Chương
Kiều Huyền Thạc để điện thoại di động xuống, quay người nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, khi anh vừa mở mắt ra đã phát hiện cô tỉnh lại rồi.
Anh chống hai tay xuống giường, hơi cúi người dán vào mặt Bạch Nhược Hy, hôn nhẹ một cái, hà hơi vào bên tai cô, giọng khàn khàn cuốn hút ấm áp: “Tỉnh chưa?”
Bạch Nhược Hy díu mắt, hơi hé môi thì thầm: “Vẫn chưa”
Kiều Huyền Thạc buồn cười.
Xoa xoa trán cô, anh xuống giường, cầm quần áo mặc vào.
Bạch Nhược Hy thấy anh rời giường, vội vàng ngồi dậy, mở mắt ra nhìn động tác mặc quần áo của anh, ấm giọng hỏi: “Anh Ba, sao anh dậy sớm vậy?”
“Quân khu có chút việc, anh phải trở về xử lý một chút” Kiều Huyền Thạc cài cúc áo sơ mi, quay người nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, không khí trở nên ấm như gió xuân.
Bạch Nhược Hy chậm rãi xuống giường: “Anh Ba, em muốn hỏi anh một câu.”
“Ừm, gì vậy?”
“Cô gái lúc trước đi mua đồ trang sức chung với anh là…” Bạch Nhược Hy nói muốn nói lại thôi, ngại nhìn vào mắt anh.
Không phải cô không tin anh, có điều cô tò mò rốt cuộc là ai, dù sao cũng đã ly hôn nửa năm, anh có quyền tìm đối tượng.
Kiều Huyền Thạc hơi ngẩn ra, nhìn thấy Bạch Nhược Hy cụp mắt xuống, qua một hồi lâu mới nhớ ra: “A, đó là chị gái của A Lương đi chọn quà giúp anh.”
Bạch Nhược Hy không khỏi mỉm môi cười, rất hài lòng gật đầu: “À”
Kiều Huyền Thạc mặc quần áo xong, đưa tay ôm cô, quay người ngồi trên giường, tách hai chân cô ra ngồi trên đùi anh, ôm vòng eo nhỏ của cô thân mật hỏi: “Còn có câu hỏi gì không?” Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tay Bạch Nhược Hy ôm lấy cổ anh, dịu dàng nhìn vào đôi mắt đẹp của anh, ấm giọng hỏi: “Vợ chưa cưới của Hách Nguyệt là bạn của anh sao? Sao em không nghe thấy anh nói?”
” Hai người có hôn ước từ rất lâu rồi, dự định ở nước ngoài cùng Hách Nguyệt phát triển. Anh, cô ấy đều là bạn học cũ.”
“Vậy cô ấy…” Bạch Nhược Hy rầu rĩ, e dè mở miệng: “Cô ấy và Hách Nguyệt có quan hệ như thế nào, Hách Nguyệt có từng nhắc đến Lam Tuyết với anh không?”
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc hơi tối đi, nhíu mày: “Sao lại tò mò đời sống tình cảm của người khác vậy?”
“Em thuận miệng hỏi thôi.”
“Chuyện tình cảm ấm lạnh tự biết, không nhìn ra được đâu.”
Bạch Nhược Hy nũng nịu cúi người, dựa vào vòng ôm của anh.
Cô chỉ muốn ôm anh không buông tay như này.
Cho dù biết anh phải về quân khu xử lý công việc, cô cũng không nỡ buông tay, muốn dính mãi vào người anh, cảm nhận sự an toàn và thỏa mãn trong tâm hồn.
Kiều Huyền Thạc cưng chiều vuốt ve sợi †óc của cô, giọng rất dịu dàng: “Em muốn đi làm không? Khi anh đi đưa em đi nhé.”
“Không cần đâu, Trần Âu đưa em đi là được”
“Vệ sĩ này thế nào? Có được không?”
“Cũng được, điểm không tốt duy nhất chính là nhăm nhe anh.”
“Ô?” Kiều Huyền Thạc nghi hoặc đẩy vai cô ra, nhìn vào mắt cô hỏi: “Có ý gì?”
“Anh ta thích đàn ông, anh là thần tượng của anh ta” Nói rồi, Bạch Nhược Hy mân mê môi, tâm tình rất khó chịu Kiều Huyền Thạc cười bất lực, ôm eo Bạch Nhược Hy đứng lên, đi đến phòng vệ sinh, thì thầm: “Đó là tự do của người ta, đừng can thiệp, lo cho anh là được rồi”
Hai người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cửa được đóng lại.
Doãn Nhụy bàn xong giá cả và địa điểm với hai bác sĩ chỉnh hình, liền lái xe về nhà.
Mười phút sau, một người mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm đi ra từ trong nhà, lén lút lên ghế sau xe.
