Kiêu Huyền Thạc không hề trả lời lại
câu hỏi của Bạch Nhược Hy.
Bà đem tới một đĩa cá lớn, một đĩa
rau xanh nhỏ và hai chén cơm nếp.
Nhìn chỉ có vẻ như một món ăn đơn
giản nhưng đối với Bạch Nhược Hy
mà nói, bữa ăn này lại tràn đầy hoài
niệm.
Kiều Huyên Thạc vẫn luôn nghiêm
túc gắp cá cho cô. Bạch Nhược Hy
vừa ăn vừa lén nhìn anh. Trong lòng
cô tò mò rốt cuộc anh đã hiểu lầm
cái gì.
“Anh Ba…”
Bạch Nhược Hy muốn hỏi lại lần
nữa. Nhưng vừa mở miệng, giọng
nói dịu dàng của anh đã truyền tới:
“Cẩn thận xương cá. Bà lớn tuổi rồi,
làm cá cũng không được như trước
kia nữa.”
Nói xong, anh lại gắp thêm vài
miếng cá bỏ vào chén cô.
“Dạ.” Bạch Nhược Hy vẫn thấp thỏm
không yên. Cô cúi đầu ăn nhưng
chốc chốc lại ngước lên lén nhìn
anh.
Kiêu Huyền Thạc liếc một cái liền
biết tâm hồn cô đang treo ngược
cành cây, lại còn cứ lén nhìn anh
nên anh thở dài một hơi, buông đũa
xuống, dựa vào ghế, thần sắc tự
nhiên: “Có phải em muốn hỏi tôi đã
hiểu lầm cái gì không?”
“Dạ.” Bạch Nhược Hy nuốt cơm,
nghiêm túc gật đầu.
Chương Việc mà người vợ nên làm
Kiêu Huyền Thạc nhìn vào đôi mắt
trong veo của cô, im lặng một lát
mới nghiêm túc mở miệng: “Tôi
từng hiểu lầm em chỉ đối tốt với mỗi
mình tôi, chỉ sống chết mặt dày
quấn lấy tôi, chỉ cười tươi như hoa
với tôi. Tôi vẫn luôn ôm cái hiểu lâm
này mà sống tới hiện tại.”
Bạch Nhược Hy cả kinh, sững
người.
Cô nhíu mày nhìn anh, không hiểu
câu này của anh rốt cuộc là có ý gì.
“Anh Ba, anh không có hiểu lầm.
Em..” Bạch Nhược Hy căng thẳng
giải thích nhưng lúc cô giải thích,
anh lại nở nụ cười mỉa đầy châm
chọc.
Anh cúi đầu xuống nhìn thức ăn trên
Biểu cảm nhỏ thế này nếu như
không chú ý sẽ không nhìn ra. Anh
không tin lời giải thích của cô, lúc
này càng không muốn nghe cô nói
dối.
Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.
Quả thực không cần phải giải thích.
Nhìn biểu hiện bên ngoài chính là
như vậy. Cô rất bác ái, đối với người
nào cũng đều vô cùng thân thiện
nhưng lại không có mối quan hệ
thân mật với bất cứ người nào.
Cô cũng có mối quan hệ vô cùng tốt
với anh Hai Kiều Huyên Hạo. Hai
người vẫn luôn thân mật không hề
có khoảng cách.
Chương Việc mà người vợ nên làm
Cô còn dành hết thời gian rảnh rỗi
cho mấy người xa lạ. Cô thường tới
đây khai thông tư tưởng cho cháu
bà, tính thử khiến cậu bé mở lòng,
làm bạn với cô.
Cô nhặt lại toàn bộ đồ mà nhà họ
Kiều vứt đi, xử lý sạch sẽ rồi gửi tới
trạm cứu hộ.
Tiền vặt mà cô nhận được ở nhà họ
Kiều, cô đều không tiêu cho bản
thân chút nào mà toàn bộ cho mấy
đứa nhỏ trong cô nhi viện để mua
đồ.
