Ngọn Sóng Tình Yêu

chương 109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Đây là lần đầu của em

Bạch Nhược Hy cảm thấy lưng hơi

đau một chút vì đã bị anh thô lỗ ép

lên tường.

Ưm ưm.

Cổ họng cô phát ra âm thanh mềm

mại thế nhưng đôi môi đã bị người

đàn ông này ngang ngược chiếm

giữ. Lời muốn nói đều biến thành

âm thanh yếu ớt khiến người khác

phải suy nghĩ sâu xa.

Đây không phải là lân đầu Bạch

Nhược Hy bị anh hôn thế nhưng mỗi

lân đều không có cách nào thích

nghi được với tiết tấu của anh.

Thực sự quá điên cuồng.

Bây giờ cô mới phát hiện những

cảnh hôn lãng mạn trên phim đều là

giả hết, không hề có cảm giác ngọt

ngào dịu dàng nào, càng không

giống như ăn kẹo.

Hoàn toàn là cảm giác kích thích

trần trụi.

Người đàn ông này hận không thể

ăn luôn cả người cô.

Nụ hôn của anh thâm tình mà đầy

cuồng nhiệt khiến cô bị hôn đến nỗi

cả người đều mềm nhữn.

Bạch Nhược Hy căng thẳng nhắm

chặt hai mắt, thở hổn hển nhỏ giọng

phản kháng: “Anh Ba, đừng như vậy.

Buông em ra. Anh buồng em ra đi…

Nhưng Kiều Huyền Thạc không

những không buông cô ra mà còn

nhẹ nhàng nhấc bổng cả người cô

Nhu Í/ y ta AIr Pa er

Chương Đây là lần đâu của em

^

lên.

“A.” Cô bị dọa tới nỗi thét lên, hai

chân rời đất.

Tia lý trí cuối cùng nói cho cô biết,

người đàn ông này không hiểu được

cái gì gọi là cẩn thận, đặc biệt là lúc

đối xử với cô.

Nếu còn không phản kháng nữa thì

tiếp theo anh có thể “muốn” cô ngay

tại trong phòng khách rồi.

Hai tay cô căng thẳng bấu chặt lấy

đôi vai rắn chắc của anh, tức giận

hét một câu: “Anh Ba, anh là dã thú

sao? Tại sao mỗi lần đều phải làm

như vậy?”

Kiêu Huyền Thạc sững ra, cả người

đều cứng ngắc.

Chương Đây là lần đầu của em

Hơi thở quyến rũ của đàn ông khiến

không khí tràn ngập hương vị mập

mờ.

Trái tim Bạch Nhược Hy như nhảy

lên tới cổ họng, điên cuồng đập

mạnh. Cả người nóng ran.

Mà tư thế lúc này khiến mặt cô đỏ

hồng lên. Cả người đều cứng ngắc

không dám động đậy. Mỗi một tế

bào trong cơ thể đều bị người đàn

ông này kích thích đến nỗi run rẩy

không ngứớt.

Hơi thở nam tính của anh bao trùm

cả người Bạch Nhược Hy. Nói anh

giống như dã thú hoàn toàn không

sai chút nào hết. Lúc này anh càng

nguy hiểm hơn cả dã thú.

Kiêu Huyền Thạc kéo lại được chút

Chương Đây là lần đầu của em

lý trí, từ từ vùi đâu vào cổ Bạch

Nhược Hy. Anh nhắm mắt, hít sâu

mùi hương mê người từ trên người

cô. Giọng nói khàn khàn đầy cuốn

hút, thì thào: “Tại sao tôi không thể

như thế này?”

Bạch Nhược Hy hé mắt, xấu hổ sắp

nói không thành lời. Cô do dự hồi

lâu mới hỏi ngược lại một cách tức

giận: “Tại sao lân nào hôn anh cũng

muốn… muốn như vậy?”

Kiều Huyên Thạc cười nhẹ. Tay

không thành thật mà dùng sức ấn

vào eo cô một cái.

“Ưm.” Bạch Nhược Hy xấu hổ rên

một tiếng, phút chốc cả tai cũng đỏ

rực, thẹn thùng cắn môi nhẫn nhịn.

Anh làm ra động tác đáng xấu hổ

Chương Đây là lần đầu của em

như vậy mà còn xấu xa khiêu khích:

“Lần nào tôi cũng như vậy sao?”

Bạch Nhược Hy hé đôi mỗi bị hồn

đến phát đau, từ từ hít sâu một hơi

rồi cúi đầu gác lên vai anh, rụt rè

nhỏ giọng phản kháng: “Lần sau

anh có hôn em thì có thể không

động tay động chân được không?”

Kiêu Huyền Thạc bất lực cười một

cái. Tiếng cười nhè nhẹ lọt vào

trong tai cô khiến cho cả người

Bạch Nhược Hy lại một lần nữa

mềm nhũn. Giọng nói đầy cuốn hút

của anh vô cùng hay, trâm thấp

vững vàng, hàm hồ nói một câu:

“Đây là phản ứng bản năng.”

“Phản ứng bản năng của anh có thể

‘quân tử hơn chút không?”

Chương Đây là lần đầu của em

Kiêu Huyền Thạc hoàn toàn không

còn lời gì để nói. Anh ngẩng đầu

nhìn trân nhà rồi hít sâu một hơi, lúc

này mới lộ ra nụ cười gượng gạo,

nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Tôi là

chồng em, em còn muốn tôi quân

tử?”

