thêm vài chục bậc thang.

Lúc này trên những bậc thang bằng đá Đại Lý, đang có hai đệ tử Thục Sơn đi qua đi lại tuần tra xung quanh.

Hoa Lân và Thượng Quan Linh trao đổi ánh mắt, trong khoảnh khắc hai đệ tử Thục Sơn di dời mục quang, họ nhanh chóng nhào tới trước, ẩn mình dưới một tảng đá lớn, lúc này cự ly cách tháp chỉ còn hơn tám trượng.

Nhưng khoảng cách tám trượng trước mặt này trống trơn vô vật, căn bản không thể giấu nổi thị tuyến của đối phương. Hoa Lân bỗng nảy ra sáng kiến, nghiêng tai nghe ngóng, phát hiện ra bên tay phải có một con chuột đồng đang kiếm ăn, liền nhón lấy một viên đá nhỏ, bắn vào mình con chuột như một tia chớp, lực đạo hết sức vừa phải, khiến con chuột đó chít chít kêu loạn.

Hai đệ tử Thục Sơn trên tháp quả nhiên ngoảnh sang bên phải, Hoa Lân và Thượng Quan Linh cấp tốc lao đến bệ tháp từ mạn trái. Nhưng do y phục của họ không phải là dạ hành y bó sát thân nên vẫn làm phất lên tiếng gió nhẹ.

Hai đệ tử Thục Sơn đó cùng lúc ngoái đầu ra nhưng chẳng thấy một bóng người, thấp giọng hỏi: “Ai?”

Hoa Lân cười thầm, hai tên này ngay cả to tiếng quát hỏi cũng không dám, rõ ràng là có tật giật mình. Bất quá, bọn chúng vẫn nghi hoặc lục soát sang phía này, hiển nhiên có chút không yên tâm.

Hoa Lân và Thượng Quan Linh chỉ còn cách một lần nữa liên thủ xuất kích, chớp mắt đã phóng thẳng tới chỗ hai tên đệ tử Thục Sơn trên bậc thềm, vài đạo kiếm khí xạ vào sáu đại huyệt của đối phương như thiểm điện, thủ pháp giống nhau từng ly từng tí một.  Đối phương nào phải đối thủ của họ? Chỉ thấy bóng trắng thoáng qua, căn bản không kịp phản ứng, cả hai tên bị điểm trúng song song ngã lăn ra đất. Hoa Lân và Thượng Quan Linh nhìn nhau mỉm cười, không ngờ mình có thể phối hợp ăn ý như vậy, lòng đều dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Tiếp đó, hai người không bận nhiều lời, lập tức rón rén đi về phía đại môn của tòa tháp. Hai cánh cửa đóng kín mít, nhất thời khiến họ tìm không ra tay vặn. Quan sát kỹ mới thấy hai cánh hợp lại thành một đồ án bát quái. Hoa Lân toét miệng cười, không hề do dự toan ấn vào hai điểm trận nhãn đỏ đen…

Thượng Quan Linh vội cản: “Không được! Ngươi nhìn đi, trên hai điểm trận nhãn này bám đầy bụi bặm, hiển nhiên không phải cơ quan mở cửa. Lại nhìn phương vị bát phong đồ xem, Khảm và Li vừa vặn bị đảo lộn vị trí, mà trên quẻ Khảm còn lưu lại một ít dấu vết, rõ là vừa có người ấn vào.” Nói xong nàng không cần chờ Hoa Lân đồng ý, ngọc thủ đã trực tiếp ấn vào đó.

So tri thức về phương diện huyền học, Hoa Lân đương nhiên kém xa nàng. Tiếng ken két vang lên, quả nhiên đại môn đã rộng mở. Hai người hấp tấp chuẩn bị nghênh địch, nhưng bên trong không xuất hiện chút phản ứng nào.

Để cho an toàn, Hoa Lân thi triển Sưu Thần thuật thăm dò phía trước. Hắn kinh hãi phát hiện ra, bên trong quả nhiên có hai hắc y nhân đang giương cao binh khí đứng ở hai cánh, chỉ cần có người tiến vào, trường kiếm trong tay chúng tất sẽ chém xuống.

Hoa Lân quyết ý, xách một tên “đệ tử Thục Sơn” dưới đất lên, quăng vào trong tháp, đồng thời bản thân hắn cũng áp sát mặt đất lao vọt vào. Hai gã kia quả nhiên vung tay hạ đao, tên đệ tử Thục Sơn hôn mê đáng thương còn chưa minh bạch phát sinh chuyện gì đã táng mạng hoàng tuyền.

Lúc này Hoa Lân đã đứng phắt dậy, không để đối phương kịp tỉnh ngộ, Hà Chiếu kiếm trong tay thần tốc đâm tới hai kẻ nấp bên cánh cửa.

“Keng keng…” Nhưng hai gã đó đều là hảo thủ, tuy hoảng loạn song vẫn hất văng được trường kiếm của Hoa Lân.

Sau màn đụng độ bất ngờ, song phương đều sững sờ vì chúng phát hiện ra Hoa Lân cũng không phải là đệ tử Thục Sơn.

Còn Hoa Lân lại đang cẩn thận đánh giá hai kẻ trước mặt. Chỉ thấy tên bên trái ước độ ba mươi, thân hình tầm thước, nhưng cặp mắt vô cùng âm hiểm, sắc mặt trắng xanh, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Tên bên phải mặt vàng ệch, phảng phất như đeo một lớp mặt nạ, không thể nhìn ra thần sắc mừng vui buồn giận gì cả. Tiếc là tay trái của y bị tàn tật, cổ tay bị người ta chặt đứt tận gốc, trong ống tay áo thấp thoáng lộ ra một đoạn ngân câu xanh rờn, hiển nhiên được tẩm chất kịch độc. Khi y trông thấy Hoa Lân, rõ ràng đã bị ngẩn ra giây lát.

Hoa Lân cười lạnh hỏi: “Thấy ta quen lắm phải không?...Vân Thiên Hóa?”

Quả nhiên thân người y run lên, xé toạc mặt nạ, hiện ra tướng mạo anh tuấn, cười gằn: “Thì ra là ngươi…”

Y đang nói dở thì Thượng Quan Linh chậm rãi bước vào từ ngoài cửa, chặn đứng hoàn toàn con đường lui duy nhất của chúng.

Trong tình huống đó mà Vân Thiên Hóa mắt vẫn sáng rực đảo qua đảo lại trên gương mặt kiều diễm và đồi ngực nhô cao của Thượng Quan Linh, ánh mắt lấp láy không giấu nổi ý dâm tà.

Thượng Quan Linh sầm mặt sắp nổi cơn thịnh nộ thì Hoa Lân cười nói: “Tên này là của ta!”

Thượng Quan Linh lạnh lùng phán: “Của ngươi thì mau mau động thủ đi!” Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio