Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Lời của Doãn Nhụy khiến người ở đây khiếp hãi, “Không có khả năng” Phương Tiểu Ngọc thốt ra, không dám tin đây là sự thực, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Tuyệt đối không thể nào, sao Nhược Hy lại làm ra chuyện như vậy được, Tiểu Nhụy, con đừng nói đùa với mẹ, có phải con quen bạn trai không, không sao cả, con hãy nói cho mẹ chỉ là quen bạn trai thôi mà, đúng không?”
Doãn Nhụy lạnh lùng nhìn về phía Phương Tiểu Ngọc, sắc mặt tối sầm vì sự chất vấn của mẹ.
‘Cô ta chậm rãi nhìn về phía Doãn Chi Nguyên, mà cha cô ta cũng kinh hãi đến nỗi không nhúc nhích, sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt, cổ nổi gân xanh, ánh mát dường như còn chưa tin lắm, nhưng tâm tình của ông ấy đã bùng nổ, tức giận đến nỗi run cả vai.
Tiếng vang “Bộp bộp bộp…” kéo dài, đồ trên bàn rơi hết xuống đất, Phương Tiểu Ngọc sợ hãi đứng lên, tránh ra một bước, kinh hãi nhìn Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy như bị điên, gào thét khóc lớn, quát to: “Mọi người đi đi… đi đi, con không phải con gái của cha mẹ, con không phải, con bị cưỡng hiếp mà cha mẹ lại nghi ngờ con sao? Con sợ làm mất mặt nhà họ Doãn, sợ mình thân bại danh liệt, con nén giận, con một mình chịu đưng đau khổ này… hu hu hư…”
Doãn Nhụy khóc, ôm đầu đập vào đầu giường bôm bốp.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc choáng váng, vội chạy qua ôm chặt Doãn Nhụy, ba người cùng bật khóc.
Phương Tiểu Ngọc vô cùng áy náy, khóc thở không ra hơi, sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy: “Đừng tự hai mình, con gái của mẹ, con gái số khổ của mẹ… Hu hu, là mẹ có lỗi với con, là mẹ không tốt, tuyệt đối đừng hại mình con ơi.”
“Cha tin con, cha tin con..” Sắc mặt Doãn Chi Nguyên tối sâm chực chờ bùng nổ, hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới, hủy diệt kẻ khốn cưỡng hiếp con ông ấy. Nước mắt ông ấy tuôn đầy mặt, ôm Doãn Nhụy và Phương Tiểu Ngọc, đau lòng khóc lên: “Là lỗi của cha, Tiểu Nhụy, con không cần nói nữa, cha hiểu mà, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, cha sẽ đòi lại công bằng cho con…”
Doãn Đạo chậm rãi nheo mắt lạnh, sắc mặt càng âm u hơn. Anh ta nổi giận đùng đùng đi qua, lôi Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên ra, đẩy hai người, anh ta trợn to mắt nắm chặt cổ tay Doãn Nhụy, hung hăng kéo tới trước mặt mình, gằn từng chữ: “Thời gian địa điểm bị cưỡng bức? Người như nào? Ngoại hình ra sao?”
Doãn Nhụy cắn răng, mặt đầy nước mắt, hung hăng trừng Doãn Đạo, hỏi vặn lại: “Anh muốn báo thù cho em hay chất vấn em? Nếu như là chất vấn em, Doãn Nhụy em không cần anh tin, anh cứ coi như em nói dối là được, dù sao anh đã yêu người phụ nữ Bạch Nhược Hy kia, bây giờ anh không cho phép em nói xấu cô ta”
Giọng Doãn Đạo lạnh lùng, giận dữ hỏi: “Trả lời anh, rốt cuộc là ở đâu?”
Doãn Chi Nguyên tức giận xông lên, đẩy Doãn Đạo ra, giận dữ mắng: “Bây giờ em gái con đã như này rồi, con còn chất vấn con bé à? Chuyện này sao mà nói bừa được? Điều này liên quan đến hạnh phúc và tôn nghiêm cả đời con bé, con cút ra ngoài cho cha”
“A Đạo à..” Phương Tiểu Ngọc cũng muốn mở miệng, nhưng bà còn chưa kịp nói, đã bị Doãn Đạo ngất lời.
