Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương .
Hay cho một câu không thẹn với lương tâm.
Kiều Huyền Thạc phẫn nộ nhìn chằm chằm Doãn Nhụy.
Thấy Doãn Nhụy chột dạ bối rối, căng thẳng khẽ nuốt nước miếng, toàn thân như nhũn ra, ánh mắt lấp lóe.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hỏi: “Cô mang thai như thế nào, không ai biết, nhưng cô nói là bị Nhược Hy tìm người hại, mời đưa ra chứng cứ”
“Em có chứng cứ thì em còn ở đây nói sao?
Em đã trực tiếp bảo cảnh sát đi bắt cô ta rồi Kiều Huyền Thạc cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang hỏi lại: “Vậy sao cô biết?”
“Ba người đàn ông đó nói “Người nào?”
“Không biết.”
“Địa điểm”
“Quên rồi.”
Hai người giằng co, Doãn Nhụy ra vẻ bình Tĩnh, câu nào cũng chắc nịch.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc vô cùng khó coi, đè nén phần nộ trong lòng, hận không thể lập tức bóp chết cô ta.
“Vậy cô nhớ gì?” Anh gân từng chữ.
“Giả” Kiều Huyền Thạc nói ra một câu chém đinh chặt sát, không hề kiêng dè.
‘Sắc mặt Doãn Nhụy lập tức xám ngoét, ánh mắt phần nộ trở nên dữ tợn, hung hăng trừng Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng uy hiếp: “Cô hãy cố hưởng thụ thời gian không còn nhiều nữa đi, một khi tôi tìm được tội danh có thể sẽ không nhân từ nương Doãn Nhụy dùng hết sức lực toàn thân cần môi dưới, muốn cắn đến chảy ra máu, mắt đỏ bừng trào dâng nước mắt, nắm chặt tay run lẩy bẩy, gầm thét như kẻ điên: “Vi sao?
Tại sao lại đối xử với em như vậy, rốt cuộc em đã làm sai điều gì?”
“Dây chuyền Vĩnh Hằng, thư tình của Nhược Hy, số trong điện thoại di động của tôi, còn chuyện cứu mạng tôi, cô cũng sờ tay vào những chuyện này nhiều lần rồi đúng không? Sai Đường Lập Đức đi hại Nhược Hy, sai mẹ nuôi cô ấy và Bạch San San đi gây phiền phức với cô ấy, nói xấu Nhược Hy đủ mọi tội danh, châm ngòi quan hệ của cô ấy với tất cả mọi người… Những hành vi của cô, tôi nói ba ngày ba đêm cũng không hết được”
“Em không làm” Doãn Nhụy vẫn khăng khăng, ánh mắt cứng đầu trừng Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc bóp chặt cảm cô ta..
Doãn Nhụy đau đến nỗi ‘Á’ một tiếng, cả người dán vào tường đầu giường, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng.
“Xem như tôi được chứng kiến da mặt dày và vịt chết còn mạnh miệng của cô, rất tốt, cô cứ giả vờ đi, tôi cho cô biết, chỉ dựa vào việc cô bỏ thuốc cho Nhược Hy, đưa Nhược.
Hy lên giường anh cô, tôi đã hận không thể giết cô rồi, cô cứ yên tâm tiếp tục giở trò xấu đi, tôi sẽ tìm kiểu chết phù hợp cho cô: Nói xong, Kiều Huyền Thạc hất mặt cô ta ra, không hề có độ ấm.
Doãn Nhụy bị đẩy đến góc giường, cả người nằm sấp xuống.
Nước mắt cô ta lấp lánh, nhìn vào góc, ánh mắt đờ đẫn.
Oán hận trong mắt trở nên âm u, gương mặt vặn vẹo trở nên dữ tợn.
Cô ta không nhúc nhích, cứ yên lặng nằm sấp như vậy, linh hồn tuyệt vọng kinh khủng như tẩu hỏa nhập ma.
Kiều Huyền Thạc không nói gì nữa quay người định đi, vừa đi hai bước, anh bỗng dừng lại, đưa lưng về phía Doãn Nhụy ngạo mạn chậm rãi nói: “Loại phụ nữ như cô quá kinh khủng, nếu tôi là Doãn Đạo, tôi cũng sẽ hoài nghi thân phận của cô, cô chiếm hết hành vi của sinh vật kém rồi, tâm tư cũng khủng khiếp”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc sải bước rời di.
