“Chẳng phải Phán quan Vương bị bệnh nghỉ ở nhà sao, sao lại nắm tay cô ta chứ?”
Vương tứ nương và Bình Nhi đều lắc đầu tỏ ý mình cũng chẳng rõ, nhưng họ có thể dám chắc rằng Trương Tố Tố đang ở cùng với Phán quan Vương.
Vương tứ nương nói Thôi Đào rằng Trương Tố Tố dùng mạng che mặt, nhưng vì hôm nay gió lớn nên bị gió thổi bay mất.
Cả hai bọn họ đúng lúc đang đến một cửa hàng trang sức ở gần lầu Bát Tiên nên mới nhìn thấy.
Thôi Đào lập tức dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi trở lại cửa hàng trang sức đó tìm, nhưng đã trễ, cả hai đã rời khỏi rồi.
Nàng liền hỏi chưởng quỹ cửa hàng trang sức, người đàn ông trung niên và cô gái che mặt kia đã lựa món trang sức gì.
Chưởng quỹ cười trừ tỏ ý mình không tiện nhiều lời về chuyện của khách.
“Vậy đem đồ họ mua ra đây xem chút đi, bọn tôi cũng muốn mua.” Bình Nhi nói.
Chưởng quỹ lập tức đi lấy.
Vương tứ nương không khỏi khen ngợi Bình Nhi: “Cô được đó, đầu óc lanh lợi thật!”
Thôi Đào cũng cười khen.
“Theo Thôi nương tử lăn lộn lâu thế rồi, ít ra cũng học được chút ít chứ.” Bình Nhi nói xong còn cố tình nhìn sang Vương tứ nương, “Nếu không há chẳng phải là đầu lợn sao.”
“Cô mắng ai đấy?” Vương tứ nương lập tức hung dữ trừng Bình Nhi.
Bình Nhi: “Ta có nói họ tên đâu, cô tự nhận đấy nhé!”
“Cô —”
“Khách ơi, tới rồi đây!” Chưởng quỹ vui vẻ cầm một tờ bản vẽ nâng lên.
Cả người Thôi Đào lập tức tụm lại, trên bản vẽ là một chiếc thoa quan hoa và một cặp vòng tay.
Thoa quan hoa được trang trí bằng trân châu khổng tước, công nghệ phức tạp, giá trị vật liệu không hề nhỏ chút nào.
Bình thường kiểu thoa quan hoa này được dùng trong dịp long trọng, với con gái mà nói, phải dành cho thời khắc quan trọng nhất của đời người — Hôn lễ.
“Không biết ai trong vị nương tử sắp có hỉ vậy ạ?” Chưởng quỹ cười hỏi, ánh mắt lần lượt lướt qua cả ba.
Vương tứ nương và Bình Nhi đều cùng nhìn sang Thôi Đào, lùi về sau bước.
Chưởng quỹ lập tức nhiệt tình giới thiệu cho Thôi Đào từng ngụ ý cát tường của mỗi loại thoa quan hoa.
Thôi Đào cắt ngang lời ông ta, “Chỉ nhìn đồ qua giấy thế này thì sao biết được chất lượng thật sự chứ?”
“Ai cha, cửa hàng của tôi quan trọng nhất là làm ăn, không dám lừa gạt ai xu nào đâu.
Thoa quan hoa này đều được chế tạo từ bạc thật đấy, cực kỳ đẹp mắt.
Vốn là có đồ thật, nhưng đúng lúc đã bị vị khách kia mua mất rồi.”
Chưởng quỹ lập tức hỏi bọn Thôi Đào có quen biết vị khách vừa lấy hàng ban nãy không.
Nếu biết thì cứ đến hỏi mượn bọn họ thử xem, thế cũng tiện.
“Biết thì biết, nhưng là kẻ thù của nhau.
Đến hỏi ông họ mua cái gì là để tránh cho lúc nương tử bọn tôi kết hôn lại mang giống họ đấy.”
Vương tứ nương thấy đã đạt được mục đích bèn định đuổi chưởng quỹ đi, dù sao cũng không đến mức mà họ phải mua một cái thoa quan hoa giống với Trương Tố Tố.
Chưởng quỹ nghe vậy liền xụ mặt, “ vị nương tử hợp nhau trêu đùa tiểu nhân đấy à?”
“Không phải, thật sự là để tránh đấy, nếu có cần cũng sẽ đến xem chỗ ông mà.”