Doãn Nhụy đã từng nói với cô, làm
người không thể có tình thương vô
hạn. Như vậy sẽ không thể có bạn
bè và cả người yêu.
Trước kia cô không đồng ý với câu
nói này của Doãn Nhụy.
Nhưng hiện tại xem ra vô cùng có lý.
Từ nhỏ cô đã không có thời gian kết
bạn. Thậm chí kết bạn rồi người
khác cũng cảm thấy họ không phải
là người cô vô cùng để ý mà chỉ là
một người bạn bình thường hay
người qua đường trong muôn ngàn
người đi qua đời cô mà thôi.
Nhìn người đàn ông không tin vào
tình yêu trước mắt, cô có khổ mà
không thể nói.
Cô có thể hiểu Kiều Huyền Thạc.
Dưới tình huống hai người không có
nền tảng tình yêu, hoàn toàn không
tin tưởng đối phương thì cho dù có
nói nhiều lời ong bướm ngọt ngào đi
chăng nữa cũng biến thành giả dối,
Chương Việc mà người vợ nên làm
không có ý nghĩa gì.
Im lặng hồi lâu.
Bạch Nhược Hy cầm đũa lên, gắp
một miếng cá bỏ vào trong chén
Kiều Huyền Thạc rồi nhẹ giọng thì
thâm: “Anh Ba, cảm ơn sự kiên
cường của anh.”
“ H ử? ”
Lời cảm ơn của cô khiến Kiều
Huyền Thạc như lạc vào trong
sương mù.
Bạch Nhược Hy nhướn mày, lộ ra nụ
cười dịu dàng mang theo chút
ngượng ngùng: “Anh có thể vượt
qua chứng trâm cảm cô độc lúc nhỏ
là bởi vì anh kiên cường. Trong lòng
anh còn có niềm tin rằng mình phải
Chương Việc mà người vợ nên làm
tìm được mẹ ruột mình. Cho nên
cảm ơn anh có thể sống tới ngày
hôm nay để em có được một người
chồng tài giỏi như vậy.”
Kiêu Huyền Thạc không nhịn được
lộ ra nụ cười thoải mái khiến người
khác có cảm giác nhìn thấy cảnh
đẹp ý vui.
Lần đầu tiên nói mấy lời ngọt ngào
mập mờ như vậy, Bạch Nhược Hy
cũng cảm thấy ngượng ngùng nên
mới xấu hổ cúi đầu, hận không thể
vùi đầu vào chén mà ăn lấy ăn để.
Suốt bữa, Kiều Huyền Thạc vẫn luôn
gắp đồ ăn cho cô, gỡ xương cá. Còn
bản thân mình không ăn được bao
nhiêu cả.
Lúc rời đi, Kiều Huyền Thạc vẫn để
Chương Việc mà người vợ nên làm
một số tiền lớn trên bàn như cũ rồi
thản nhiên nắm tay Bạch Nhược Hy
rời khỏi.
Động tác này cũng bị ảnh hưởng bởi
việc yêu thương Bạch Nhược Hy lúc
nhỏ.
Lúc hai người trở về nhà đã là tối
muộn.
Kiều Huyền Thạc đỗ xe trước
khoảng trống trước cửa nhà.
Bạch Nhược Hy xuống xe. Sau khi
đóng kín cửa xe mới ôm túi đi về
phía cửa.
Sau khi Kiều Huyền Thạc khóa xe
cẩn thận liền lập tức bước nhanh về
phía cô. Lúc bắt kịp, người đàn ông
này đột nhiên nắm lấy tay cô.
Chỉ là một động tác đơn giản nhưng
tim Bạch Nhược Hy lại nhảy cẵng
lên. Cô cúi đầu nhìn đường. Ánh
mắt liếc về phía bàn tay của anh.
Trái tim phút chốc như đang tan
chảy.
Hôm nay người đàn ông này luôn
nắm tay cô không buông. Đã về tới
nhà rồi mà cho dù chỉ còn cách một
chút nữa anh đều không muốn
buông tay.
