Chuyện kể rằng nước của ta là một cái phố cổ nằm ở ngoại ơ một cái núi nhỏ nào đó ở Nam Ngung, vào đêm trừ tịch nào đó đột nhiên có hoả hoạn lớn, thiêu huỷ hoàng loạt từ đường của gia tộc. Khiến mọi người kỳ lạ chính là, không thể tìm ra nguyên nhân của trận hoả hoạn đó. May là trong nhà có hai huynh đệ không bị thương chạy thoát, sau này không ai nghe tin tức về họ nữa.
Rất nhiều năm trôi qua, mãi đến ngày đó đột nhiên có người nhớ đến: Cái phố cổ kia không phải muốn khai phá làm điểm du lịch sao? Chỉ vì một toà nhà bị thiêu huỷ ở giữa, vì vậy vấn đề sửa chữa cũng được đề ra. Cho nên, ngôi nhà cũ gần một thập kỉ yên lặng lại một lần nữa náo loạn.
“Biết không? Cái từ đường bị thiêu huỷ đó có rất nhiều chuyện ma quái!”
“Chuyện ma quái ở từ đường cũng bình thường mà, ha ha….”
“Không giỡn đâu, chỗ đó không có ai ở nữa, nhưng nghe nói trong đó hay có âm thanh hát hí khúc và khóc lóc, khiến cho mọi người đều bị doạ, Bên Chu gia cũng không ra mặt, chỉ nói thi thể của lão thái gia nhà bọn họ bị đốt thành tro trong đó, điềm xấu! Chậc chậc, vô cùng tà môn.”
“Tà môn như thế nào? Thi thể cũng bị đốt hết rồi?”
“Cũng không phải vậy, lửa cháy rất kỳ lạ, dừng cũng kỳ lạ! Sao mà không kỳ quái?”
Đêm hôm đó, một chiếc xe đạp gãy xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào phố Chu gia.
“Ngu dễ sợ, kỹ thuật lái xe của anh quá thối nát, muốn chết sao?” Có người oán giận nói.
Tên còn lại cũng không cam tâm yếu thế: “Lỡ rồi, lúc về mày chở!”
Hai người nén giận, cảm thấy gió đêm thổi chợt lạnh, trong gió đột nhiên mang theo tiếng ai oán.
“Anh, nghe xem…”
Phố Chu gia vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hát dài lê thê, như xa như gần, như hỉ như bi.
“Quả nhiên có cổ quái!” Anh trai ngu ngốc xoa xoa tay nói.
Hai anh em bỏ xe lại, trong đêm tối tìm đến căn từ đường bị thiêu huỷ. Tấm bảng Trường Nguyên Đường bằng gỗ bị người ta dựng một bên, cửa hé mở, trong gió đêm phát ra âm thanh i a.
“Có chút cảm giác quen thuộc….” Một người sờ sờ cằm nói.
“Đồ ngu, ma quỷ đều diễn như vậy đó!” Tên còn lại sờ sờ cằm nói.
“Ngươi là ai?” Một giọng hát kéo dài vang lên, giống như xa tận chân trời, lại như gần sát bên tai.
Hai anh em cả kinh nhảy dựng lên: “Tôi, bọn tao tới đây là để siêu độ cho mày!”
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười vô cùng xinh đẹp phát ra, mang theo vài phần khinh miệt.
Anh trai sờ sờ đầu nói: “Tao nói thật nhé, nếu như ở đây mà còn có mấy chuyện ma quái, bọn họ nói sẽ tháo dỡ để xây lại! Bọn tao thấy đáng tiếc quá nên.”
“Ta và a tỉ ở đây rất vui, không muốn đi, ngươi quay về đi…..”
“A đệ ta nói là, quay về đi…..”
“Vậy sao được chứ! Trâu Đình Lan tao hôm nay đến đây là để hàng yêu trừ ma…… A đừng…..”
“Hàng yêu trừ ma cái đầu mày á!” Nội bộ hai anh em lại bất hoà.
Hai anh em còn chưa cãi nhau xong, đã bị một trận âm phong cực mạnh doạ lại: “Tên của ngươi! Nói cho ta tên của ngươi!” Hai thanh âm sắc nhọn tru lên, trong bóng đêm dường như có gì đó đang cử động.
“Sư phụ nói, không thể tuỳ tiện nói tên cho yêu quái biết!” anh trai vẫn còn chút lý trí.
“Ngươi nói, ta sẽ để cho ngươi siêu độ!”
“Ha, bất quá chỉ là hai con cô hồn dã quỷ, tao không sợ đâu!” em trai nói, “Tiểu gia đây đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Trâu Đình Lan. Đồ ngu bên cạnh đây tên là Trâu Đình Vân, hừ, cái tên ẻo lả!”
(Chữ ‘vân’ và chữ ‘quân’ trong Đình Quân cùng âm, đều đọc là ‘yun’)
(Chữ ‘Trâu’ thì đọc gần giống với chữ ‘Chu’)
“Hỗn láo, mày im miệng!” Lại tiếp tục cãi nhau.
“Ha ha ha ha ha….” Bốn phía toà nhà lại vang lên tiếng cười, vừa trong trẻo lại vừa khàn khàn, nghe không ra vui vẻ, khiến người khác nổi da gà.
Trâu Đình Vân lui ra phía sau vài bước, trong lòng kêu hỏng bét, giọng căm giận nói: “Tụi mày không phải cô hồn dã quỷ, tụi mày có phải là đã bước vào ma đạo rồi không!”
“Ma đạo ra sao? Là sát, là ác, là hận!” Thanh âm kia như nam như nữ, vô hỉ vô bi, “Thế gian này vốn đã vô vọng, không ngờ lại gặp được hai người các ngươi…..”
“Tụi tao?” Trâu Đình Lan cảm thấy có chút cổ quái, cổ quái đến sợ hãi, chỉ muốn toàn tâm tâm sự.
“Để cho chúng ta ngủ yên đi, nếu đây là kết cục, là kết cục!” Thanh âm kia lại cười rộ lên, tràn đầy khoái chí.
Trong bóng đêm có rất nhiêu thanh âm đang gọi: “Công tử…….” “Thiếu gia……..” “Đình Quân……….” “Đình Lan……..”
Ở cái sân như nhà tù đã bị thiêu đốt, đám cô hồn dã quỷ lưu lại đó cuối cùng cũng có một kết cục. Thế gian này hư hư thật thật, huyễn huyễn chân chân, có nhiều cơ duyên và gặp gỡ khiến người khác không thể hiểu rõ.
“Thiếu gia, chúng ta chờ vất vả như vậy. Nếu đây là kết cục, hãy để bọn ta ngủ yên đi…. Nếu có kiếp sau, nếu có…. kiếp sau…..”
“Cô hồn dã quỷ bước vào ma đạo, sao có thể có kiếp sau?” Trâu Đình Vân lắc đầu.
Trong ngực Trâu Đình Lan tê rần, nhưng lại ôn nhu nói: “Đại ca ca, chuyện này không thể nói trước được đâu……”
“Gì, mày vừa gọi tao là cái gì?”
“Đồ ngu, anh nghe nhầm rồi!”
“Mẹ, nhanh lấy xe đi, mày chở đó…..”
Nếu còn có kiếp sau, nếu có kiếp sau thì sao? Đã sớm uống Mạnh Bà Thang, trên đời này cũng không còn Đình Quân và Đình Lan nữa.
Chắc mọi người cũng đoán được hai con cô hồn là ai phải không? Là A Đào và Hàn Phương đó. Trong phiên ngoại có nói A Đào và Hàn Phương là tỉ đệ mà.