Thôi Đào nhìn lướt qua cửa hàng một vòng, mọi thứ đều rất tinh xảo, thật sự không tệ.
Nàng phát hiện ở góc quầy phía Tây có một cặp ngọc bội hình trái tim màu xanh lam, trơn bóng, ở giữa có lỗ tròn, xung quanh đều khắc hoa văn hình mây, bên có khắc thêm hình chim đuôi dài.
Thôi Đào bèn hỏi chưởng quỹ ngọc bội này bao nhiêu tiền.
“Đây là ngày trước có ông lão đến bán cho tôi, bảo con trai bị bệnh thiếu tiền nên cần gấp.
Chất lượng của ngọc bội cũng không cao, nhưng thấy lão đáng thương mà tuổi đã cao nên mới cho lão thêm ít tiền.
Nếu lão bán thứ này cho tiệm khác thì bảo đảm không bằng phân nửa giá tiền tôi trả đâu.”
Chưởng quỹ nói với Thôi Đào, ông ta có tiếng là người lương thiện, thường có nhiều người khổ không tìm được hiệu cầm đồ mượn tiền phải tìm đến ông ta để cầm cố trang sức.
Ông lão đó cũng vì thế mà tới tìm ông ta.
“Bao nhiêu tiền?” Thôi Đào hỏi.
Chưởng quỹ lập tức giơ ngón tay lên, “ xâu tiền, không thể bớt được đâu.”
Vương tứ nương cũng giơ ngón tay lên, không kìm được mà chất vấn chưởng quỹ, “Tiệm bọn ông giơ số thế à?”
“Ta nghĩ ông ta bỏ ra xâu mà muốn bán xâu đấy.” Bình Nhi nói.
“Thâm hiểm quá, kiếm gấp đôi tiền mà còn bảo mình là người lương thiện!” Vương tứ nương xì một tiếng.
Chưởng quỹ kêu oan, vội giải thích không phải thế, “Tôi giơ tay sai thôi chứ không hề có ý lừa gạt mọi người, tôi giơ ngón tay đúng là chỉ xâu tiền, nhưng không phải là mua vào xâu tiền, ngọc bội đó tôi bỏ xâu tiền ra mua lại mà! Dù sao tôi cũng là người làm ăn, tất nhiên phải kiếm tí lời rồi.”
Chưởng quỹ lập tức nói có thể bán với giá xâu tiền.
Thôi Đào bảo Vương tứ nương trả xâu.
Dù Vương tứ nương thấy khó hiểu và không vui nhưng vẫn nghe lời nàng, đếm đủ rồi trả.
Chưởng quỹ rất vui, liên tục nói cảm ơn Thôi Đào.
“Nương tử không thích thoa quan hoa này thì còn loại khác nữa ạ, hay là để tôi lấy thêm bản vẽ để nương tử chọn thử nhé?”
“Tôi sẽ tự vẽ cho mình cái, sau này đến đặt ông làm.”
Chưởng quỹ vui vẻ đồng ý, sung sướng tiễn bọn Thôi Đào đi.
Bình Nhi thấy xung quanh không còn ai mới lên tiếng nói: “Không phải ta nghĩ nhiều đấy chứ? Xem tình hình thế này, hình như Phán quan Vương định cưới Trương Tố Tố làm vợ à?”
Thôi Đào gật đầu: “Có vẻ là vậy.”
Nếu là quan hệ bình thường, tất nhiên sẽ không nắm tay đi vào cửa hàng trang sức mua thoa quan như thế.
Vương tứ nương kinh ngạc: “Nhưng mà Phán quan Vương đã đứng tuổi, con ông ta trạc Trương Tố Tố chứ mấy? Tuy nhiên Trương Tố Tố là trẻ mồ côi mà lại nghiệm thi, gả được cho quan làm vợ kế cũng đúng là chuyện may mắn đối với nhiều người.”
“Haizz, đàn ông dù cưới vợ chính hay nạp vợ lẽ đều thích trẻ tuổi cả.”
Lúc Bình Nhi than câu này không khỏi trợn mắt, rõ ràng là đang nghĩ tới cha mình.
Bao năm oanh oanh yến yến, lúc nào cũng là những cô gái tươi tắn và dịu dàng nhất.
() Chỉ kiểu người được con gái xinh đẹp vây quanh.
“Sao phụ nữ thì không được như thế chứ, nghĩ lại đã thấy giận rồi!”
