Cuồi cùng cũng trở về nhà cũ, trở về cuộc sống thật sự của Chu Kỳ Sinh, gặp một loạt vấn đề.
PART. Xem TV
“Ca ca, anh có biết TV không?” Kỳ Niên cẩn thận từng chút.
“Đương nhiên biết.” Kỳ Sinh tỏ vẻ khinh thường.
“Kỳ Niên cười nói: “Vậy ca ca, chúng ta đi xem TV đi.”
…….
“Làm sao vậy?” Kỳ Niên khó hiểu.
Kỳ Sinh nhìn chằm chằm cái điều khiển từ xa: “Ông nội rõ ràng có nói, cái nút ở trên TV.
……. Đó là cái TV ở thời đại nào vậy?!
PART. Máy tính
Sau khi học xong cách sử dụng TV, Kỳ Niên quyết định dạy Kỳ Sinh dùng máy tính.
“Ca ca, anh có biết dùng máy tính không?” Kỳ Niên vô cùng cẩn thận.
“Đương nhiên biết.” Kỳ Sinh tỏ vẻ khinh thường.
Kỳ Niên cười nói: “Chúng ta lại thử chút đi!”
…….. Lịch sử lại tái diễn..
“Làm sao vậy?”
“CPU đâu?”
“A, thực xin lỗi, đây là laptop.”
PART. Hệ điều hành
Sau khi mở máy tính lên, Kỳ Niên ngoan ngoãn: “Ca ca, anh học cách dùng máy tính chưa?”
“Ông nội có đem sách về máy tính cho anh xem.”
“À, là loại sách gì?”
“Nói về hệ điều hành nè, phần mềm nè, anh biết lên mạng gọi là lướt web.”
Kỳ Niên gật đầu: “Cái này được.”
…….. Lịch sử tái diễn.
“Làm sao vậy?”
“Có chút không giống.” Kỳ Sinh tỏ vẻ.
“Anh không phải là biết hệ điều hành và phần mềm sao?”
“Sách mà ông nội đưa là hệ điều hành DOS.”
…… Ông nội anh sao lúc nào cũng như vậy! Rất là không thực tế luôn!
PART. Xem phim.
“Ca ca, hôm nay chúng ta xem phim đi.” Kỳ Niên đề nghị.
Kỳ Sinh gật đầu: “Được.”
“Ca ca….”
“Anh biết xem phim, dù sao anh cũng từng đọc qua “Mười vạn câu hỏi vì sao” và “Bách khoa toàn thư”. Anh còn biết đi xem phim phải đem theo bỏng ngô.
“Vậy em an tâm rồi.” Kỳ Niên ôm ngực.
Lúc xem phim xong, mặt Kỳ Sinh không chút thay đổi.
Kỳ Niên có chút không yên: “Ca, anh làm sao vậy?”
Kỳ Sinh nhíu mày, phun ra bốn chữ: “Đồi phong bại tục.”
Kỳ Niên: “Phim điện ảnh thời nay ít nhiều gì cũng phải có mấy cảnh này, có như vậy….” Nói đến một nửa, cậu dừng lại, trước mắt đây chỉ là tiểu cổ hủ do một lão cổ hủ dạy ra thôi.
Như vậy, sau đó chỉ có thể mỉm cười.
PART. Đọc sách.
Vì để Kỳ Sinh nhanh chóng hoà nhập với xã hội hiện đại, Kỳ Niên quyết định dẫn Kỳ Sinh đi đến thư viện thành phố.
“Ca ca, chỗ này là khu tạp chí, anh đi xem thử mấy cái tạp chí thịnh hành bây giờ. Anh là người hiện đại, biết chưa?” Trong lời nói Kỳ Niên mang hàm ý sâu xa.
Kỳ Sinh khoát tay, tự quay đầu đi tìm tạp chí.
Kỳ Niên mượn sách xong, quay sang nhìn xem Kỳ Sinh có hứng thú với loại tạp chí gì. Kết quả vừa thấy liền nhảy dựng, Kỳ Sinh đang cầm một quyển tạp chí tiếng Anh xem đến xuất thần!
“Ca ca, anh xem hiểu hết?” Kỳ Niên cẩn thận hỏi.
Kỳ Sinh nhướng mày: “Rất kỳ lạ sao?”
“Bình thường anh học tiếng Anh như thế nào?” Kỳ Niên siêu tò mò.
“Ông nội nói bây giờ mọi người đều nói tiếng Anh, cho nên đem đến cho anh mấy quyển sách tiếng Anh.” Kỳ Sinh nói như chuyện đương nhiên.
“Mấy cuốn sách tiếng Anh?”
“Sách sơ cấp, sách ngữ pháp, câu thường dùng này nọ, à, còn có từ điển và tiểu thuyết song ngữ Anh – Trung.” Kỳ Sinh thản nhiên nói, “Mỗi ngày anh đều học, xem từ từ có thể hiểu. Nhưng mà em phải dạy anh nói, anh chỉ biết xem không biết nói.”
Kỳ Niên ngửa đầu rơi lệ, ông nội anh không cần thoáng cái lại siêu hiện đại vậy chứ, tiếng Anh của em vô cùng thê thảm a!
Hoàn Văn HOÀN!
Mừng dễ sợ =((