Bạch Nhược Hy cố nhịn cười, trong
lòng lại ngọt ngào, không nói lời nào
mà đi với anh tới cửa.
Ấn dấu vân tay xong anh liền đẩy
cửa lớn ra.
Bạch Nhược Hy vội vàng bước vào
mở đèn rồi rút tay ra. Cô xoay người
Chương Việc mà người vợ nên làm
đi tới tủ giày đen tuyên lấy ra một
đôi dép nam đặt trước mặt anh.
Động tác nhanh nhẹn, bộ dạng
ngoan ngoãn bảo sao nghe vậy.
-Anh Ba, anh thay giày đi.”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trầm
xuống. Anh kéo cô đứng dậy, giọng
nói nghiêm túc: “Em không phải bảo
mẫu, càng không phải lính của tôi.
Không cần phải khúm na khúm núm
chào hỏi tôi.”
Bạch Nhược Hy nghi ngờ chớp chớp
mắt, ngây ra hồi lâu mới nhỏ giọng
hỏi: “Cái này không phải là chuyện
mà vợ nên làm sao?”
Đây là lần đầu tiên cô làm vợ của
người ta đó, đương nhiên phải làm
cho coi được chút.
Kiêu Huyền Thạc thay giày rồi cúi
người lấy ra một đôi khác đặt xuống
trước mặt cô.
Bạch Nhược Hy lập tức đổi một đôi
giày mới.
Kiều Huyền Thạc lật tay đóng cửa
lại, thái độ nghiêm túc. Ánh mắt trở
nên nóng rực nhỏ giọng thì thâm:
“Chuyện của vợ em đều không làm
mà toàn làm mấy chuyện của bảo
mẫu.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng mím
môi. Sắc mặt trở nên lo lắng.
Chuyện mà vợ nên làm là cái gì
chứ?
Bạch Nhược Hy cảm thấy không
làm tròn nhiệm vụ giống như phạm
tội vậy nên hai tay căng thẳng vân
vê góc áo. Cô cúi thấp đầu, giọng
nói trở nên vô lực: “Em làm không
tốt chỗ nào vậy?”
Lúc cô còn đang lo lắng thì Kiều
Huyền Thạc đã đưa tay ra ôm lấy eo
nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng.
Động tác của anh dọa Bạch Nhược
Hy một trận. Hai tay cô nhanh
chóng chống lên ngực anh muốn
kéo giãn khoảng cách giữa hai
người, lúng túng ngẩng đầu nhìn
anh.
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trở nên
nóng rực giống như ngọn lửa có thể
làm phỏng người.
Anh cúi đầu nhìn chăm chăm trước
ngực, nhìn đôi tay nhỏ nhắn của
Bạch Nhược Hy đang ngăn cách hai
người. Giọng điệu dịu dàng: “ Cái
làm không đủ tốt là ở chỗ này này.”
Bạch Nhược Hy thuận theo ánh mắt
anh nhìn xuống vị trí của hai tay. Cô
mím môi cười, ánh mắt thoáng chút
ngại ngùng.
Vợ chồng ôm nhau không thể đặt
tay ở giữa bảo vệ được sao?
Rõ ràng là không cần thiết.
Trăn trở một hồi, Bạch Nhược Hy
mới từ từ thả tay ra đặt lên vai anh
rồi thẹn thùng choàng qua cổ.
Gương mặt cô trong phút chốc
nóng như sốt. Ảnh mắt cũng không
biết nên nhìn vào đâu mới có thể
giảm được cảm giác ngượng
ngùng.
Kiêu Huyền Thạc khàn giọng thì
thầm một câu: “Sau đây mới là
chuyện mà em nên làm.”
“Hả?”
Anh vừa dứt lời liền như dã thú mà
đè mạnh cô vào tường. Động tác
gấp gáp lộ ra chút thô lỗ rồi hôn cô
thật sâu.