Kiêu Huyền Thạc lái xe ra khỏi bệnh
viện, đưa Bạch Nhược Hy về nhà.
Hai người bị chuyện của vợ chồng
Bạch Liễu Hoa hành hết cả buổi
chiều. Trời đã tối rôi còn chưa được
ăn bữa tối.
Con đường lớn đông đúc toàn là
ánh đèn neon lấp lánh.
Bạch Nhược Hy quay đầu nhìn cảnh
đêm ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng
phức tạp.
Nhìn thấy A Lương bị thương, nhìn
thấy cha mẹ vô tình và trở ngại đến
từ nhà họ Kiều rồi lại nghĩ đến đủ
viễn cảnh tương lai mà cô và Kiều
Huyền Thạc cùng nhất trí vẽ ra, tất
cả những điều này giống như một
giấc mộng.
Lại hoang đường như vậy.
“Đói rồi sao?”
Giọng nói ấm áp của Kiều Huyền
Thạc rơi vào trong tai Bạch Nhược
Hy khiến cô ngẩn ra, quay đầu lại
nhìn về phía anh.
Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lái xe.
Ánh đèn hắt lên một bên mặt lộ ra
vẻ đẹp khiến người say đắm.
“Tối nay muốn ăn gì?” Anh tiếp tục
hỏi.
Lúc này Bạch Nhược Hy mới phản
ứng lại, hóa ra còn chưa ăn tối: “Gì
cũng được.”
Kiêu Huyền Thạc im lặng.
Xe tiếp tục lăn bánh, Bạch Nhược
Hy cũng không nói thêm câu nào
nữa.
Một lát sau, chiếc xe dừng lại trước
cổng một cửa tiệm ăn vặt.
Bạch Nhược Hy ngó cảnh vật bên
ngoài cửa sổ, xung quanh khiến cô
cảm thấy rất quen thuộc.
“Đây là đâu?”
Kiêu Huyền Thạc cởi dây an toàn ra
rồi đẩy cửa xe: “Xuống xe đi, chúng
>^@j
ta đi vào đó ăn chút đô.
Bạch Nhược Hy đẩy cửa xuống xe,
vừa đóng cửa vừa quét mắt nhìn
xung quanh.
Ở đây vô cùng hẻo lánh, dân cư
Chương Lương thiện có thể được lây truyền
thưa thớt. Thỉnh thoảng mới có xe
đi ngang qua con đường này. Cửa
hàng bán đồ ăn vặt lặng lẽ nằm bên
đường. Cửa rất cũ, còn tên bảng
hiệu có vài chữ đã bị phai màu. Nơi
này khiến cô cảm thấy thân thuộc
võ cùng nhưng lại không nghĩ ra
được đã ghé qua lúc nào.
Cô chậm rãi đi theo Kiều Huyền
Thạc vào trong.
Bên trong không có khách, chỉ có
vài bộ bàn ghế cũ. Một bà lão cao
tuổi đang cầm lấy cái vỉ đập ruồi.
Nhìn thấy cảnh này, người bình
thường sẽ không vào ăn, Bạch
Nhược Hy rất tò mò tại sao Kiều
Huyền Thạc lại muốn tới cái quán
nhỏ này.
Chương Lương thiện có thể được lây truyền
Khi bà lão nhìn thấy hai người liền
lập tức buông cái vỉ đập ruồi xuống
rồi tươi cười chào đón: “Là Tiểu
Kiều hả, lại đây ngồi. Mau mau ngôi
xuống đi.”
Kiêu Huyền Thạc kéo ghế cho Bạch
Nhược Hy, rất ga lăng để Bạch
Nhược Hy ngôi xuống trước.
Bạch Nhược Hy nghe thấy bà lão
gọi Kiều Huyền Thạc một tiếng Tiểu
Kiều liên giấu không nổi kinh ngạc.
Hai chữ Tiểu Kiều này không phải là
Tiểu Kiều () đó chứ.
() Tiểu Kiều: mỹ nhân nức tiếng
đầu thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử
Trung Quốc.
Một người đàn ông lạnh lùng cao
lớn như vậy lại bị gọi là Tiểu Kiều.
Cô chỉ có thể dùng hết sức bình
sinh nhịn cười.
