Chương Đêm khuya xông vào phòng đàn ông
Bạch Nhược Hy va vào vách tường
trong phòng, đụng mạnh tới nổi cả
phần lưng đều đau đớn, kêu lên một
tiếng. Tiếng đóng cửa đỉnh tai nhức
óc vang lên khiến cô được phen
hoảng sợ.
Một bóng đen trước mặt áp tới. Anh
ép cô lên tường, gần trong gang tấc
từ trên nhìn xuống.
Hành động xảy ra trong tích tắc, căn
bản không có cơ hội cho cô phản ứng.
Cô chỉ cảm giác được quanh thân
người đàn ông này tràn đầy hơi thở
nguy hiểm. Cơn tức giận trực tiếp
bùng lên. Một ánh mắt lạnh băng
đều có thể khiến mọi người khiếp
sợ. Cô kinh hoàng bất an, không
dám động đậy như đang bị điểm huyệt.
Đối với Bạch Nhược Hy mà nói, thân
thể người đàn ông này to lớn như
núi. Loại uy hiếp vô hình đó khiến cô
sợ hãi.
Ánh mắt của Kiều Huyền Thạc giận
dữ mà nóng rực. Yết hầu gợi cảm
chuyển động lên xuống, giọng nói
cũng bất ngờ trở nên khàn khàn
cuốn hút, châm chậm cảnh cáo:
“Tôi không quan tâm cô có phải ra
ngoài bán dâm hay không. Nhưng
cô dám trước mặt lính của tôi ăn
mặc như vậy, tôi liền ném cô xuống biển”
Đầu ngón tay Bạch Nhược Hy run
lên, kéo vai áo lên. Nghĩ đến bộ
dạng này khiến Kiều Huyền Thạc và
đám quân nhân nhìn thấy, gương
mặt không tự chủ được nóng lên,
đỏ hồng cả mặt, sượng sùng: “Xin
lỗi, em… em vừa nghe thấy tiếng
anh liên không kịp suy nghĩ, quên
mất tình trạng của bản thân. Em
mong anh ba có thể cho em năm
phút, em muốn nói chuyện với anh.”
Kiều Huyền Thạc cười khẩy đầy chế
nhạo: “Ăn mặc như vậy tìm tôi muốn
năm phút? Ít nhất năm mươi phút
mới đủ dùng.”
Năm mươi phút?
Bạch Nhược Hy ngờ nghệch không
hiểu, lấy làm lạ nhìn gương mặt lạnh
lùng nhưng ánh mắt lại nóng bỏng
rát người của anh.
“Ý của anh ba là muốn cùng em nói chuyện…
Bạch Nhược Hy đột nhiên cảm thấy
có bàn tay thô ráp của đàn ông
đang sờ trên đùi mình, sợ đến im
bặt, mặt biến sắc.
Thân thể hơi cứng ngắc, giây tiếp
theo cô liên dùng toàn lực đẩy anh
ra ngoài.
Cách một lớp áo lót, tay cô chạm
đến cơ bắp nở nang, săn chắc của
đàn ông, cô căn bản không thể đẩy
anh ra được nửa bước.
Nhưng lại cảm giác được anh càng
ngày càng không kiêng nể gì cả.
“Chát”
Tiếng một cái tát vang lên chói tai.
Bạch Nhược Hy giáng một bạt tai
nảy lửa lên gương mặt nghiêm nghị của anh.
Không khí trong phút chốc trâm
xuống. Cả thế giới trở nên yên tĩnh,
trống không mà lạnh buốt.
Khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Hy đờ
đẫn cả người, chính bản thân cũng
không tin được mình lại đi đánh
Kiều Huyên Thạc. Nước mắt rưng
rưng chực trào, tay cô run run, trái
tim đau đớn rỉ máu như bị dùi khoét.
Cô nỡ lòng nào mà đánh người đàn ông này?
Nhưng tại sao anh lại muốn đem cô
làm trò cười như vậy?
Sau khi Kiều Huyền Thạc buông tay
liền lùi một bước, dùng đầu lưỡi đẩy
hai má bị đánh dường như đang
xem có đau hay không. Sau đó nở
nụ cười ma mị đến lạnh gáy.
Bộ dáng trông có vẻ tùy tiện nhưng
cơn giận đã khiến mắt anh đỏ rực lên.
Đột nhiên anh một tay bóp cổ Bạch
Nhược Hy, lực tuy rằng không mạnh
nhưng dọa cô sợ tới mức trắng
bệch, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói lạnh buốt của anh khiến
lòng người cay đắng, từng câu từng
từ nói ra: “Lên tàu chơi trò biến thái
như vậy với đàn ông, giờ lại giả vờ
đơn thuần với tôi? Ăn mặc như vậy
không phải là muốn mê hoặc tôi sao?”
Bạch Nhược Hy cắn môi, nắm hai
tay đến phát run. Nơi mềm mại nhất
trong lòng dường như bị xé thành
từng mảnh nhỏ, đau đến mức một
từ đều không thể nói thành lời.
Kiều Huyên Thạc nheo mắt lại, trâm
giọng tùy tiện nói: “Tôi chỉ nói
chuyện với đàn bà nằm trên giường
của mình. Nghĩ kỹ rồi thì lúc nào
cũng có thể đến tìm tôi.”
Vứt lại câu nói tuyệt tình, Kiều
Huyền Thạc không chút do dự xoay
người rời khỏi.
Móng tay Bạch Nhược Hy đâm càng
lúc càng sâu vào da thịt, hận không
thể đâm đến chảy máu. Mắt cô
đẫm lệ, nước mắt lặng lẽ lăn dài
trên gương mặt trắng nốn.
Đêm khuya gió lớn, gió biển rít lên điên cuồng.