Nước mắt của Doãn Nhụy rơi xuống từng giọt.
Cô ta không cam tâm, chưa từ bỏ ý định.
Ánh mắt đờ đẫn của cô ta cố định lại, qua một lát, cô đột nhiên sực tỉnh, nhổ mạnh kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay như bị điên, đứng dậy như kẻ điên, gạt đến đồ trên tủ đầu giường xuống.
“Áá..
Đồ rơi loảng xoảng đầy đất.
Tiếng thét chói tai điên cuồng của cô ta vang lên theo tiếng đồ đạc rơi xuống, cả phòng bệnh tràn ngập tiếng ồn kinh khủng mà bi thương.
Cô ta đập hết mọi thứ, kể cả đồ trên bàn trang trí, đồ chung của bệnh viện.
Tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng phụ nữ thét chói †ai, tiếng quát giận dữ tràn ngập khắp phòng.
“Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hy, tôi hận các người… Tôi hận các người, hận chết hận chết các người… A a a a a..”
Động tĩnh trong phòng quá lớn, khiến bác sĩ và y tá vội đi đến.
Phòng bệnh vô cùng lộn xộn, bệnh nhân gầm thét đập đồ như bị điên.
“Bắt cô ta lại, mau… tiêm thuốc an thần cho cô ta.’ Bác sĩ hô lên.
Mấy y tá vội vàng xông vào, ra sức ngăn cản hành vi điên cuồng của cô ta, bác sĩ cầm kim tiêm đi về phía cô ta.
Doãn Nhụy vẫn phản kháng, giấy giụa, quát †o: “Cút hết ra ngoài cho tôi, cút… cút..”
Mấy bác sĩ y tá chạy đến, đè cô ta xuống giường, cưỡng chế tiêm thuốc an thân Vĩnh Hằng, văn phòng chủ tịch.
Bạch Nhược Hy áp hai tay lên bàn, cảm đè lên mu bàn tay, mở to mắt nhìn màn hình điện thoại di động trước mặt, cả ngày hôm nay cô không có tâm trạng làm việc.
Trong lòng suy nghĩ báo cáo trong bệnh viện, một mặt khác nghĩ đến Kiều Huyền Thạc.
Từ buổi tối hôm qua cho tới ngày hôm nay, cô đã gọi tổng cộng ba cuộc điện thoại, nhắn ba tin nhắn.
Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời.
Lần đầu tiên, Bạch Nhược Hy cảm thấy bất lực như thế, sốt ruột không biết làm sao, lại không làm được gì.
Ngày mai là lễ đính hôn của Hách Nguyệt Trên đống văn kiện bàn làm việc là thiệp mời Hách Nguyệt bảo người đưa tới.
Trong đầu cô quanh quẩn câu Kiều Huyền Thạc nói trước đó.
Cả hai hẹn nhau cùng đi lễ đính hôn của Hách Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, cô phải có mặt một mình rồi.
“Nghe đi mà, anh Ba” Bạch Nhược Hy lẩm bẩm.
Nói rồi, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình, ấn số điện thoại của Kiều Huyền Thạc.
Lại gọi điện cho Kiều Huyền Thạc lần nữa.
Tiếng chuông vang lên, nhưng anh vẫn không nghe.
Bạch Nhược Hy phiền não ôm đầu, vùi sâu mặt vào mặt bàn.
Im lặng một lát, cô bỗng nhiên đứng lên, cầm túi xách và điện thoại lên, bỏ thiệp mời vào trong túi xách rồi nhanh chân rời đi: Cô xông ra khỏi văn phòng, thư ký bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp chào hỏi, cô đã đi vội qua bàn thư ký, bỏ lại câu: “Ngày mai tôi nghỉ, đẩy toàn bộ lịch trình và kế hoạch ra sau đi.”
“Vâng” Thư ký trả lời, Bạch Nhược Hy nhanh chóng đi vào thang máy.
Rời khỏi cao ốc Vĩnh Hằng.
Trần Âu đi theo Bạch Nhược Hy, cùng nhau lên xe, nổ máy xe rời đi Trần Âu chăm chú lái xe: “Cô Bạch, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm Kiều Huyền Thạc, quân đội, nhà họ.
Kiều, bệnh viện, miễn tìm được anh ấy là được.” Giọng Bạch Nhược Hy dồn dập dặn.