Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Bạch Nhược Hy giật cửa ra, giận đùng đùng đối mặt với người đàn ông bên ngoài.
Mà tay Doãn Đạo vân ấn chuông cửa, cho dù nhìn thấy Bạch Nhược Hy mở cửa, anh ta cũng không có ý định buông tay, đôi mắt sắc bén như ưng mang theo phẫn nộ, nhìn Bạch Nhược Hy chăm chú.
Bạch Nhược Hy nhận ra tâm tình của anh ta là lạ: ‘Sao anh tìm được nhà tôi? Có chuyện gì?”
Doãn Đạo buông chuông ra, lạnh mặt đi đến gần Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy buông tay ra, khí thế lạnh lẽo của người đàn ông ép cô không thở nổi, cảnh giác lui lại: “Rốt cuộc anh muốn sao?”
Doãn Đạo đi tới, chống một tay lên cửa ầm một tiếng.
Trái tim Bạch Nhược Hy giật thót, cơ thể hơi cứng ngắc, nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn anh ta, giận dữ hỏi: “Doãn Đạo, anh đứng đó cho tôi, đừng có tới đây.”
Lời của cô không khiến người đàn ông dừng lại, mà anh ta còn xông tới, dọa Bạch Nhược Hy nhanh chóng lùi về phía sau, lưng va vào vách tường.
Một giây sau, hai tay Doãn Đạo chống lên tường, dán sát trước mặt Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy cắn môi dưới, nắm chặt tay, trong lòng tính toán xem tiếp theo nên tự cứu mình thế nào.
‘Sắc mặt Doãn Đạo lạnh lẽo, nhìn Bạch Nhược Hy, gắn từng chữ: “Tôi hỏi cô một việc, nếu như cô dám nói dối, tôi sẽ bóp chết cô.
“Chuyện gì?” Bạch Nhược Hy ngửa đầu ưỡn ngực, ra vẻ bình tĩnh nhìn anh ta.
Rốt cuộc cô có tìm người hại em gái tôi không?”
Bạch Nhược Hy không khỏi cười xùy một tiếng, khinh thường từ tận đáy lòng, giọng khinh khỉnh: “Em gái anh không hại tôi, tôi đã cám ơn trời đất, giết gà cúng thần rồi.”
Doãn Đạo không cảm thấy buồn cười, anh ta gầm thét: ‘Rốt cuộc có hay không?”
Bạch Nhược Hy bị tiếng quát giận dữ của anh ta dọa cho rung vai, sống lưng cứng ngắc dựa vào tường: ‘Không có.”
Nhìn vào mắt tôi mà nói” Doãn Đạo nheo mắt, giọng sắc như dao.
Bạch Nhược Hy bình tĩnh nhìn Doãn Đạo, rơi vào trầm tư, một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm: “Doãn Nhụy mang thai ư? Đợt trước cô ta bỏ thuốc cho anh Ba tôi, muốn ép phát sinh quan hệ với anh Ba, liệu có liên quan đến chuyện này không?”
Cảm xúc của Doãn Đạo thoáng lắng xuống, nhíu mày hỏi lại: “Ý của cô là, đứa con trong bụng em gái tôi là của Kiều Huyền Thạc?”
“Dĩ nhiên không phải” Bạch Nhược Hy vội phản bác: “Chuyện xảy ra chưa lâu, nào có nhanh mang thai như vậy, huống chi anh Ba tìm đến chỗ tôi để giải quyết”
Câu này khiến sắc mặt Doãn Đạo tối đi, mắt cay cay nhìn chằm chằm cô, tức tối mắng: “Cô đã ly hôn với anh ta rồi, làm phụ nữ phải biết giữ mình trong sạch, cô…
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh” Bạch Nhược Hy lập tức ngắt lời anh †a, nổi giận đùng đùng nói: “Xin nói chuyện cách xa tôi một chút, Doãn Nhụy đã nói tôi Tìm người hại cô ta, vậy bảo cô †a đưa ra chứng cứ đi, tôi nói nhiều anh cũng đâu tin”
“Tôi tin” Giọng Doãn Đạo ôn hòa, nói hai chữ thản nhiên khiến Bạch Nhược Hy trợn tròn mắt.