Bạch Nhược Hy cũng cảm thấy yêu

cầu này có chút vô lý.

Thế nhưng vì cuộc sống sau này, cô

vẫn phải bất mãn phàn nàn: “Anh

nhìn quần áo của em xem đều bị

anh làm thành thế nào rồi?”

“Dù sao cũng phải cởi.” Anh nói

chắc như đỉnh đóng cột.

“Anh Ba, em thật sự đã nhìn lâm

anh rồi.” Bạch Nhược Hy một mặt

giữ chặt quân áo mình lại, mặt khác

Chương Đây là lần đầu của em

vùi đầu vào vai anh nhỏ giọng tố

cáo: “Bình thường nhìn anh đứng

đắn như vậy, làm việc cẩn thận, đối

nhân xử thế đều nghiêm túc. Vậy

mà một khi ở riêng với em liền lộ ra

bản tính rồi. Giống như dã thú, vừa

thô lỗ vừa…”

Bạch Nhược Hy đã ngại ngùng đến

độ không thể nói tiếp được. Giọng

nói đột nhiên im bặt.

Kiều Huyền Thạc từ từ buông chân

cô ra khiến cô đứng vững lại sau đó

lùi vê phía sau một bước, hai tay

chống nạnh hít sâu. Anh cúi đầu

nhìn khuôn mặt phơn phớt hồng của

cô, bình phục lại tâm trạng đang

cuộn sóng mãnh liệt mà nhẹ giọng

hỏi: “Lại thế nào?”

Bạch Nhược Hy nắm chặt áo, cúi

Chương Đây là lần đầu của em

đầu nhìn sàn nhà, thẹn thùng không

biết trốn chỗ nào, hầu như nghe

không được tiếng thì thào trong

miệng: “Háo sắc.”

Cho dù cô có nói nhỏ đến cỡ nào,

Kiêu Huyền Thạc vẫn nghe thấy lời

cô nói. Anh bất lực đỡ trán, sờ sờ

trán đang thoáng đau. Nhìn thấy

gương mặt xinh đẹp này của Bạch

Nhược Hy, anh có muốn tức giận

cũng giận không nổi.

Cả đời này đây là lân đầu tiên anh bị

nói là háo sắc. Hơn nữa người này

còn là vợ anh. Cái này có được tính

là một loại bi ai không?

Kiêm chế cơn tức giận đang chực

trào rồi ổn định lại ý nghĩ xấu xa

trong lòng, Kiều Huyền Thạc mới

nói: “Nhược Hy, tôi là chông em.

Chương Đây là lần đầu của em

Nếu tôi không có cảm giác gì với

em thì mới là có vấn đề đó.”

Bạch Nhược Hy hiểu đạo lý này, chỉ

là cô vẫn cảm thấy anh không có ý

tứ gì hết. Mỗi lân đều muốn đi

thẳng vào vấn đề, không cần thông

qua sự đồng ý của cô mà hôn rồi

liền hận không thể “hành sự” tại

chỗ.

Quá trực tiếp, quá thô lỗ sỗ sàng.

Hoặc có lẽ anh vốn là quân nhân

thẳng thắn bộc trực nên mới không

ngại ngùng gì.

Tâm tình Bạch Nhược Hy vẫn luôn

có khúc mắc giống như trẻ nhỏ làm

chuyện gì sai, sợ bị trách phạt lại

mang theo chút tức giận, ngón tay

cứ vân về góc áo.

Chương Đây là lần đầu của em

Trong không khí vẫn còn loại cảm

giác mập mờ như cũ. Cô không

dám đối diện với ánh mắt của Kiều

Huyền Thạc, muốn mở miệng nói

chuyện nhưng lời vừa tới họng liền

đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một

từ.

TEn

Kiêu Huyền Thạc đợi câu trả lời của

cô nhưng đợi hồi lâu cũng không

nhìn thấy cô nói thêm gì nữa. Anh

chỉ có thể bất lực thở dài. Giọng

điệu bất giác dịu dàng lại mấy phần,

nhẹ giọng nói: “Phu nhân của tôi ơi,

chồng em là thằng con trai trẻ tuổi

bình thường, háo sắc với vợ mình là

điều hiển nhiên.”

“ ”

Bạch Nhược Hy không còn lời nào

để nói.

Kiêu Huyền Thạc nhìn gương mặt

xinh đẹp phơn phớt hồng vì ngượng

ngùng của cô hồi lâu, cuối cùng vẫn

không cách nào tức giận với cô nên

dịu dàng cầm lấy tay cô xoa xoa,

khàn giọng thêu thào: “Nếu như tôi

là dã thú thì em đã sớm bị tôi ăn

mất rồi, cũng không cần đợi tới bây

giờ đâu. Tôi vẫn luôn đợi em thực

hiện nghĩa vụ của người vợ.”

Bạch Nhược Hy Im lặng, trong lòng

lại bối rối không thôi.

Không phải là cô không muốn mà là

cô sợ, sợ người đàn ông này vẫn

không đủ tin tưởng lời cô, càng

không tin là lân đầu của cô.

Chương Đây là lần đầu của em

-Anh Ba, em… Bạch Nhược Hy

chầm chậm ngẩng đầu. Ánh mắt

vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng đối

diện với đôi mắt thâm sâu nóng rực

của anh. Cô nuốt nước miếng. Ngón

tay vân vê góc áo đang run rẩy, vô

cùng căng thẳng nói: “Em… còn mới

lân đầu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio