Chương Để phía cảnh sát xử lý
Vừa dứt lời, Bạch Nhược Hy cảm
thấy khuỷu tay đau nhức, súng
trong tay đã bị cướp lấy mà cô
không hề phát hiện. Anh áp tới
nhanh như chớp, siết tay cô đè
xuống gối.
Thân thể cứng rắn như sắt thép của
anh đè lên người cô.
Khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Hy
kinh hãi đến thần người ra. Không
biết như thế nào mới tốt, chỉ cảm
thấy tim đập ngày càng kịch liệt.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô vẫn có
chút gì đó chờ đợi.
Giọng nói khàn khàn của anh rõ
ràng mang ý cảnh cáo: “Bạch
Nhược Hy, đừng có khích tôi. Cút xa
bao nhiêu được thì cút.ˆ
“Anh ba, anh có quyền thế. Chuyện
nhỏ thế này căn bản không làm khó
được anh. Chỉ cần anh bằng lòng
cứu mẹ, anh có bất cứ yêu cầu gì
em đều đồng ý.”
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt nguy
hiểm lại, lạnh lùng hỏi: “Bao gồm cả
việc ngủ với đàn ông sao?”
Tim cô lạc nhịp, đập loạn cả lên.
Nếu như người đó là anh, cô cảm
thấy không sao hết.
“Ừ” Bạch Nhược Hy yếu ớt đáp.
Kiều Huyên Thạc bỗng nhảy xuống
khỏi người cô, thô lỗ kéo tay cô ra
ngoài cửa.
“A… Bạch Nhược Hy hoàn toàn
không phản ứng kịp, lảo đảo bị anh
kéo ra ngoài. Trên đường va phải đồ
đạc, đau đến nổi đầu gối đều khuyu
xuống, nhiều lần suýt ngã quy.
Sức của đàn ông vô cùng mạnh,
nắm khuỷu tay cô như muốn bẻ gãy
ra, đau đến toàn thân kiệt sức.
“Anh ba…” Bạch Nhược Hy yếu ớt
van xin: “Anh nghe em nói, em thật
sự không biết nên làm gì. Xin anh…
giúp em….
Đèn ngoài hành lang sáng rõ, Bạch
Nhược Hy nhìn tấm lưng rộng của
anh từ phía sau, khí thế tuyệt tình,
lòng như rơi xuống đáy vực.
Anh tuyệt không thương hoa tiếc
ngọc, kéo cô vào trước phòng có
đám lính canh. Bọn họ đứng
nghiêm trang, Kiều Huyền Thạc coi
như chốn không người, giơ chân đá cửa ra.
“Rầm…” Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
Những người đang ngủ trong phòng
đều bị dọa tỉnh, sợ hãi nhìn ra cửa.
Kiều Huyên Thạc không vào mà chỉ
xô Bạch Nhược Hy đứng sau vào
trong. Cô ngã nhào, bàn tay chà
xuống đất chảy máu.
“Á.” Bạch Nhược Hy đau đến lông
mày nhíu chặt, vết thương trong
lòng bàn tay khiến sắc mặt cô rất kém.
Kiều Huyên Thạc từ trên cao nhìn
xuống, sắc mặt tối đen như mực,
khó coi đến cực hạn. Anh tuyệt tình
găn từng câu từng chữ: “Giao cho
phía cảnh sát xử lý người đàn bà
này với mấy người đó.”
Binh lính đứng gác nghe lệnh đáp:
“Rõ…”
Bạch Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới,
châm chậm bò dậy. Cô rơm rớm
nước mắt, nghe tiếng Kiều Huyên
Thạc mở cửa rời đi mà tim tan vỡ.
Trong phòng đều là nhóm người
bán dâm, còn có hiện tượng nghiện
ngập. Nếu như giao cho phía cảnh
sát, chiếu theo pháp luật của Tịch
Quốc, ít nhất cũng phải ngồi tù nửa năm.
