Chinh phục cả thể xác và tỉnh thân cô
Kiêu Huyền Thạc cáu kỉnh vò mái
tóc ngắn trên đầu, nặng nề thở ra
một hơi, bực bội hỏi ngược lại: “Tôi
đã nói không để ý, tại sao cứ phải
nhắc đi nhắc lại như thế?”
Ánh mắt trông đợi của Bạch Nhược
Hy trở nên thất vọng. Nhìn phản ứng
của người đàn ông này, trái tim cô
liền nguội lạnh.
Anh không để ý thế nhưng cô thật
sự để ý, rất để ý.
Con gái đều vô cùng nhạy cảm với
mấy chuyện này. Cô cũng vậy.
Không chờ được thái độ mà bản
thân mong đợi, sắc mặt Bạch
Nhược Hy liên trâm xuống, mang
theo chút tức giận: “Anh vẫn không
tin em phải không?”
Kiêu Huyền Thạc mệt mỏi mở
miệng: “Tôi tin em.”
“Anh không tin.”
Kiêu Huyền Thạc mím môi, ánh mắt
tối lại. Anh nhìn một bên mặt cô hồi
lâu rôi giơ tay qua câm lấy tay cô.
Bạch Nhược Hy tức giận giấu tay ra
sau lưng. Đôi mắt ngập nước, thất
vọng thì thâm tự nói: “Anh không
tin. Anh đang giả vờ giả vịt với em.”
Kiều Huyên Thạc nhăn mặt nhíu
mày, giọng điệu cũng nghiêm túc
hơn vài phần: “Tôi nói lần cuối cùng,
cho dù em có phải lần đầu hay
không, tôi đều không để ý. Một chút
cũng không để ý. Em nói cái gì tôi
cũng đều tin em.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, lùi về phía
sau một bước. Trái tim bỗng chốc
nhói đau.
Chỉ cần dựa vào thái độ hiện tại của
anh, trong lòng cô liền thấy khó
chịu.
Anh nói không để ý giống như là
đang diễn cho cô xem, đang an ủi
cô, thậm chí lời nói tin tưởng cô
cũng đều bất lực như vậy.
Có lẽ là do cô quá nhạy cảm, hoặc
có lẽ là do cô quá để tâm.
Nhìn thấy thái độ này của Kiều
Huyền Thạc, cô liền cảm thấy khó
chịu.
Kiêu Huyền Thạc tiến lại gân cô một
bước, cô lại lùi vê sau một bước.
Đôi mắt tức giận ngập những giọt
nước mắt tủi thân: “Anh đừng có tới
đây nữa.”
“Nhược Hy, đừng có gây sự nữa.”
Kiều Huyền Thạc thì thâm.
Đối với cô nhóc này anh thật sự bó
tay hết cách, không biết nên làm gì
mới có thể lấy lòng cô, cũng không
biết cô muốn nghe đáp án thế nào.
Bạch Nhược Hy cắn cắn môi, vẫn
một mực lùi vê phía sau phòng
khách, cảnh giác anh lại gần. Đau
buồn hồi lâu, giọng nói liền nặng nề
hơi vài phần: “Em không có gây sự,
anh nghĩ thế nào trong lòng anh rõ
nhất. Nếu đã không tin thì thôi đi”
Lúc này Kiều Huyền Thạc thật oan
ức vô cùng, có khổ mà không thể
Z«.
hOI.
Anh đã nói rất rõ ràng, anh tin cô, tin
cô còn lần đầu.
Kiêu Huyền Thạc bất lực thở dài,
nhỏ giọng dỗ dành: “Tôi tin em, em
muốn tôi lãng mạn một chút hay là
muốn tôi dịu dàng hơn chút. Em nói
đi, cái gì tôi cũng nghe theo.”
Bạch Nhược Hy sốt ruột, nắm chặt
tay nói: “Em không phải muốn mấy
cái này. Em không có gì với mấy
người đàn ông khác cả. Em…”
“Tại sao cứ phải để ý cái chuyện
nhỏ nhặt này chứ?” Kiều Huyên
Thạc ngắt lời cô, tức giận nói:
“Chuyện nhỏ như đánh rắm mà vẫn
luôn canh cánh trong lòng, em
không mệt sao?”