Doãn Nhụy lập tức nổ máy xe rời khỏi nhà.
Trong khoang xe, Doãn Nhụy vô cùng cẩn thận nói: “Chị, em chỉ phụ trách đưa chị đến nhà bác sĩ thôi, sau khi chị chỉnh mặt xong nghỉ ngơi trong nhà anh ta luôn đi, em đã thanh toán rất nhiều tiền rồi, chị yên tâm ở đi”
Giọng Doãn Âm nghiêm túc hỏi: “Có ai theo dõi không?”
“Em không b phát hiện ra chì nữa, dù sao em cũng không xe nào đáng nghi”
“Vị trí ở đâu?”
“Vùng ngoại thành vắng vẻ, vì phẫu thuật sửa mặt cho chị, cho nên mua mới máy móc, sau khi làm xong sẽ tặng cho hai bác sĩ, bọn họ đều rất vui”
“Sau khi sửa mặt xong, em giúp chị làm hộ chiếu và chứng minh thư giả”
Doãn Nhụy nổi giận, giọng to lên: “Chị, chị tưởng cái gì em cũng biết làm à?”
“Chẳng lẽ em muốn chị đi làm?” Giọng Doãn Âm lạnh lẽo cảnh cáo: “Chị mà xảy ra chuyện cũng không có ích gì với em đâu”
Tay Doãn Nhụy cầm tay lái dùng sức hơn, cắn răng, hỏi: “Chị, vậy bây giờ bụng em có đứa bé, nhưng không trói lấy Huyền Thạc được, em phải làm sao bây giờ?”
Doãn Âm hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Chẳng phải trước kia em nhiều ý tưởng lắm sao? Đùa bỡn Bạch Nhược Hy như thế mà”
“Bây giờ cô ta không tin em nữa, Huyền Thạc cũng xa lánh em, dù em có cách không sao tới gần bọn họ được.’ Doãn Nhụy rất uể oải.
Tìm cơ hội bỏ thuốc đi, lần này đừng bỏ thuốc kích dục, em không nghĩ xem anh ta là ai, một bộ đội đặc chúng, dù cho em dùng mười loại cực hình với anh ta, anh ta cũng có thể chống chọi kiên cường đến hơi thở cuối cùng, huống chỉ chỉ là dục vọng, làm sao có thể khống chế anh ta được?”
“Vậy em bỏ thuốc gì đây?”
“Thuốc mê, đủ gây choáng là được”
“Em sẽ tìm cơ hội ra tay khác”
Doãn Nhụy lấy lại lòng tin.
Một tiếng sau.
Doãn Nhụy lái xe vào một thị trấn váng vẻ vùng ngoại thành Dừng trước một căn nhà cũ kỹ, Doãn Nhụy xuống xe trước, đứng quan sát động tĩnh xung quanh, cẩn thận từng li từng tí, sợ xảy ra sai lâm.
Xung quanh không có ai, đường đi cũng yên ắng.
Cô ta đi qua, gõ nhẹ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, Doãn Nhụy một mình đi vào nhà, xác nhận an toàn ở bên trong, mới đi ra, cô ta đứng bên cửa xe gõ nhẹ mấy lần lần.
Cửa mở ra, Doãn Âm cúi đầu xuống, nhanh chóng xuống xe đi vào trong phòng.
Doãn Nhụy đóng cửa lại, nhìn xung quanh lần nữa, mới chậm rãi đi vào, người tiếp bọn họ là một người đàn ông trung niên, đưa bọn họ vào trong nhà, lập tức đóng cửa lại.
Mà bộ đội tinh anh nhất bên người Kiều Huyền Thạc đã sớm mai phục xung quanh, trốn trên nóc nhà, trong bụi cây.
Bộ đàm trong tay Kiều Huyền Thạc chậm rãi vang lên: “Khu A khóa vào mục tiêu.”
“Khu B đã xác ịnh mục tiêu”
“Khu C phong tỏa tất cả đường thoát”
Kiều Huyền Thạc nhìn màn hình theo dõi, khóe môi hơi nhếch lên.
A Lương đứng cạnh anh nghỉ hoặc hỏi: “Cậu Ba, vì sao chưa tấn công, tất cả đội ngũ của chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi”
“Bên trong còn có mấy người có thể làm con tin cho cô ta, để tránh xuất hiện tình huống như lần trước, chúng ta chờ thêm chút đi, chờ cô ta bị tiêm thuốc mê rồi mới tấn công”
A Lương hiểu tâm lý của anh, dè dặt hỏi: “Có phải cậu Ba muốn đợi Doãn Âm đang làm dở phẫu thuật mới xông vào bất người, tiện thể để bác sĩ tàn phá mặt cô ta, báo thù cho phu nhân không?”