Trong phòng sáng đèn, nhóm phụ
nữ mơ mơ màng màng nhỏ giọng bàn luận.
“Nhỏ nào đây?”
“Không biết.”
“Hóa ra còn có người lạ lên tàu
chúng ta, hèn gì bị cớm phát hiện.”
“Kệ bà nó, ngủ đi! Nghĩ xem ngày
mai nên giải thích với cảnh sát thế
nào, làm sao thoát tội mới là quan
trọng.
Mấy cô gái trong phòng tiếp tục
nghiêng đầu ngủ.
Bạch Nhược Hy nhìn bốn phía xung
quanh, ánh mắt khóa chặt trên
người con gái đang ngôi im trên ghế sofa.
Cái người gương mặt tràn đầy hối
hận, đáng thương hết cỡ kia chính
là cô em gái cùng cha khác mẹ với
cô Bạch San San.
Bạch San San đứng dậy, đi tới trước
mặt Bạch Nhược Hy quỳ sụp xuống.
Nước mắt rơi như mưa, khóc nói:
“Chị, em biết sai rồi. Xin lỗi chị. Chị
tha thứ cho em có được không?”
Bạch San San ôm lấy đùi của cô:
“Chị, em thật sự biết lỗi rồi.”
Lòng cô lạnh ngắt, khí lạnh từ đáy
lòng phát ra. Cô nắm chặt tay, thờ ơ
cúi đầu nhìn Bạch San San dưới
chân, trong lòng không có nửa phần
ấm áp càng không vì Bạch San San
khóc mà động lòng.
Bạch San San vừa khóc vừa lẩm
bẩm: “Ước mơ của em là trở thành
ngôi sao. Ông chủ Đường có thể
khiến em giành được giải nhất cuộc
thi người mẫu, sau đó để em thuận
lợi tiến vào showbiz. Ống đều không
có hứng thú với bất kỳ loại phụ nữ
nào, chỉ nhất định đòi chị. Em nhất
thời không kìm chế được mới làm ra
chuyện có lỗi như vậy. Chị đánh em
đi, chị mắng em, chị muốn thế nào
cũng được. Xin chị tha thứ cho em
lần này thôi có được không?”
“Cô nói xong chưa?” Giọng nói của
Bạch Nhược Hy bình tính không
chút gợn sóng.
Bạch San San hít mũi, ngẩng đầu
nhìn cô đây đáng thương, khuôn
mặt tràn ngập vẻ hối hận.
Cô lùi lại, tránh tiếp xúc với Bạch
San San, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
“Cô cũng đừng có quỳ với tôi.”
“Chị… Bạch San San quỳ gối ngẩng
đầu, trông chờ hỏi: “Chị tha thứ cho
em rồi sao?”
Tha thứ?
Bạch Nhược Hy chế nhạo hừ một
tiếng: “Tôi chưa từng gặp người đàn
ông đó bao giờ. Ước mơ của cô còn
cần tôi trả giúp sao. Đừng có làm
bộ làm tịch quỳ trước mặt tôi. Tình
nghĩa chị em chúng ta từ nay chấm
dứt.”
Bạch San San căng thẳng, gấp gáp
giải thích: “Em cũng không rõ ông
chủ Đường làm sao lại quen chị.
Nhưng tuyệt đối không phải là em
chủ động, là ổng đưa tấm hình của
chị cho tất cả người mẫu bọn em.
Chỉ cần ai đem được chị lên tàu,
giải nhất sẽ thuộc vê người đó. Em mới…”
Bạch Nhược Hy chớp mắt cảm thấy
cực kỳ hoảng sợ, da gà đều nổi lên,
điềm tĩnh hỏi: “Ông ta rốt cuộc là ai?”
“Ông chủ truyền hình điện ảnh của
chi nhánh tập đoàn Kiều thị, Kiều Lập Đức.”
