Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Không khí trong phòng bệnh như bị hút khô, đè nén lạnh lẽo.
Trần Tịnh tự thuật xong chuyện bà ly hôn, chậm rãi quay mặt đi nhìn ban công, lúc nhảm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt tái nhợt không chút sắc máu của bà.
Mà Kiều Nhất Xuyên ngồi trên ghế bên cạnh đã sớm lệ rơi thành hàng, thõng mắt xuống, đôi mắt văn vện tia máu, ánh mắt phẫn nộ như ngọn lửa rực cháy, hai tay đặt trên đùi run lên, tức đến nỗi toàn thân cứng ngắc phát run.
‘Quanh người ông ấy bao phủ sự nguy hiểm mà phẫn hận, như đánh mất linh hồn.
Trên khuôn mặt già nua tang thương đầy nếp nhăn, môi hé mở đang run rẩy, lại không nói được một chữ nào.
Cô chìm vào suy nghĩ của mình, nghiền ngẫm phản ứng này của Kiều Nhất Xuyên, trước kia cô cũng từng trải qua nỗi đau đớn thù hận này, đó là khi cô biết mẹ từng hại Trần Tịnh.
Xem ra, Kiều Nhất Xuyên đã biết hành vi của mẹ cô nên mới như vậy.
Đổi lại là ai cũng không cách nào chấp nhận nổi chuyện như vậy, huống chi cô nhìn ra ánh mắt Kiều Nhất Xuyên nhìn Trần Tịnh tràn ngập yêu thương.
Kiều Nhất Xuyên ngồi lên xe taxi, đóng cửa lại. Lúc xe lái đi, ông ấy không kìm được nữa, hai tay bụm mặt, khóc thành tiếng.
Tài xế nhìn thấy ông ấy khóc nức nở ở ghế sau, không dám làm phiền, lắng lặng lái xe.
Người đàn ông tuôn nước mắt đầy mặt, bi thương khóc thành tiếng.
Chuyện sai trái nhất đời này của ông ấy là không quản được nửa người dưới của mình, ông ấy không yêu An Hiểu, nhưng mà năm đó Trần Tịnh như tiên nữ thần thánh, cao quý trang nhã, tính tình ôn hòa như cừu non, sau khi sinh ba đứa con xong, bà bị lãnh cảm, không thích chuyện nam nữ, chữa trị mãi cũng không thấy có hiệu quả, ông ấy rất rất yêu người phụ nữ này, không muốn ép buộc bà, luôn chiều theo sự lạnh nhạt của bà, lại để cho An Hiểu có cơ hội lợi dụng được.
An Hiểu là thư ký của ông ấy, đối với thư ký †o gan quyến rũ ấy không quản được nửa người dưới, ông ấy cứ tưởng An Hiểu chỉ đòi tiền, nhưng không ngờ lại làm nhiều chuyện sau lưng ông ấy như vậy.
Năm đó, ông ấy cưới được Trần Tịnh, được tôn vinh là người đàn ông hạnh phúc nhất thành phố Tịch, chính ông ấy cũng cảm thấy rất may mắn vì có thể lấy được nữ thần trong suy nghĩ của đàn ông thành phố Tịch.
Thế nhưng Trần Tịnh tự dưng mất tích, gửi đơn ly hôn tới khiến ông ấy rơi vào tuyệt vọng, ông ấy tưởng sau khi Trần Tịnh biết ông ấy ngoại tình, không thể nào tha thứ, tử hình cuộc hôn nhân phản bội.
Nên ông ấy mới làm nốt đơn ly hôn.
Mấy năm sau, ông ấy cũng thỉnh thoảng qua lại với An Hiểu, nể tình An Hiểu đối xử với ba đứa con trai của ông ấy vô cùng tốt, coi như con đẻ, ông ấy chấp nhận An Hiểu, người nhà không phản đối, tìm được người mẹ kế thương con.
Thời gian hai mươi tư năm không làm giảm tình yêu của ông ấy với Trần Tịnh, có điều ông ấy biết mình không xứng.
Nhưng mà chân tướng lại vả mặt ông ấy, đánh vào trái tim ông ấy, đau đến nỗi sắp phát điên.
“Hu hu hu..” Người đàn ông đột nhiên khóc lớn, phát tiết cảm xúc trong tiếng khóc.
Cực kỳ bi thương.
Tài xế hoảng hốt tiếp tục lái xe.
Lén nhìn Kiều Nhất Xuyên qua kính chiếu hậu Điện thoại của Kiều Nhất Xuyên liên tục vang lên, ông ấy không để ý tới, giọng đau khổ át đi tiếng chuông, nỗi đau và hối hận bây giờ khiến ông ấy sống không bảng chết.