Cô không dám tin, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Trong suy nghĩ của cô, Doãn Đạo là tên cuồng em gái, Doãn Nhụy nói gì anh ta cũng tin tưởng trăm phần trăm, có thể làm bất cứ chuyện gì vì em gái anh ta.
Giờ phút này lại nói tin cô ư?
Bạch Nhược Hy ngạc nhiên đến nỗi ngây ra hồi lâu không có phản ứng.
Doãn Đạo chậm rãi thu một tay lại, bực bội gãi tóc ngần, hít sâu một hơi, đau khổ nói “Em gái tôi sinh non, thai ngoài tử cung, bởi vì bị Doãn Âm bắt làm con tin, đánh cho chảy máu nhiều, bác sĩ nói sau này nếu nó muốn có con thì phải chờ kỳ tích xuất hiện.”
..” Bạch Nhược Hy trợn mắt há miệng.
Giờ phút này, không có đồng tình, không có thương hại, chỉ cảm thấy cô ta đáng đời.
Cô sực tỉnh, không có ý định phát biểu cảm nghĩ với chuyện này, chỉ cảm thấy ngày nào.
Doãn Nhụy chưa chết sẽ còn kiếm chuyện với cô, bây giờ lại còn nói xấu cô tìm người cưỡng hiếp cô ta?
Đồ đáng chết, sớm biết vậy đã làm theo ý cô ta, tìm mười mấy người đàn ông đi cưỡng hiếp cô ta, để bây giờ cô ta vừa lòng đẹp ý không cần nói dối nữa rồi.
Doãn Đạo thở dài.
Bạch Nhược Hy e dè dịch người, định chuồn đi từ bên tay anh ta buông xuống.
Nhưng vừa đi được hai bước, Doãn Đạo nhanh chóng nhận ra, tay lại chống lên vách tường, tay anh ta cách mặt Bạch.
Nhược Hy chỉ một centimet, đặt lên bức tường bên tai cô.
Bạch Nhược Hy sợ hãi cứng người.
Suýt nữa lên cơn đau tim, cô bất mãn nhìn Doãn Đạo, tức tối hỏi: “Chẳng lẽ không thể ngồi nói chuyện được à? Không nên đứng đây nói đúng không?”
Doãn Đạo nhướng mày, khóe môi cười nhạt, cợt nhả nói một câu: “Tôi chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nói chuyện gần cô thôi”
Bạch Nhược Hy không khỏi hừ lạnh một tiếng, câm nín nhìn anh ta, đáy lòng cho anh ta một chữ ‘Phục’.
“Vậy anh có cảm nhận được gì không?”
Tim đập nhanh hơn” Doãn Đạo nói đàng hoàng.
Bạch Nhược Hy lườm anh ta, hờ hững nói: Tôi lại thấy không ổn, bây giờ từng tế bào của toàn thân đều đang bài xích, anh có thể nói chuyện cách xa tôi được không?”
“Thật ra cô… Doãn Đạo còn chưa nói hết lời, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở ra.
Bạch Nhược Hy nghe thấy tiếng mở cửa, căng thẳng đến nỗi cơ thể cứng đờ, dùng hết sức lực đẩy Doãn Đạo ra theo bản năng.
Nhưng mà động tác cô đẩy Doãn Đạo ra đã rơi vào mắt người đàn ông đẩy cửa đi đến.
Bạch Nhược Hy căng thẳng nhìn về phía cửa.
Giờ phút này, cô đối mặt với đôi mắt u ám lạnh lẽo như băng, sâu không lường được của Kiều Huyền Thạc đang lắng lặng nhìn cô và Doãn Đạo.
Doãn Đạo bất giác quay người, cũng nhìn thấy Kiều Huyền Thạc.
Một chớp mắt, không khí như ngưng đọng lại, thời gian ngừng trôi, cả thế giới yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Nhược Hy chỉ có thể nghe thấy tim đang đập nhanh, nỗi sợ hãi và bối rối này khiến cô không biết làm sao.
Cô đã trải qua quá nhiều lần không được tin tưởng, cô sợ lịch sử lặp lại, cô sợ Kiều Huyền Thạc sẽ không tin cô.
Bởi vì quá sợ hãi, ngón tay cô đang phát run, môi hơi hé lại run run không nói nên lời Nhưng Kiều Huyền Thạc phá vỡ im lặng trước tiên, lạnh lùng hỏi: “Có phải nên giải thích chút không?”