Kiều thị?
Đó là công ty của gia tộc cha dượng cô.
Cô không làm việc ở Kiều thị, cũng
không tham gia bất cứ hoạt động,
tiệc tùng nào liên quan đến Kiều thị.
Không thể có cơ hội gặp qua những
Chương Để phía cảnh sát xử lý
người đó.
Quan trọng là du thuyền riêng này
mở tiệc “người lớn” đâu nhất thiết
phải ngàn dặm xa xôi chạy tới vùng
biển quốc tế nguy hiểm này.
Lý do duy nhất có thể giải thích là ở
khu vực này giết người ném xác
không chịu bất cứ chế tài nào của pháp luật.
Đây là thời kỳ bất ổn, sức khỏe của
ông chủ nhà họ Kiều chuyển biến
xấu. Con cháu trong nhà đã bắt đầu
nổi lên ý muốn tranh đoạt. Mẹ cô bị
người ta hãm hại, thân nơi lao tù,
giờ lại dính dáng tới cô, tuyệt đối
không đơn giản như vậy.
Bạch Nhược Hy suy nghĩ rất lâu rồi
đi về phía cửa. Bạch San San liền
Chương Để phía cảnh sát xử lý
ôm lấy đùi cô: “Chị, xin chị tha thứ
cho em đi. Hiện tại chỉ có chị mới
có thể cứu em. Em nghe nói thượng
tướng bắt giữ chúng ta là con trai
thứ ba của cha dượng chị. Chị có
thể xin anh ta thả chúng ta một lần
không. Em không có bán dâm, cũng
không hít thuốc phiện. Em không
thể ngồi tù. Em…”
Bạch Nhược Hy tức giận liếc cô ta:
“Kiều Huyền Thạc ghét tôi hơn bất
cứ ai. Tôi bây giờ ốc còn không
mang nổi mình ốc”
Sắc mặt Bạch San San nháy mắt tối
đen, ánh mắt biến thành khinh miệt.
Mau chóng thả tay ra, lập tức từ
dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối,
giọng điều tràn đầy giếu cợt: “Hại
tôi mắc công quỳ. Hóa ra cô cũng
không có đặc quyền gì.”
Bạch Nhược Hy không để ý đến ả, đi
ra cửa dùng sức kéo nhưng bị khóa
mở không được. Cô gấp gáp nói:
“Mở cửa ra có được không? Tôi có
chuyện quan trọng muốn nói với
thượng tướng của các người…”
Bạch San San phía sau truyên đến
giọng nói đầy trào phúng: “Có điều
cũng chẳng trách. Mẹ cô phá hoại
gia đình của người khác, quang
minh chính đại gả vào. Cô là con gái
của “con giáp thứ mười ba” mang
theo, người ta không muốn tìm cách
giết chết cô mới kỳ quái.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, ngọn
lửa tức giận bùng lên nhưng lại nén
không phát ra ngoài.
Bạch San San hai tay vòng trước
ngực, vênh váo chế nhạo: “Có điều
trời có mắt. Cái loại đàn bà độc ác
như mẹ cô cuối cùng cũng phạm
phải tội tày trời, gặp quả báo rồi. Chỉ
có cô ngốc như vậy còn muốn tìm
Kiêu Huyền Thạc cứu mẹ mình. Nói
thẳng ra chính là đần…”
Hai từ đần độn còn chưa nói hết,
Bạch Nhược Hy đã xoay người, một
cái tát ù tai giáng xuống.
“Chát!”
Thanh âm rõ ràng khiến mọi người
đều bị dọa tỉnh. Tất cả đều sửng sốt
nhìn hai người đứng ở cửa.
Bạch San San thẹn quá hóa giận,
che một bên mặt bị đánh đỏ lên, tức
giận dậm chân, nghiến răng nghiến
lợi muốn ra tay: “Con mẹ mày dám
đánh tao…”