Kiêu Huyền Thạc ngược lại giống
như đã quen, sau khi đợi cô ngồi
xuống rồi mới ngồi ở phía đối diện.
Tư thế vẫn nghiêm chỉnh trang
nghiêm như cũ.
-Anh Ba, chúng ta ăn gì vậy?” Bạch
Nhược Hy tò mò quét mắt nhìn
khắp bốn phía.
Không có biển cơm. Ngoại trừ tấm
hình trên tường cũng không có khẩu
hiệu quảng cáo nào. Hoàn toàn
không thể nhìn ra cái cửa hàng đồ
ăn vặt này có gì có thể ăn.
Kiêu Huyền Thạc nhìn ánh mắt cô
có chút thất vọng liên nhẹ giọng hỏi:
Chương Lương thiện có thể được lây truyền
“Em quên nơi này rồi sao?”
“Dạ?” Cô nên nhớ chỗ này sao? Mặc
dù quen thuộc nhưng quả thật nhớ
không ra.
Kiêu Huyền Thạc cười khổ, nhắc
nhở: “Ở đây chỉ có cơm phần. Trước
kia em còn đặt cho nó một cái tên
đặc biệt, gọi là Nhược Hy đánh quái
thú.”
Bạch Nhược Hy ngây ra, đầu óc đột
nhiên lóe lên đoạn ký ức được chồn
sâu trong đầu.
Cô kinh ngạc dùng tay che miệng
rồi trừng to mắt nhìn bà lão đang
bận rộn trong nhà bếp. Cô nhớ ra
rồi.
Nhưng bây giờ bà đã già đến nỗi cô
sắp nhận không ra rồi.
Bạch Nhược Hy nhớ cửa hàng này
trước đây là do một đôi vợ chồng
nuôi đứa cháu trai bị bệnh trâm
cảm cùng mở cửa làm ăn. Đứa nhỏ
này sau khi chính mắt thấy cha mẹ
bị tai nạn giao thông mất liền trở
nên trâm cảm.
Cửa hàng này vốn dĩ chỉ có một
tâng trệt nhưng bọn họ dỡ bỏ bức
tường đối diện đường làm thành
cửa rồi trở thành cửa hàng.
Đợi tâm tình dịu lại hồi lâu, Bạch
Nhược Hy mới căng thẳng hỏi: “Sao
còn có mỗi bà lão rồi?”
Kiêu Huyền Thạc hạ thấp giọng, thì
thâm nói: “Mấy năm trước, đứa
cháu của họ đã tự sát rồi. Chồng bà
Chương Lương thiện có thể được lây truyên
ấy vì đau buồn quá độ nên không
lâu sau cũng mất, chỉ còn lại một
mình bà ấy thôi.”
Bạch Nhược Hy che miệng, mắt đã
đong đầy nước.
Kiều Huyền Thạc nhìn cô đau lòng
rơi lệ liền từ từ giơ tay ra, ngón tay
lướt nhẹ qua gò má mà lau đi giọt
nước mắt đau buồn đang rơi.
Động tác dịu dàng của anh khiến
Bạch Nhược Hy hoảng hết liền vội
vàng tránh ra. Sau đó cúi đầu tự lau
nước mắt.
Tay Kiều Huyền Thạc dừng lại giữa
không trung, cứng đờ hồi lâu. Trên
mặt lộ ra chút cảm giác thất vọng,
rồi từ từ buông tay xuống.
Chương Lương thiện có thể được lây truyên
Bạch Nhược Hy nhớ ở đây chỉ có
món cá hấp kỳ lạ. Năm đó ở trường
có quyên góp tiền cho gia đình bọn
họ. Bởi vì cô rất thương hoàn cảnh
của đứa nhỏ nên thường tới đây
giúp bọn họ buôn bán.
Sau này, cô cũng kéo Kiều Huyền
Thạc lại cùng ấn.
Bởi vì mùi vị quá kỳ dị nên đó giờ
Kiều Huyền Thạc chỉ tới ngôi cùng
chứ không hề ăn miếng nào.
“Anh Ba, không phải anh không
thích món này sao?” Bạch Nhược
Hy lau khô nước mắt rồi ngẩng đầu
nhìn anh.