Đêm dài.
Kiều Huyền Hạo đến bệnh viện nhận trông.
Trần Tịnh, Kiều Huyền Thạc lái xe quân đội của anh đưa Bạch Nhược Hy về nhà.
Bởi vì quá mệt, Bạch Nhược Hy đã ngủ trên xe.
Xe trở lại khu chung cư Xuân Điền Lý, Kiều Huyền Thạc dừng xe dưới nhà, tắt máy xuống xe, chậm rãi đi đến chỗ ghế lái phụ, cởi dây an toàn ra, bế Bạch Nhược Hy ra khỏi xe.
Bạch Nhược Hy bị động tác của anh đánh thức, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy đối phương là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Kiều Huyền Thạc, cô an tâm nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Anh Ba, đến nhà rồi đúng không, thả em xuống đi, không cần bế đâu”
Kiều Huyền Thạc bế người cô nhẹ nhàng, giọng dịu dàng thì thẩm: “Ngủ đi, anh bế em lên”
Bạch Nhược Hy mỉm cười, chậm rãi nhắm mất lại.
Mặc cho anh bế về nhà Vào thang máy, về đến nhà.
Kiều Huyền Thạc bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường Bạch Nhược Hy vừa nằm trên giường, sờ vào giường lớn thoải mái, cơ thể bỗng thư: thái, hơi quay người tìm vị trí thoải mái, ngủ tiếp.
Cô đang mơ mơ màng màng, cảm nhận được Kiều Huyền Thạc nằm xuống bên cạnh cô, giọng cuốn hút dễ nghe dịu dàng thổi tới như cơn gió: “Nhược Hy, cuối tuần cùng anh đi tham gia lễ đính hôn của Hách Nguyệt đi”
“Ừm” Bạch Nhược Hy mơ màng trả lời, tay không kìm được sờ lên ngực anh, chui vào lòng anh, áp đầu vào ngực anh mới an tâm ngủ tiếp.
Kiều Huyền Thạc nâng người, chống khuỷu tay trên giường, nâng đầu ngắm nhìn dáng.
vẻ xinh đẹp quen thuộc trước mắt, ngón tay anh thưởng thức sợi tóc mềm mại của cô, thương yêu ngắm nghía.
Cảm nhận được cô gái trong lòng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng yên tĩnh ấm áp.
Ánh đèn dìu dịu khiến màn đêm trở nên đẹp hơn hắn.
Bạch Nhược Hy ngủ không sâu, thoáng nghe thấy Kiều Huyền Thạc đang nói chuyện với cô, nhưng giọng quá nhỏ khiến cô không biết là mơ hay là thực.
“Nhược Hy, sau này sẽ bù đắp lại hôn lễ nợ em, sẽ có ngày, anh khiến em mặc váy cưới đẹp nhất, nói em bảng lòng gả cho anh với anh”
“Chờ anh, nhất định phải chờ anh…”
Trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc là chuyện mà nằm mơ Bạch Nhược Hy mới dám nghĩ đến.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhược Hy dậy từ rất sớm, mà khi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn của Kiều Huyền Thạc, tâm trạng cô thoải mái nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn ngũ quan đẹp đế của anh, chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, khóe môi mỉm cười, trái tim ngọt như mật.
Bọn họ như lại quay về cuộc sống hôn nhân trong quá khứ, đó là quãng thời gian ngọt ngào nhất trong đời cô.
Chìm vào giấc ngủ trong vòng ôm của anh, tỉnh giấc từ trong vòng ôm của anh, cuộc đời như thế là đủ rồi.
Cô không yêu cầu xa vời gì hơn.
Lúc này, điện thoại bên cạnh tủ đầu giường vang lên.
Tinh thần Kiều Huyền Thạc rất mân cảm nghe thấy tiếng chuông, nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra.
Bạch Nhược Hy bỗng nhảm mắt lại, giả vờ tiếp tục ngủ.
Kiều Huyền Thạc nằm ngửa người, đưa tay nhận nghe điện.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của A Lương, vẫn cung kính báo cáo: “Cậu Ba, người theo dõi Doãn Nhụy phát hiện cô ta có động tĩnh mới.”
“Gia”
“Cô ta lén lút tìm bác sĩ chỉnh hình chợ đen”
Kiều Huyền Thạc khẽ nhếch khóe môi, cười ung dung, ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc ngắn: “Tiếp tục theo dõi đi, đặc biệt chú ý hướng đi của bác sĩ chỉnh hình, sắp tóm được cô ta rồi”