“Hay là chị em chúng ta thử đi?”
Vương tứ nương hăng hái khoác vai Bình Nhi, hưng phấn đề nghị.
Bình Nhi vừa định gật đầu thì đôi mắt lập tức nhìn thẳng.
Vương tứ nương buồn bực nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy Hàn Tống đang cưỡi ngựa dẫn Lý Viễn và những người khác đi tới.
Vương tứ nương lập tức kéo Bình Nhi ra phía sau mình, nhắc cô ta đừng làm mất mặt, “Lúc đầu ai bảo sẽ buông tay?”
“Đúng vậy, buông tay, buông tay, buông tay…” Bình Nhi cúi đầu xuống, liên tục lẩm bẩm nhưng tay lại ghì chặt vào nhau, rõ ràng đã bắt đầu căng thẳng.
Hàn Tống không ngờ lại gặp Thôi Đào giữa đường, y hơi kinh ngạc sau đó nói với nàng: “Đúng lúc theo bọn ta tới hiện trường luôn đi.”
Thôi Đào kinh ngạc: “Mới xong một vụ án mà, lại nữa hả?”
Hàn Tống gật đầu, “Có người báo án, trước hẻm Tảo Tử có một cô gái bị giết.”
Cả nhóm đi tới hẻm Tảo Tử, vừa thấy cô gái nằm trong vũng máu ven đường đã hoảng hồn.
Trừ Hàn Tống ra, vì trong nhóm chỉ có Hàn Tống không biết người nằm dưới đất là ai.
“Sao vậy, mọi người đều biết cô ta ư?” Hàn Tống kinh ngạc hỏi.
“Thật sự không ngờ được, một khắc trước bọn tôi còn trông thấy cô ta nhảy nhót lung tung, thế mà giờ đã chết rồi!” Vương tứ nương trợn tròn mắt, thực sự không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
Bình Nhi cũng rất kinh ngạc, nhưng đối với câu hỏi của Hàn Tống, cô ta vẫn không nhịn được mà chủ động trả lời.
Hàn Tống không khỏi bất ngờ khi biết người chết chính là Trương Tố Tố, cháu gái của bà đỡ Trương trong nha môn.
Người quen ngay bên cạnh mà lại bị hại thế này, thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc và thổn thức.
“Cơ thể vẫn còn ấm, máu chưa ngừng chảy, vết thương trí mạng ở phần cổ, thời gian bị tấn công không quá nén nhang.”
Thôi Đào phát hiện ở giữa vết máu bắn trên đất có một khoảng trống, rõ ràng lúc người chết bị cắt yết hầu, trước mặt có vật che khuất, hơn nữa theo kích thước không gian ở đây thì hẳn đó là một người.
Người báo án là Tiền nương tử, một người dân trong hẻm.
Nhưng người đầu tiên phát hiện người chết lại không phải thị mà là đứa con trai tuổi của thị, vốn nó định lẻn ra ngoài tìm con nhà hàng xóm chơi, kết quả vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Trương Tố Tố nằm trong vũng máu.
“Lúc tôi bước ra, cô ta trông giống như không còn thở nữa, không động đậy gì, lúc đó là khoảng nén nhang trước.” Tiền nương tử nhớ lại.
Thôi Đào quan sát quần áo của Tiền nương tử, trên đó có nhiều vết nhăn ngang dọc, quần áo sạch được xếp ngăn nắp sau đó cất vào tủ quần áo chắc chắn sẽ có vết nhăn kiểu này.
Thôi Đào bèn hỏi Tiền nương tử có quen biết người chết không.
Thị lắc đầu bảo không quen.
Lúc nói những lời này, Tiền nương tử không khỏi liếc qua khóe mắt nhìn Trương Tố Tố nằm trong vũng máu.
“Thật đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà lại xinh đẹp như thế, đã chọc phải kẻ nào để bị đâm chết như vậy cơ chứ.” Tiền nương tử thở dài, thấy tiếc thay cho Trương Tố Tố.
Lúc này Vương tứ nương và Bình Nhi bước tới trước mặt Thôi Đào, cả hai nháy mắt dường như muốn nói gì đó.
Thôi Đào bèn đi theo họ sang một bên.
Bình Nhi: “Có khi nào hung thủ là —”
“Là ông ta đấy! Vừa nãy, cũng chưa tới nén nhang, bọn ta còn trông thấy Phán quan Vương ở cùng với cô ta, có chưởng quỹ cửa hàng trang sức làm chứng nữa.