Bên ngoài quân hạm đều là binh sĩ
đứng gác. Một bóng dáng yêu kiều
men theo hành lang dài, thậm thà
thậm thụt tiến về phía trước.
Cô nhanh nhẹn tránh thoát vài tên
lính canh, lén lút lẻn vào một căn
phòng tối đen. Một cái bóng nhỏ
lướt đến bên cạnh giường.
Cứ tưởng thần không biết quỷ
không hay, nhưng không ngờ người
đàn ông đang yên giấc trên giường
lúc cô mở cửa bước vào đã sớm
biết. Anh giả vờ hít thở đều đặn như
đang ngủ.
Nhất cử nhất động của bóng đen
đều nằm trong tâm mắt của anh.
Anh đang nghiêm túc đoán xem ý
đồ của cô là gì.
Nghe thấy tiếng quần áo chuyển
động nhẹ nhàng, đột nhiên vang lên
tiếng ken két, anh mới biết có
chuyện không hay rồi, liền ngồi bật dậy.
Thế nhưng đã quá muộn.
“Không được động đậy.” Giọng nói
rõ ràng dứt khoát của Bạch Nhược
Hy vang lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn
thấy rõ Bạch Nhược Hy đã mò được
cây súng lục bên cạnh, nòng súng
nhắm chuẩn xác vào anh.
Anh không nhịn được cười nhạt, anh
đã đánh giá thấp ý đồ của người
con gái này rồi. Anh từ tốn mở
miệng, giọng nói trâm thấp cực kỳ
gợi cảm: “Có biết người mà cô đang
chĩa súng vào là ai không?”
Bạch Nhược Hy giả vờ trấn định,
chậm rãi nói: “Biết, người đàn ông
mà em đang nhắm súng vào là con
trai thứ ba của cha dượng, anh ba
của em Kiều Huyền Thạc.”
“Còn gì nữa không?” Anh bình thản
hỏi, không có một chút cảm giác
gấp gáp nào, ngược lại bàn tay câm
súng của Bạch Nhược Hy lại run rấẩy.
“Còn… là thượng tướng cao cấp bộ
đội đặc chủng của Tịch… Tịch
Quốc.” Bạch Nhược Hy nuốt nước
bọt, bởi vì chỉ dựa vào tội này cũng
có thể khiến cô bóc lịch cả đời
trong tù rồi.
Anh cười khẩy một tiếng, hừ một
tiếng đây khinh miệt, nhướn mày
nhìn bóng đen trước mặt. Muốn chế
ngự cô là việc dễ như trở bàn tay,
nhưng anh rất hiếu kỳ Bạch Nhược
Hy liều mạng chạy tới phòng anh là
có mục đích gì.
“Nằm xuống, giơ tay lên.” Hai tay
Bạch Nhược Hy cầm súng, ra lệnh.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên,
ánh mắt nguy hiểm dưới màn đêm
mờ ảo lộ ra vẻ sắc bén. Thuận theo
nằm xuống, hai tay bắt chéo đặt lên
đỉnh đầu.
Bạch Nhược Hy không dám thả lỏng
dù chỉ một giây cũng, chậm chạp bò
lên giường của anh, căng thẳng đến
mức hít thở không thông. Cô chĩa
súng vào bụng của anh, thuận đà
nghiêng người nằm xuống bên cạnh.
Lông mày Kiều Huyền Thạc nhíu lại,
ngạc nhiên nhìn người con gái bên
cạnh, dường như không giống như
trong tưởng tượng của anh.
Sau khi Bạch Nhược Hy nằm xuống
mới chầm chậm nói: “Anh ba, nếu
anh đã thích nằm trên giường nói
chuyện với con gái, vậy giờ em đã
nằm lên giường anh rồi, chúng ta
nói chuyện đi.”
Anh không nói một lời, mùi hương
thanh mát đầy nam tính trên người
anh luôn ảnh hưởng đến các giác
quan của Bạch Nhược Hy. Lần đầu
tiên cô nằm lên giường của anh,
dựa sát người anh đến mức có thể
nghe được tiếng thở, cảm nhận
được thân nhiệt và ngửi được mùi
hương của anh.
Giống như nằm mơ, không thể
tưởng tượng nổi. Cả người Bạch
Nhược Hy căng thẳng đến phát run,
tim đập liên hồi. Cô vận hết ý chí
bắt bản thân bình tĩnh lại.
Cổ họng thông thoáng, Bạch Nhược
Hy bắt đầu nói chuyện chính: “Anh
ba, mẹ là người phụ nữ lương thiện.
Bà không thể nào giết chị em dâu
của mình được. Đối với mẹ mà nói
giết chết thím của anh không có bất
kỳ lợi lộc nào.”
“Hơn nữa, mẹ em là người phụ nữ
thông minh. Nếu như có giết người,
nhất định sẽ xử lý hiện trường, làm
sao có thể để lại dấu vân tay. Áo
khoác và điện thoại của mẹ đều để
lại ở hiện trường, cái này rõ ràng là
có người vu oan giá họa.”
Anh vẫn không nói một lời.
“Anh ba, anh vẫn đang nghe chứ?”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu. Dưới
ánh sáng mờ ảo thấy anh nhắm mắt
lại, hơi thở đều đặn như đã ngủ gật rồi.
“Anh ba?”
Tiếng nói khàn khàn của anh râm rì
bên tai: “Cô tắm gội dùng loại dầu
gội của hãng nào thế?”
“Hả?” Bạch Nhược Hy đờ người.
“Rất thơm.
Bạch Nhược Hy đâm cáu: “Anh rốt
cuộc đang nghĩ gì vậy? Em nói với
anh chuyện của mẹ mà.”
“Tôi đang nghĩ chút nữa cô sẽ rất thảm”