“Cha mẹ nghe đây, con sẽ tra rõ chuyện này, tốt nhất hai người ở yên cho con, không cần làm gì cả, càng đừng tùy tiện đi gây sự với Bạch Nhược Hy. Nếu như con tra được Bạch Nhược Hy thật sự tìm người hại em gái con, con sẽ đích thân giết cô ấy, nếu như…”
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng của anh †a bản về phía Doãn Nhụy, phẫn nộ gần giọng: “Nếu như chuyện này là do em tạo ra, em hãy lập tức cút ra khỏi nhà họ Doãn, vào chùa tự tu hành ba năm cho anh”
Doãn Nhụy cắn môi dưới, sắc mặt tái xanh, ánh mắt giận dữ trừng Doãn Đạo, cô ta không có trả lời Doãn Đạo, nắm chặt tay bấm móng tay vào lòng bàn tay trong thịt.
Ánh mắt hai người giằng co trở nên sắc bén, Giờ phút này, Doãn Nhụy biết người đàn ông cô ta đã bị Bạch Nhược Hy cướp đi, ngay cả anh trai yêu thương cô ta nhất cũng bị Bạch Nhược Hy cướp đi. Cô ta không cam tâm, cô ta dù chết cũng không cam tâm.
Hạt giống cừu hận gieo sâu vào trong lòng cô ta, cô ta hận không thể khiến Bạch Nhược Hy chết trăm lần vạn lần, cũng khó trút được nỗi hận trong lòng.
Doãn Đạo vung tay, lạnh lùng quay người rời đi A Đạo…” Phương Tiểu Ngọc vội gọi Doãn Đạo, nhưng vẫn không giữ anh ta lại được, anh ta nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Doãn Chỉ Nguyên chậm rãi dìu bả vai Doãn Nhụy, để cô ta nằm xuống giường: “Con gái, con đừng nghĩ gì cả, nghỉ ngơi cho tốt, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì”
Doãn Nhụy túm lấy tay Doãn Chi Nguyên tay, ánh mắt hoảng sợ như đứa bé, khóc điềm đạm đáng yêu: “Hu hu hu… Cha, cha sẽ báo thù cho con đúng không, cha nhất định sẽ giúp con…”
Doãn Chi Nguyên xoắn xuýt ngước mắt nhìn về phía Phương Tiểu Ngọc, hai người liếc nhau, do dự một lát, e dè nói: “Tiểu à, nếu thật sự là Bạch Nhược Hy làm, Ông ta còn chưa nói xong, Doãn Nhụy đã nổi điên gầm thét: “Cái gì mà nếu như?
Chính là cô ta tìm người làm, chính là cô ta…”
Bởi vì Doãn Nhụy quá kích động, dọa cha mẹ của cô ta lập tức ấn vai cô ta lại, dỗ dành: “Được được được, là cô ta là cô ta, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ không, bây giờ con đừng nghĩ gì cả, nghỉ ngơi cho tốt đi, khỏe lên rồi nói.”
Lúc này Doãn Nhụy mới dần bình tĩnh trở lại, nước mắt rưng rưng nhìn cha cha mẹ mình.
Buổi tối nay không bình yên được nữa.
Bạch Nhược Hy say rượu cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy, đầu cô đau như sắp nứt.
Cô lê bước chân mỏi mệt đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt thay quần áo.
Hai mươi phút sau đi ra, sau khi tâm nước nóng xong, bớt đau đầu, cả người cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ra khỏi phòng, cô chuẩn bị đi phòng bếp làm bữa sáng.
Vừa đi qua phòng khách, cô đã nghe thấy chuông cửa vang lên, cô quay người đi đến cửa, bởi vì ở một mình, cô rất chú ý cẩn thận, nhìn ra ngoài qua cửa mắt mèo.
Lúc thấy người bên ngoài, cô lập tức ngẩn ra.
Người ở cửa là Doãn Đạo, sao người đàn ông này lại biết địa chỉ của cô?
Tìm cô có chuyện gì?
Bạch Nhược Hy phân vân có nên mở cửa không, chậm rãi lui lại một bước, lo âu cầm tay nắm cửa, do dự.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên không ngừng, tạo thành tạp âm lớn, chói tai khiến Bạch Nhược Hy nhíu chặt đôi mày, vô cùng bực bội mở cửa ra.