Giờ người đã chết rồi, hung thủ không phải là ông ta thì còn là ai được chứ?” Vương tứ nương tức giận nói.
Tuy thị không quá thích Trương Tố Tố nhưng cũng không ghét tới mức muốn cô ta chết đi.
Hơn nữa thị ghét nhất là những tên khốn nạn lừa sắc và giết hại phụ nữ, trước đây có người tình Uông Đại Phát của thị, giờ lại thêm một Phán quan Vương, tất cả đều là đám chết tiệt!
Bình Nhi gật đầu phụ họa, bàn bạc với Thôi Đào, “Chuyện này có nên bẩm báo với Phán quan Hàn không? Chắc không giấu được đâu nhỉ?”
Thôi Đào đồng ý, bảo họ cứ nói đi.
Nàng quay lại hỏi Tiền nương tử tiếp, con trai của thị thế nào rồi.
“Con nít thấy cảnh đó thì sợ lắm, nhiều ngày cũng chưa chắc gì hết.
Nếu Tiền nương tử tin tôi thì tôi có thể xem giúp, sẽ có chút tác dụng.” Thôi Đào nói.
Tiền nương tử vội cảm ơn, “Trẻ con sợ người lạ, sau khi hoảng hốt khóc tợn quá, giờ đã mệt rồi ngủ thiếp đi rồi ạ.”
Thị lập tức dẫn Thôi Đào đi xem con trai mình.
Sau khi vào sân, có thể trông thấy một đứa trẻ nằm trên giường ở sương phòng phía Tây qua cửa sổ, quả nhiên như lời Tiền nương tử nói, nó đã ngủ thiếp đi rồi.
“Đợi nó dậy tôi sẽ lừa bảo nó gặp ác mộng thôi, không phải nhìn thấy thật.” Tiền nương tử nói.
Thôi Đào khẽ gật đầu, đây cũng là một cách hay.
Sau khi sai nha dịch thu xác xong, Lý Viễn lập tức đi hỏi những người khác trong hẻm.
Trời đã ngả về chiều, dù trong nhà có người thì cũng đều nghỉ ngơi cả rồi.
Buổi trưa mùa hè nắng như nuốt người, nhất là sau khi ăn trưa no nê xong, không phải làm gì, ai nấy đều nóng để toát mồ hôi, lại còn dễ buồn ngủ, vì vậy chẳng ai buồn chạy ra ngoài phơi nắng cả.
Hàn Tống biết được chuyện của Phán quan Vương và Trương Tố Tố qua lời của Bình Nhi liền đi tìm Thôi Đào ngay, tỏ ý hiềm nghi của Phán quan Vương cực lớn, phải gọi ông ta về phủ Khai Phong để thẩm vấn.
Thôi Đào không có ý kiến gì.
Hàn Tống bèn sai Lý Viễn dẫn Phán quan Vương tới, nhưng không yên tâm nên sai người gọi Vương Chiêu tới luôn.
Dù sao Phán quan Vương cũng là quan trong phủ Khai Phong, e là ông ta nổi lòng kiêu ngạo lên, ra uy với đám nha dịch thì họ lại không đối phó nổi.
Vụ án này liên quan rất nhiều, phải lập tức về phủ Khai Phong để báo cáo lại với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nghe tin Trương Tố Tố chết rồi cũng cực kỳ ngạc nhiên, nghe nói có liên quan tới Phán quan Vương, nét mặt không kinh ngạc hơn mà lại nhíu chặt mày.
Sau khi đuổi Hàn Tống đi xử lý vụ án trước, Hàn Kỳ bèn hỏi suy nghĩ của Thôi Đào về vụ án này.
Thôi Đào nhíu mày suy nghĩ một lúc, “Khó nói lắm, hơi khéo, hơi lạ.”
“Nhưng nếu người này có liên quan tới nhau thì đã có thể hiểu được những việc làm trước kia của Trương Tố Tố rồi.” Hàn Kỳ nói.
Trước đó Thôi Đào không hiểu sao Trương Tố Tố lại muốn dây dưa như thế, giả vờ bái nàng làm sư phụ rồi lại vu khống thanh danh của nàng với Hàn Kỳ.
Nghe chàng nói thế, Thôi Đào vội mời chàng mau giải thích.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào dùng chữ “mời” với mình bèn nhìn nàng một cái, “Còn khách sáo với ta nữa đấy nhỉ?”
