Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương .
Ngoài cổng quân khu.
Bạch Nhược Hy đã ngồi trên xe đợi khoảng nửa tiếng, bởi vì cô đã đi nhà họ Kiều và bệnh viện, đều không tìm thấy Kiều Huyền Thạc.
Nếu như không tìm thấy anh ở hai nơi này, rất có thể là ở quân khu.
Ngày mai là lễ đính hôn của Hách Nguyệt, anh không có khả năng rời khỏi nước Tịch.
Trên xe, cô nhìn binh sĩ đứng gác ở cửa, trông mòn con mắt.
Chờ từ giữa trưa đến chạng vạng tối.
Ánh mắt của cô không dám rời khỏi cánh cửa to lớn hùng vĩ một giây, sợ không cẩn thận sẽ bỏ lỡ anh.
Trời chiều ngả về tây, ánh chiều đỏ phủ kín mặt đất, cảnh tượng lộng lây mà ấm áp.
Lúc này.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa quân khu.
Bạch Nhược Hy giữ vững tinh thần, nhanh chóng ấn cửa sổ xuống, nhìn người phụ nữ cách đó không xa.
‘Sườn mặt cô ấy tinh xảo, ăn mặc ưu nhã cao quý, mái tóc xoăn gợn sóng xõa trên bờ vai, thành thục chín chắn.
Bạch Nhược Hy nhận ra cô ấy, lần trước cô ấy kéo Kiều Huyền Thạc đi xem váy cưới có gặp một người, là vợ chưa cưới của Hách Nguyệt, tên Triệu Sa Na.
Kỳ lạ, ngày mai Triệu Sa Na đính hôn rồi, vì sao giờ lại đến quân khu?
Hách Nguyệt đâu?
Bạch Nhược Hy lập tức mở cửa ra xuống xe, tìm kiếm bóng dáng Hách Nguyệt khắp nơi.
Nhìn quanh một vòng, cô không hề thấy.
Hách Nguyệt, điều này khiến cô càng nghi hoặc hơn, Triệu Sa Na một mình tìm Kiều Huyền Thạc sao? Hay là tìm người khác?
Rất nhanh, sự nghỉ ngờ này được kiểm chứng.
Kiều Huyền Thạc ra khỏi cửa quân đội, A Lương đi theo sau anh không xa, mà Kiều Huyền Thạc thì đón tiếp Triệu Sa Na, hai người trò chuyện vui vẻ.
Cách quá xa, cô không nghe rõ hai người nói gì.
Thế nhưng giờ phút này, Bạch Nhược Hy chua xót khó hiểu, tâm tình đè nén hốt hoảng.
Biết rõ Triệu Sa Na là vợ chưa cưới của Hách Nguyệt, ngày mai sẽ tổ chức hôn l: thế nhưng cô không cách nào khống chế sự hẹp hòi của mình, cứ cảm thấy hai người có vấn đề.
Là cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Giác quan thứ sáu khiến cô rất bất an.
Cô cứng ngắc như khúc gõ, không nhúc nhích.
Trần Âu bĩu môi lắc đầu: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, tin tôi đi”
Bạch Nhược Hy cười cười bất đác dĩ: ‘Anh là đàn ông.”
“Nơi này…” Trần Âu võ vỗ trái tim của mình “Là trái tìm thiếu nữ, hiểu không? Một trái tim thiếu nữ ngưỡng mộ đại tướng của chúng ta”
“Độ tuổi của anh gọi là bà cô còn may.”
Bạch Nhược Hy trêu cậu ta, nhìn về phía cửa lần nữa.
Đột nhiên cô phát hiện, Kiều Huyền Thạc và Triệu Sa Na sóng vai đi về phía xe quân đội, lên xe rời đi Bạch Nhược Hy nôn nóng lập tức quay người lao lên, hô: “Mau lên, bọn họ đi rồi, chúng ta đuổi theo”
Trần Âu cũng vội lên xe, nổ máy xe đi theo sau xe quân đội của Kiều Huyền Thạc.
Màn đêm buông xuống, đèn đường mới sáng.
Xe Bạch Nhược Hy luôn đi theo xe của Kiều Huyền Thạc nửa tiếng, bị tắc trên đường.
Tâm chập tối xe cộ vô cùng đông đúc.
Đi đi dừng dừng.
Khoang sau xe quân đội, Triệu Sa Na tựa lưng vào ghế, quay mặt nhìn Kiều Huyền Thạc, mà Kiều Huyền Thạc lại nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu, khóe môi nhếch lên ý cười, ánh mắt cao thâm khó dò nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi theo anh nửa tiếng trong gương.
Triệu Sa Na ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của Kiều Huyền Thạc một lát, không khỏi hỏi: “Huyền Thạc, nhìn gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc hoàn hồn, dời ánh mắt nhìn về phía trước, hờ hững mở miệng “Không nhìn gì cả, hôm nay đường rất đông”
“Đúng vậy, rất đông” Triệu Sa Na cười khẽ, ấm giọng thì thầm: “Cám ơn anh đã đồng ý làm vệ sĩ của tôi, đi lấy nhãn cùng tôi.”