Bạch Nhược Hy bị dọa tới nỗi chấn
động cả người. Trái tim đột nhiên
như ngừng đập vài giây. Sắc mặt
thoát cái trắng bệch.
Khi Kiều Huyền Thạc tức giận rồi
liền vô cùng đáng sợ. Cái khí thế
này khiến cô ngay cả động đậy đều
không dám thế nhưng những giọt
nước mắt tủi hờn lại đong đầy mắt.
Cô muốn khóc, rụt rè nhìn người
đàn ông đang điên tiết lên trước
mặt mà không dám hó hé nửa lời,
chỉ có thể châm chậm bĩu môi, kiềm
nén nước mắt đang chực trào.
Kiều Huyền Thạc vò đầu, hít sâu
một hơi. Nhưng đến khi nhìn thấy
giọt nước mắt long lanh đang
chuyển động trong đôi mắt của
Bạch Nhược Hy, anh mới phát hiện
sự tức giận của bản thân đã làm cô
sợ đến như thế.
Mối quan hệ giữa hai người mới dịu
lại một chút, anh cũng không muốn
lại căng thẳng như trước nên liền
vội vàng thả lỏng, ánh mắt dịu lại,
hạ thấp giọng: “Nhược Hy, em muốn
tôi làm thế nào mới vừa lòng đây?”
Tâm tình Bạch Nhược Hy dần dần
ảm đạm trở lại. Vừa nghĩ tới lời anh
vừa nói ban nãy trong lòng cô lại
càng thêm khó chịu.
Chuyện nhỏ như đánh rắm?
Đây là chuyện cả đời của cô, sự
trong sạch của con gái còn quan
trọng hơn cả tính mạng.
Cô chỉ muốn anh tin tưởng cô trăm
phần trăm, rằng bản thân không có
quan hệ gì với bất cứ người đàn ông
nào khác mà thôi. Như vậy là sai
sao?
Càng nghĩ càng đau lòng.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi
xuống gò má Bạch Nhược Hy.
Kiêu Huyền Thạc nhìn thấy cô rơi lệ,
nhất thời liên hoảng hốt, vội vàng
giơ tay ra lau nước mắt.
“Nhược Hy…”
Tay anh còn chưa chạm vào gò má
Bạch Nhược Hy, cô đã lập tức lùi về
phía sau tránh khỏi sự đụng chạm
của anh sau đó tức giận nói: “Kiều
Huyền Thạc, sau này anh đừng có
nghĩ tới chuyện đó nữa, cứ sống cô
độc cả đời đi.”
Hét xong, cô liền tức giận xoay
người lên lầu.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đuổi
theo, bắt lấy cánh tay cô, sau đó
xoay người cô lại, bất lực dỗ dành:
“Được, tôi không nghĩ nữa, cũng
không chạm vào em. Em vừa lòng
chưa?”
“Buông tay. Bạch Nhược Hy nghẹn
ngào. Ánh mắt rơi xuống cánh tay
mình rồi lại nhìn sang tay anh:
“Đừng có chạm vào em.”
Kiều Huyên Thạc sững sờ. Sắc mặt
càng lúc càng lạnh, bất lực buông
tay cô ra.
Khi Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
vào mắt anh mới phát hiện sắc mặt
của anh lúc này rất bất lực.
“Cái tính này của em khiến tôi đỡ
không nổi mà.” Kiều Huyền Thạc lộ
ra nụ cười chua chát.
Trong lòng Bạch Nhược Hy hơi hơi
rung động một chút.
Tính cách anh Ba cô cứng rắn lạnh
lùng như vậy mà còn kìm chế lại để
đối xử tốt với cô. Cho dù có tức giận
hơn nữa, có đau lòng hơn nữa, cô
cũng không nên trút toàn bộ tức
giận lên người của anh.
Bạch Nhược Hy cúi đầu, lén lau
nước mắt. Cơn tức giận cũng vơi đi
một ít.
Hai tay Kiều Huyền Thạc từ từ đút
vào túi, nghiêm túc đứng thẳng.
Ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn
đầy tủi thân và đau lòng của Bạch
Nhược Hy rồi nói: “Để tôi sống cô
độc cả đời. Điều này có chút quá
đáng rồi.”
Bạch Nhược Hy cắn cắn môi. Vừa
rồi cô nhất thời tức giận nên mới nói
như vậy.
Tâm tình cô lúc này còn chưa hồi
phục lại nên giọng nói còn có chút
tức giận: “Dù sao sau này anh cũng
không được chạm vào em nữa.’
Kiều Huyền Thạc nở nụ cười như có
như không. Ánh mắt cao thâm khó
lường nhìn chằm chằm cô rồi nhỏ
giọng hỏi: “Nếu như em muốn chạm
vào tôi thì có phải là vấn đề khác rồi
không?”
Chương Chinh phục cả thể xác và tinh thân cô
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, thành
khẩn nói: “Em không có mê trai, sẽ
không giống như anh đâu.”
“Em chắc chắn sao?” Kiều Huyền
Thạc nhướn mày.
“Em rất chắc chắn.” Bạch Nhược Hy
kiên quyết không thay đổi mà gật
đầu.
“Tôi là chông hợp pháp của em. Em
có thể tùy ý sử dụng quyền lợi của
mình.”
Bạch Nhược Hy bướng bỉnh nhìn
thẳng vào mắt anh, thái độ vô cùng
cứng rắn: “Em không cần.”
Sắc mặt Kiều Huyên Thạc lạnh
xuống, lướt qua người cô, lạnh nhạt
bỏ lại một câu: “Ngủ đi, bảy giờ
sáng mai qua phòng thay thuốc cho
†ỐI.
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, từ từ xoay
người nhìn bóng dáng to lớn của
Kiêu Huyền Thạc đi lên lầu hai rồi
biến mất trước mặt cô.
Lúc này, Bạch Nhược Hy đột nhiên
cảm thấy bản thân quá ương bướng,
để cả người anh Ba đều khó chịu
như vậy. Khoảnh khắc đó, cảm giác
hổ thẹn tràn ngập khắp cõi lòng.
Có một chút hối hận, muốn đuổi
theo.
Thế nhưng chân cứ giống như mọc
rễ, hoàn toàn không động đậy được.
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ báo thức reo lên lúc sáu
giờ năm mươi phút.
Bạch Nhược Hy tỉnh lại từ trong
giấc ngủ sâu, lết thân thể mệt mỏi
khỏi giường mà đi vào phòng vệ
sinh chải đầu rửa mặt.
Mười phút sau, cô có mặt bên ngoài
phòng Kiều Huyên Thạc đúng giờ.
Hít sâu một hơi, cô bình tĩnh lại năm
giây rôi mới gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động nào.
Cô lại gõ cửa thêm lần nữa.
Bên trong vẫn không phát ra âm
thanh nào như cũ.
Cô đẩy cửa, ló đầu vào.
-Anh Ba…
Không ai trả lời.
Cô liên thuận theo tiến vào trong
phòng.
Trên giường đã được sắp xếp ngăn
nắp, vô cùng có phong phạm của
quân nhân.
“Anh Ba, anh ở đâu?”
Sớm như vậy đã không thấy bóng
dáng đâu. Bạch Nhược Hy nghi ngờ
quét mắt nhìn bốn phía rồi đi ra
ngoài ban công đẩy cửa ra nhìn,
cũng hoàn toàn không người. Sau
đó mới lại xoay người chạy vào
phòng tắm.
Cửa phòng tắm đang khóa. Sau khi
lại gần có thể nghe thấy có tiếng
nước chảy bên trong.
“Anh Ba, anh đang tắm ở trong đó
hả?” Bạch Nhược Hy căng thẳng
vân vê áo ngủ.
Giọng nói đầy cuốn hút của anh
truyên tới: “Nhược Hy, lấy cái khăn
tắm cho tôi.”
“Khăn tắm?”
Bạch Nhược Hy sững sờ vài giây.
Trái tim đập bình bịch. Gương mặt
phút chốc đỏ ửng, vội vàng xoay
người chạy tới trước tủ lấy khăn tắm
ra.
Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.