Thôi Đào nhíu mày ra hiệu cho Hàn Kỳ rằng ngoài cửa vẫn còn có nha dịch đợi lệnh, tất nhiên phải cố gắng tỏ vẻ đang làm chuyện công rồi.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng, đẩy tách trà trước mặt tới cho Thôi Đào, không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu nàng uống đi.
Thôi Đào cụp mắt nhìn, màu sắc trông như nước trà nhưng có mùi trái mơ, rõ ràng không phải là trà mà là nước vị vải, hơn nữa còn được ướp lạnh.
Nàng nhớ trước đây Hàn Kỳ từng nói chàng không uống thứ này, vậy chắc chắn là chuẩn bị cho nàng rồi.
Thôi Đào lập tức vui vẻ mỉm cười, nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, tách trà trống không vừa đặt lên bàn đã bị Hàn Kỳ rót đầy lại.
“Phán quan Vương đã làm quan ở phủ Khai Phong nhiều năm rồi, mà vị trí Phán quan này năm rồi chẳng hề thay đổi.
Giờ phủ Khai Phong đang có chức Thôi quan đang trống.” Hàn Kỳ vừa rót nước vừa giải thích.
Thôi Đào giật mình tỏ ý đã hiểu: “Vậy nên lúc trước Trương Tố Tố nhắm vào chúng ta hoàn toàn là vì Phán quan Vương ư?”
Hàn Kỳ gật đầu.
“Nhưng chức vụ trống là Thôi quan mà, giờ Lục lang cũng là Thôi quan, có tranh giành chức vụ với ông ta đâu mà phải khổ sở như thế?” Thôi Đào nói xong lập tức nghĩ tới chuyện gì đó rồi kinh ngạc hỏi Hàn Kỳ, “Đừng bảo là muốn tách em ra khỏi chàng để sang bên ông ta nhé?”
Hàn Kỳ gật đầu lần nữa, “Vật báu luôn có người giành giật mà.”
Thôi Đào nhìn nha dịch ngoài cửa một chút rồi nhỏ giọng nói với Hàn Kỳ: “Nói kiểu khác đi.”
Hàn Kỳ không hiểu Thôi Đào có ý gì nên nhìn về phía nàng.
“Nói em là vật báu của chàng.” Thôi Đào giải thích.
Hàn Kỳ sửng sốt, sau đó nghiêng đầu dùng nắm đấm che mũi miệng lại khẽ ho một tiếng.
“Lục lang đâu thể cứ thẹn thùng như thế được, đã có người muốn giành vật báu của chàng rồi kìa.” Thôi Đào lại trêu chàng một câu khiến Hàn Kỳ lại ho khan vài tiếng, ho tới mức vành tai và gò má đã hơi ửng đỏ.
Sau khi uống trà trấn tĩnh lại, Hàn Kỳ bắt đầu phân tích nghiêm túc chuyện của Trương Tố Tố với Phán quan Vương cùng Thôi Đào.
Phán quan Vương làm quan không có biểu hiện gì lạ, cũng chẳng có thành tích gì nổi bật, đánh giá thành tích không tăng nên tất nhiên chỉ có thể ngồi y nguyên đó, khó mà di chuyển được.
Còn chàng từ khi nhậm chức ở phủ Khai Phong tới giờ, nhờ có Thôi Đào trợ giúp nên đã nhiều lần phá án, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã tích lũy đủ thành tích để thăng tiến.
Phán quan Vương luôn nóng lòng muốn thăng chức thấy họ như thế, tất nhiên là nóng mắt.
“Phán quan Vương muốn đào em sang bên ông ta để giúp ông ta điều tra phá án, để ông ta được như ta, nhanh chóng tích lũy thành tích để sau này dễ thăng chức hơn.
Vì Trương Tố Tố có tình cảm với Phán quan Vương, muốn giúp ông ta một chút nên mới tìm em để bái sư, bắt đầu châm ngòi ly gián giữa em với ta, không được thì hủy đi thanh danh của cả hai, tóm lại là không cần biết dùng cách gì, phải cho chúng ta mâu thuẫn với nhau, không thể không tách nhau ra, như thế có thể thúc đẩy em qua trướng của Phán quan Vương để ra sức phục vụ.”