“Những chuyện này nên để Hách Nguyệt làm, sắp kết hôn rồi, cô không thể cứ chiều anh ta vậy được” Kiều Huyền Thạc từ tốn mở miệng.
Triệu Sa Na cười khẽ thở dài: ‘À!, anh ấy nói bận, bảo tôi tự đi lấy. Chiếc nhãn giá trị mấy chục triệu tệ thực sự quá đất đỏ, tôi sợ xảy ra sơ xuất, đành phải nhờ anh đi cùng tôi, làm phiền anh rồi Huyền Thạc”
“Dù sao cũng là bạn bè, đừng nói khách sáo như vậy” Kiều Huyền Thạc quay đầu nhìn cô ấy: “Vừa khéo tôi cũng định đến tiệm trang sức chọn quà đính hôn cho hai người, có cô đi chọn cùng khiến tôi bớt lo hơn rất nhiều.”
Triệu Sa Na cười đảng chát một tiếng, chậm rãi nói: “Huyền Thạc, anh vẫn không thay đổi, không hiểu tâm tư phụ nữ chứt nào, tặng quà phải bí mật, không để cho đối phương biết, mới có ý nghĩa và bất ngờ, anh bảo tôi chọn thì không còn gì vui nữa rồi”
“Bất ngờ của cô do Hách Nguyệt tạo ra, quà tôi tặng cô chỉ có giá trị kỷ niệm, không cần phải bất ngờ”
Triệu Sa Na hiếu kì nhướng mày: ‘Tôi thật sự rất tò mò kiểu đàn ông trí thông minh hai trăm, EQ âm hai trăm như anh sẽ cưới người vợ như nào.”
Kiều Huyền Thạc không trả lời cô ấy, chỉ cười khẽ lịch sự.
“Nhất định là không tìm được vợ, cho nên dụ dỗ em gái của mình, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, lập tức giải quyết chung thân đại sự của bản thân chứ gì”
“Cô cảm thấy vậy thì là vậy” Kiều Huyền Thạc không muốn thảo luận chuyện của Bạch Nhược Hy với cô ấy, bởi vì có nói nhiều với người khác cũng không có ai hiểu được tình cảm anh dành cho Bạch Nhược Hy.
“Đã vậy, từ nhỏ đến lớn tôi cũng khá thân với anh, tìm tôi cũng không tệ mà?”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối đi, giọng trở nên nghiêm túc: “Tôi không phù hợp với nói đùa”
“Được thôi” Triệu Sa Na cười khẽ, nói rất gượng ép: “Tôi cũng cảm thấy trò đùa này không buồn cười, người có trí thông minh siêu cao như anh vốn không phù hợp với nói đùa.”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Triệu Sa Na tựa lưng vào ghế, cụp đôi mắt xuống, cảm xúc trở nên hơi thấp, qua một lát lại hỏi: “Chờ lát nữa nhận được chiếc nhẫn, đi uống với tôi một ly được không?”
“Có rất nhiều cơ hội có thể ôn chuyện, không cần thiết là hôm nay, ngày mai cô cần trạng thái tốt để có mặt ở tiệc cưới, đừng chuốc mệt vào người” Kiều Huyền Thạc thờ ơ từ chối đi cùng cô.
Triệu Sa Na không lên tiếng, khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế quay đầu nhìn những tòa nhà bên ngoài.
Cửa hàng trang sức xa hoa nhất thành phố Tịch ‘Vào cửa hàng này cần thẻ hội viên VỊP.
Bạch Nhược Hy theo dõi bọn họ đi vào cửa hàng này, liền bị từ chối ở ngoài.
Cô ngửa đầu nhìn biển cửa hàng, lại ngó vào cửa, tâm tình ngột ngạt.
Trái tim nặng như bọt biển ngâm nước.
Không thở nổi, lại không biết làm sao.
Váy cưới là Kiều Huyền Thạc đi thử với cô ấy, nhãn cũng là Kiều Huyền Thạc đi mua cùng cô ấy.
Đây rốt cuộc là Hách Nguyệt kết hôn hay là Kiều Huyền Thạc kết hôn vậy?
Bạch Nhược Hy túm góc áo, cản môi dưới dùng sức vân vê, ánh mắt tủi thân vẫn nhìn vào trong cửa hàng, thế nhưng bố cục của cửa hàng này rất phức tạp, chỉ thấy sảnh lớn, không nhìn thấy được sâu hơn.
Trần Âu nắm chặt tay, oán giận nói: “Cô Bạch, tại sao cô có thể để người đàn ông của mình đi chọn trang sức với người phụ nữ khác vậy?”
Người đàn ông của mình?