Mà lúc này, bà lão câm bộ chén đũa
sạch sẽ ra, cười nói: “Tiểu Huyền
thường tới ăn món cá quái thú của
Chương Lương thiện có thể được lây truyên
nhà lão, không biết thích ăn tới
chừng nào nữa.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc, sững sờ
nhìn Kiều Huyền Thạc.
Kiêu Huyền Thạc không lên tiếng
mà nhận lấy chén đũa từ tay bà, từ
mình sắp lại.
Gương mặt bà vô cùng hiền từ quan
sát Bạch Nhược Hy rồi cười hỏi:
“Tiểu Huyền, trước kia đều chỉ có
mình con tới ăn. Lần này rốt cuộc
cũng dẫn bạn gái tới rồi sao?”
Bạch Nhược Hy xấu hổ cười cười.
Đã mười mấy năm rồi, chắc là bà đã
quên mất mình là ai.
Kiêu Huyền Thạc nhẹ nhàng đính
chính lại: “Cô ấy là vợ con.”
Chương Lương thiện có thể được lây truyêr
Gương mặt bà tràn đây ý cười đến
mức không khép miệng lại được:
“Thật là có phúc mới có thể lấy
được cô vợ xinh đẹp như vậy.”
Bạch Nhược Hy xấu hổ mím môi
cười rồi từ từ cúi đầu xuống.
Đây là lân đầu tiên Kiều Huyền Thạc
giới thiệu cô thẳng thắn như vậy
trước mặt người ngoài.
Một câu cô ấy là vợ con khiến trái
tim cô mềm hẳn. Ngọt ngào từng
chút một tràn ngập trong lòng.
Bà bắt chuyện một hồi rồi xoay
người vào trong tiếp tục hầm cá.
Bạch Nhược Hy từ từ giơ tay ôm lấy
hai gò má nóng ran rôi ngước mắt
nhìn Kiều Huyền Thạc, ngại ngùng
hỏi: “Anh Ba, anh thích ăn món cá
mùi vị lạ lùng này từ hồi nào vậy?”
Kiều Huyền Thạc cười khổ. Anh
không hề thích ăn loại cá có vị lạ
lùng thế này. Cho đến tận hôm nay
anh đều không có cách nào yêu
thích loại mùi vị này.
Nhưng người ta nói lương thiện có
thể lây truyên.
Anh chính là bị lay động bởi trái tim
lương thiện của Bạch Nhược Hy. Chỉ
khi tới nơi này mới có thể nhớ lại
khoảng thời gian tươi đẹp mà hai
người đã từng trải qua.
Kiêu Huyền Thạc sợ bà nghe thấy
sẽ đau lòng nên hạ giọng nói: “Tôi
không thích ăn.”
“Bà nói anh thường tới đây ấn…
Bạch Nhược Hy sững người nhìn
anh.
Kiêu Huyền Thạc cười gượng, từ từ
nhìn lên tường.
Bạch Nhược Hy thuận theo ánh mắt
anh nhìn qua. Trên tường treo rất
nhiều bức ảnh cũ kỹ. Trong đó có
nhiều bức chụp một cậu bé mười
mấy tuổi đang ở độ tuổi tươi đẹp
nhất.
Cùng mắc chứng trầm cảm, mấy
năm mà mẹ Kiều Huyền Thạc đột
nhiên mất tích, anh cũng mắc phải
chứng bệnh này cho nên anh hiểu
được tâm trạng của cậu bé. Mắt
nhìn thấy mẹ ở ngay trước mặt mình
mà bản thân lại bất lực. Loại cảm
giác đau khổ đó sẽ theo anh tới
cuối đời.
Nhìn bức ảnh, ánh mắt của Kiều
Huyền Thạc càng lúc càng đau
buồn. Dáng vẻ tràn đầy u uất.
Trong lòng Bạch Nhược Hy cũng rất
khó chịu. Cô thì thâm hỏi: “Anh Ba,
anh sao vậy?”
Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười khổ,
đột nhiên buột miệng nói: “Tôi vẫn
luôn hiểu lầm”
“Hiểu lầm cái gì?” Bạch Nhược Hy
căng thẳng nghiêng người về phía
trước, nhìn gương mặt đây muộn
phiên của anh.