Thôi Đào nâng cằm, nhìn chằm chằm vào vành tai đang ửng hồng của Hàn Kỳ, giọng nói lười biếng cảm khái: “Lòng người hiểm ác quá, lại còn có người tính kế vật báu của chàng thế đấy.”
Hàn Kỳ bật cười nhưng không hề nhìn Thôi Đào, chỉ nhìn tách trà trong tay mình, đã uống thấy đáy mà còn chưa rót thêm.
Thôi Đào thấy lỗ tai Hàn Kỳ lại bắt đầu đỏ, thỏa mãn bĩu môi bật cười rồi kể tiếp chuyện Tống thị tìm mình cho chàng nghe.
Sắc mặt Hàn Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng, “Chị ta có xúc phạm em không? Có nói gì khó nghe không?”
Thôi Đào lắc đầu, “Yên tâm đi, nào có ai bắt nạt được vật báu của chàng chứ.”
Hàn Kỳ ngơ ngác, không khỏi bật cười lần nữa, có lẽ là bị Thôi Đào trêu quá nhiều nên lần này không còn thẹn thùng như trước nữa, trái lại chàng còn hỏi: “Không cho qua được à?”
“Ừm, nếu chàng không gọi một tiếng cho em nghe thì chắc chắn sẽ không cho qua đâu.” Thôi Đào thở dài.
“Vậy thì không gọi.” Hàn Kỳ lập tức nói.
Thôi Đào nghe vậy, vốn cứ nghĩ Hàn Kỳ đang từ chối vì xấu hổ, nhưng trông thấy chàng đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy mới giật mình nhận ra tên này đang muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác bị nàng trêu đùa, bởi thế mới không gọi.
Thôi Đào vốn đang trêu đùa tới đắc chí, có chút cảm giác thành công, vì một thoáng Hàn Kỳ như thế mà giật mình phát hiện mình mới là người đang bị trêu.
Chuyện này giống như thể bạn đang vui vẻ liếm mỡ, kết quả vòng qua vòng lại mới phát hiện bản thân mình bị liếm thì có.
Thế còn gì là niềm vui nữa chứ? Tức ghê!
Thôi Đào đập bàn đứng dậy, tỏ vẻ cạn lời với Hàn Kỳ, “Em quyết định đi tìm Phán quan Vương!”
“Không tìm được Phán quan Vương.”
Vì câu nói cuối cùng của Thôi Đào khá lớn nên người trong sân đều có thể nghe được.
Hàn Tống đang định bẩm lại, nghe vậy bèn thuận thế trả lời một tiếng rồi cũng bước vào phòng ngay.
“Ông ta không có ở nhà sao?” Thôi Đào kinh ngạc hỏi.
“Không có, ta đã phái người đi tìm những chỗ có khả năng hết rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin gì.” Hàn Tống nói.
“Vương tứ nương và Bình Nhi nói lúc Phán quan Vương và Trương Tố Tố đến cửa hàng trang sức đã ngồi xe ngựa, có tìm được cỗ xe ngựa đó không?” Thôi Đào hỏi tiếp.
Hàn Tống lắc đầu, “Hẳn là đã ngồi xe ngựa trốn mất rồi, bọn Vương Chiêu và Lý Viễn đã đến các cửa thành hỏi thăm, không loại trừ khả năng ông ta đã rời khỏi Biện Kinh.”
“Án này quá kỳ quặc, hiện tại Phán quan Vương chỉ là nghi phạm thôi, chưa bị định là hung thủ, lúc bắt giữa phải thật thận trọng.” Hàn Kỳ dặn dò.
Hàn Tống gật đầu.
Sau đó Vương Chiêu chạy tới bẩm báo: “Khoảng nửa canh giờ trước, thị vệ ở cửa Nam Huân có nhìn thấy một cỗ xe ngựa cùng loại với xe của Phán quan Vương rời khỏi thành ạ.”
“Từ hẻm Tảo Tử đi xe tới cửa Nam Huân cần khoảng nén nhang, từ khi chúng ta phát hiện thi thể tới giờ chưa tới nửa canh giờ.
Xét theo thời gian thì vừa trùng khớp với việc sau khi giết người trong hẻm rồi lập tức bỏ trốn.” Thôi Đào phân tích.
Trong nhất thời mọi người đều lặng ngắt, tất cả đều biết hiềm nghi của Phán quan Vương rất lớn.
Nhưng đường đường là Phán quan ở phủ Khai Phong mà thật sự có thể giết người ư? Hơn nữa là còn là giết bằng cách cắt sâu tấc vào yết hầu thế này nữa.
Như Thôi quan Hàn đã nói, xem ra vụ án này rất kỳ quặc.
“Thật không ngờ Trương Tố Tố này với Phán quan Vương lại —”
Lời cảm khái của Vương Chiêu còn chưa dứt thì ngoài sân đã truyền tới tiếng khóc của bà đỡ Trương, xin được gặp Hàn Kỳ và Thôi Đào.
Hàn Kỳ cho phép bà ta vào.
Bấy giờ bà đỡ Trương quỳ mọp xuống đất bật khóc, thổn thức Trương Tố Tố chết quá thảm, bà ta không ngờ mình đã nghiệm thi nhiều năm rồi mà giờ phải nhận xác người thân trong nhà xác, lại còn đẫm máu như thế.
Bà ta áy náy tự tát mình một cái, cảm khái bản thân không nghe lời Thôi Đào, không trông coi Trương Tố Tố cho cẩn thận mới khiến cô ta rơi vào kết cục thê thảm thế này.
“Không ngờ Phán quan Vương lại chẳng phải thứ gì tốt lành!” Bà đỡ Trương nghẹn ngào, “Cháu gái đáng thương của tôi, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, khó khăn lắm mới gượng được tới cái tuổi duyên dáng yêu kiều này, thế mà lại chết bất đắc kỳ tử rồi! Sau này tôi chết đi, xuống dưới làm sao ăn nói với anh em của mình đây!”
Rõ ràng bà đỡ Trương đã sớm biết mối quan hệ giữa Trương Tố Tố và Phán quan Vương rồi.
Thôi Đào bảo bà ta nói hết tất cả những gì mình biết ra.
“Từ khi tôi dẫn Tố Tố đi theo Phán quan Vương làm việc, cả hai đã bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Con bé Tố Tố này từ nhỏ đã quá khổ rồi, không muốn chịu khổ nữa nên sau khi phát hiện Phán quan Vương có ý với mình bèn muốn gả cho ông ta.
Nhưng Phán quan Vương lại mãi không hồi đáp nó chuyện thân phận, trong lòng Tố Tố biết rõ chuyện này, cũng biết chuyện Phán quan Vương đang muốn thăng chức, ngấp nghé vị trí Thôi quan còn trống từ lâu rồi.
Nó bèn liều mình bàn bạc điều kiện với Phán quan Vương, nếu nó có thể giúp ông ta ngồi lên vị trí Thôi quan thì Phán quan Vương phải cưới nó làm vợ, lúc đó Phán quan Vương còn thề độc nữa.”
Bà đỡ Trương giải thích, bà ta có thể biết được hết những chuyện này là phải cảm ơn Thôi Đào đã nhắc nhở.
Bà ta cố tình âm thầm quan sát Trương Tố Tố, bấy giờ mới phát hiện giữa cô ta với Phán quan Vương có điều khác lạ.
Bà đỡ Trương bèn hỏi Trương Tố Tố, cô ta lập tức kể suy nghĩ của mình cho bà ta nghe.
Bà đỡ Trương cũng bất lực, dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, cực khổ không nơi nương tựa, giờ cô ta đã trao thân cho Phán quan Vương rồi, trừ việc gả cho ông ta ra còn lựa chọn nào khác nữa đâu? Bà ta chỉ có thể ngó lơ Trương Tố Tố, để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Sau đó bà đỡ Trương dập đầu xin lỗi Thôi Đào, xin lỗi nàng vì đã không giữ lời hứa trước đó, “Đã hứa nếu nó có gì bất thường là ta sẽ báo lại cho Thôi nương tử ngay, thế mà ta lại có lòng riêng, cũng không muốn bị bêu xấu nên giấu giếm chuyện này.
Trước đó Phán quan Vương đã đồng ý sẽ lấy Tố Tố, ta còn vui thay cho nó, cuối cùng cuộc đời của nó đã hết khổ rồi.
Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này cơ chứ! Chắc chắn là vì ông ta không muốn cưới Tố Tố, dưới tình thế cấp bách nên mới giết Tố Tố rồi!”
“Theo lý mà nói mọi chuyện đâu có đúng với thỏa thuận trước kia, sao Phán quan Vương lại đột nhiên đổi ý mà chịu cưới cô ta làm vợ vậy?” Thôi Đào bảo bà đỡ Trương giải thích chuyện này ra cho rõ ràng..